TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 420: Dỗ dành

Đông Anh bất đắc dĩ nhìn anh một cái, liền mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc, anh có tâm sự?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, lập tức hơi nghiêm nghị, ngồi thẳng người, sửa sang tây trang một chút, mới xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, hơi suy nghĩ chuyện khác. Nói đến đâu rồi?”

Giám đốc Tập đoàn Á Châu, cầm tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Dự án Khách sạn dưới nước chúng ta chuẩn bị triển khai dự án, cũng bắt đầu liên lạc bộ phận kỹ thuật của Tổng Công ty để mua hàng, phiếu xuất khi chuẩn bị thu mua vật liệu, nhưng bởi vì lúc ấy Tổng Giám đốc Trang nói trong quá trình triển khai khách sạn dưới nước, phải thiết lập quy định thẩm tra, nhưng thành viên tham gia qui định thẩm tra, Hoàn Á vẫn không có đưa ra danh sách, chúng ta không cách nào ra tay.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, liền bình tĩnh hỏi: “Bên Hoàn Cầu có xác định ứng cử viên không? Hoặc có nghe tin muốn tuyển chọn nhân viên giám sát ở bộ phận nào hay không?”

“Tạm thời không có.” Giám đốc nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, trong ánh mắt xẹt qua nụ cười không dễ dàng nắm bắt. Trần Tuấn Nam nhìn nụ cười trong ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi, cũng suy nghĩ, muốn cười.

“Lưu ý chặt chẽ bên Hoàn Cầu, nhân viên chịu trách nhiệm thành lập qui tắc thẩm tra, nếu như có người liên quan, lập tức báo cáo cho tôi!” Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.

“Vâng!” Giám đốc lên tiếng trả lời.

“Mặc dù Thị Trưởng đã phê duyệt dự án, nhưng tiếp theo, chuyện qui định thẩm tra cũng đã để cho chúng ta nhức đầu một mảng lớn, đi một bước, liền bị người dắt một bước, vốn lưu động không tự do, sẽ hạn chế nhân viên chúng ta phát huy khá nhiều. Giống Kỹ Sư Trưởng của chúng ta, Tưởng Văn Phong, anh ấy đang ở Hàn Quốc và Nhật Bản lập kế hoạch, trong quá trình thiết kế bản vẽ, cần lượng tiền bạc thật lớn, những việc này, nếu như công khai rõ ràng, đối với chúng ta bất lợi rất lớn.” Phó Tổng Giám đốc cũng phiền não nói.

Thẫm Quân Dụ lại nhàn nhạt đáp: “Chuyện gì đều có lợi, có hại, mặc dù chúng ta hạn chế tự do, cũng ngăn cản một số người, đem quá nhiều tiền bạc của khách sạn, làm điều sai trái. Mượn cách này, đúng lúc cũng nên sửa trị bọn họ một chút. Đừng có vô kỷ luật.”

Mấy người cấp cao đồng thời không lên tiếng.

Trần Tuấn Nam cúi đầu cười.

Tưởng Thiên Lỗi lại lật một tờ tài liệu, hỏi: “Trong khoảng thời gian này, bên chính phủ có gì hành động gì.”

“Các nơi cũng truyền tới, giống như Ủy viên Trương nhậm chức cơ hội rất lớn, mà Thị Trưởng Tần cũng vô cùng có khả năng, hướng đi của Thủ tướng xem ra, ông ấy xác định tư tưởng vững vàng là học trò của Thủ tướng rồi. . . . . .” Giám đốc lại mỉm cười nói.

“Cuối cùng tôi có cảm giác. . . . . .” Trần Tuấn Nam mỉm cười nói: “Ánh mắt của Thị Trưởng không chỉ như thế. Thủ tướng là người rộng rãi, biết có dã tâm cũng sẽ lựa chọn im lặng, cũng vẫn có thể xem là phương pháp an ủi một nhân tài, nhưng Thị Trưởng Tần là người hết sức ôn nho lễ độ, thậm chí có lúc cho tôi cảm giác, vì mục đích, khôn khéo đưa đẩy các nơi, tôi không quá tin tưởng anh ta. . . . . .”

“Trần Phó tổng nhìn người, ánh mắt rất sắc bén.” Giám đốc mỉm cười nói, không dám phát biểu ý kiến.

“Vậy cũng chỉ là suy đoán của chúng ta . . . . .” Trần Tuấn Nam lại lật một tờ tài liệu, nói: “Chuyện của chính phủ quá phức tạp, đó là người bình thường chúng ta có thể nghĩ ra được.”

Mọi người đều cười.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại ngưng tụ, không nhịn được nghĩ tới tương lai của Như Mạt. . . . . .

Thẫm Quân Dụ nhìn anh một cái, mới nói: “Tổng Giám đốc, về Thị Trưởng, chúng ta . . . . .”

“Tạm thời kềm chế đi!” Tưởng Thiên Lỗi chưa nghĩ ra đối sách.

Thẫm Quân Dụ không nói thêm gì nữa, chăm chú cuộc họp.

Thời gian đến gần giữa trưa.

Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều im lặng đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi một mình ngồi ở trên ghế da, suy nghĩ chuyện của Đường Khả Hinh và Như Mạt, Trần Tuấn Nam và Thẫm Quân Dụ đồng thời im lặng nhìn anh.

“Còn có việc nói sao?” Tưởng Thiên Lỗi cũng không có nhìn bọn họ.

“Dự án Khách sạn dưới nước, chúng ta bỏ qua Thị Trưởng, dùng bất kỳ thủ đoạn, buộc anh ta ký công văn này, sang năm nếu anh ta cách chức, công lao vĩ đại này rất có thể rơi vào trong tay cấp dưới của Ủy viên Trương, về mặt chính trị, mất hoàn toàn đường sống. Đây cũng là nguyên nhân anh mãi không chịu ký. Mà sự kiện, Thủ tướng vẫn không biểu lộ cũng có khả năng là nguyên nhân này. Dưới tình huống này, chúng ta liên hệ với anh ta là không thể rồi.” Trần Tuấn Nam mơ hồ nói lên cố kỵ của mình.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng.

Trần Tuấn Nam có chút lo lắng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Nếu như vậy, chuyện Thị Trưởng phu nhân, không phải anh ta đã sớm ra tay?”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi khẽ xoay tròn, cảm thấy tình hình rất phiền não, để cho anh thở dài một hơi.

Lúc này điện thoại bàn vang lên.

Anh tiện tay nhận.

“Tổng Giám đốc, đã đến giờ dùng cơm với Laurence và Vitas tiên sinh.” Tiếng của Đông Anh truyền đến.

“Ừ.” Tưởng Thiên Lỗi để điện thoại xuống, nói tiếp: “Trước tiên xử lý xong biên bản cuộc họp hôm nay. Cuộc sống không thể không có khó khăn, nhưng mọi sự vật, có hình thành, cũng có lúc tháo mở. . . . . .”

“Vâng” Trần Tuấn Nam và Thẫm Quân Dụ đồng thời gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi vừa mặc tây trang, vừa cài cúc áo, nhìn màn hình điện thoại, do dự một lát, liền cầm lên, vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Đường Khả Hinh.

“Số điện thoại quý khách vừa gọi không lien lạc được.”

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cầm điện thoại di động, nghĩ tới bộ dáng cô thở phì phò lúc nảy, mới có chút phiền loạn, lắc lắc đầu.

“Tổng Giám đốc Tưởng có việc phiền lòng?” Trần Tuấn Nam nhìn bộ dáng anh, cố ý cười hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi cất điện thoại di động, đi ra ngoài, mới nói: “Người tuổi trẻ bây giờ, không hiểu chuyện thật nhiều.”

Phốc!

Trần Tuấn Nam nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: “Anh nói, là vị Đường tiểu thư kia sao?”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, đi về phía trước.

“Tổng Giám đốc đại nhân, tôi tính tính toán toán, anh còn chưa có trải qua chuyện yêu đương chứ?” Trần Tuấn Nam nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười hỏi.

“Cái gì gọi là tôi không có trải qua chuyện yêu đương?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trần Tuấn Nam, hơi cao giọng hỏi.

“Không phải sao? Anh hỏi Đông Anh xem?” Trần Tuấn Nam cười nhìn Đông Anh ở sau lưng, nói.

Đông Anh đi theo phía sau, cũng đồng ý, cúi đầu mỉm cười.

“Ở trong mắt mọi người, yêu là như thế nào?” Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi khó được nói đùa, nhìn bọn họ, hỏi.

“Gây gổ, làm hòa, gây gổ, làm hòa. . . . . . Tranh đi cãi lại!” Trần Tuấn Nam cười nói.

“Như vậy có ý nghĩa sao?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày, tức giận nói.

Phốc!

Đông Anh không nhịn được cười.

“Cho nên nói, anh mới có thể chọc người ta tức giận . . . . . .” Trần Tuấn Nam khó được tìm được cơ hội tổn hại Tổng Giám đốc ở trên cao, hết sức hài lòng.

Thẫm Quân Dụ là người lạnh lùng cũng không nhịn cúi đầu, mỉm cười.

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, nói không ra lời.

“Cô gái trẻ, mặc kệ anh làm chuyện gì, anh cũng nhất định phải nhớ, cô ấy tức giận, sẽ là lỗi của anh.” Trần Tuấn Nam không nhịn được cười nói.

“Khó được hôm nay cậu nói ra lời rất trí tuệ như vậy.” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn anh.

Trần Tuấn Nam không nhịn được cười nói: “Tôi nói rõ rồi, anh đừng trách tôi, là có lần tôi đi thang máy, sau đó vừa vặn đụng phải Tổng Giám đốc Trang, anh ấy đang dạy cấp dưới, nói: mặc kệ đàn ông làm bao nhiêu chuyện, chỉ cần cô gái nhỏ tức giận, thì nhất định là lỗi của đàn ông. Ha ha ha. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn người này cười vui vẻ như vậy, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nếu cậu ta tốt như vậy, đổi đi nơi khác thì như thế nào?”

Trần Tuấn Nam nhìn vẻ mặt anh không vui, bất mãn mất hứng, sắc mặt thu lại, mới có chút ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi, nhưng có thể chuyện này cũng hơi đáng tin cậy. Cô gái nhỏ tức giận nha, nhất định phải dỗ dành.”

“Mọi người không biết rõ nguyên nhân cô ấy tức giận, làm sao biết dỗ dành nhất định sẽ tốt?” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi vào thang máy.

“Đây không phải là vấn đề lúc nảy mà. . . . . .” Trong khoảng thời gian này, Trần Tuấn Nam cùng những người khác trộn lẫn, cũng học một chút trò xấu, nói: “Mặc kệ là lỗi của người nào, anh nhận sai là được.”

“Đạo lý này ở đâu tới! ?” Tưởng Thiên Lỗi nói, vẫn kiên trì nguyên tắc.

“Không có ý định tiếp thu ý kiến của tôi sao?” Trần Tuấn Nam liếc về phía anh nói.

“Tôi không có việc gì, lại phải nói với người ta, tôi sai rồi?” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhìn anh, bất mãn hỏi! !

“Chuyện theo đuổi cô gái nhỏ, vốn phải hy sinh và trả giá một chút, cô nói đúng không? Đông Anh. . . . . .” Trần Tuấn Nam đột nhiên nhịn cười nhìn Đông Anh, hỏi.

“À?” Đông Anh ngẩng đầu lên, nhịn cười, không biết nên nói sao.

“Đúng không? Tôi nói đúng không? Nếu như có một ngày, cô làm sai, nhưng hai người cãi nhau, cô hi vọng bạn trai của cô nhận lỗi với cô, đúng không?” Trần Tuấn Nam lại hỏi ví dụ.

“À. . . . . .” Đông Anh liếc về phía vẻ mặt lạnh lung của Tưởng Thiên Lỗi, chỉ đành phải miễn cưỡng cười nói: “Nên. . . . . . Nên. . . . . . Tốt nhất có bó hoa hồng …. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi hí mắt nhìn cô.

“Nhìn đi! Cô gái cũng nói như vậy. Thật ra tranh cãi ầm ĩ cũng có thể thêm chút tình thú, chỉ là anh vẫn muốn kiêu ngạo, sẽ không tốt.” Trần Tuấn Nam tiếp tục trêu chọc anh.

Tưởng Thiên Lỗi hung ác nhìn anh một cái! !

Thang máy đang nhanh chóng trượt xuống, cho đến tầng lầu phòng ăn ngự tôn, mới vừa đi ra, liền thấy Vitas và Laurence, hai người cũng đồng thời đi ra thang máy, anh mỉm cười, nói với bọn họ hai người tầng lầu: “Hai vị tiên sinh, có thể trùng hợp như vậy, cùng nhau đi chứ?”

“Hôm nay chúng tôi vẫn ở Bộ rượu nói chuyện.” Laurence nói xong, liền cùng bọn người Tưởng Thiên Lỗi đi về phía phòng ăn ngự tôn.

Hôm nay Trần Mạn Hồng có hơi bận, nghe nói Tổng Giám đốc tới, lúc này mới dẫn nhân viên bước nhanh đi ra ngoài, đứng ở bên cửa, đôi tay đặt nhẹ ở bụng, mỉm cười gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. Laurence tiên sinh, Vitas tiên sinh, các vị Phó tổng. . . . . .”

“Ừ.” Tưởng Thiên Lỗi gật đầu, mới vừa muốn đi vào phòng ăn, lại dừng ở cạnh cửa, nhìn Trần Mạn Hồng nói: “Quản lý Trần, sắp đến ngày kết hôn của cô rồi chứ?”

“Còn một ít thời gian. . . . . .” Mặt của Trần Mạn Hồng có chút ửng đỏ.

“Nhân sự nơi, còn chưa tuyển Quản lý mới đến phòng ăn phụ giúp?” Tưởng Thiên Lỗi thông cảm ngày kết hôn của cô sắp đến, còn phải một mình bận rộn.

“Đúng vậy.” Trần Mạn Hồng nói.

“Tôi nhắc nhở bọn họ nhanh một chút, để cho cô có thể vượt qua hôn lễ thoải mái.” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nói.

“Cám ơn Tổng Giám đốc.” Trần Mạn Hồng biết ơn cười nói.

“Gần đây cực khổ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền hơi giơ tay, cùng Vitas và Laurence cùng đi vào phòng ăn, đứng ở trước khu vườn đầy Hoa Bách Hợp, hai mắt Tưởng Thiên Lỗi di chuyển nhìn một vòng tất cả nhân viên bên trong phòng ăn đang khiêng bàn tới lui, nghĩ tới cô đã đi đâu?

Đọc truyện chữ Full