Trần Tuấn Nam ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút lo sợ, nhưng vẫn cười khổ nói: "Giống như. . . . . . ở ‘phòng tổng thống' cùng. . . . . . Khả Hinh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi lại cảm thấy lửa giận thiêu đốt hừng hực, lập tức đứng lên, cầm tây trang màu đen, khoác lên người, nhanh chóng đi ra ngoài! !
"Tổng Giám đốc. . . . . ." Đông Anh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút căng thẳng nói: "Ủy viên Trương mới vừa đến Tổng Công ty yêu cầu chúng ta đưa ra màn hình giám sát. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đã ở ngoài cửa, mới lạnh lùng nhanh chóng nói: "Đưa màn hình giám sát cái gì? Chẳng lẽ tôi muốn đưa ra chứng cớ Tổng Giám đốc Hoàn Cầu cùng người phụ nữ của tôi trộm tài liệu sao? Hủy nó đi! !"
"Ủy viên Trương. . . . . ." Đông Anh có chút lo lắng.
"Không có việc gì! !" Tưởng Thiên Lỗi hiểu Trang Hạo Nhiên, mới tức giận nói: "Cái tên súc sinh chết tiệt kia! ! Biết Ủy viên Trương không có cách nào bắt Khả Hinh! !"
Đông Anh nghe vậy liền im lặng đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng đi khỏi.
Thang máy nhanh chóng mở ra!
Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh vào, nhấn mạnh nút xuống, Đông Anh cùng Trần Tuấn Nam và Thẩm Quân Dụ đi theo! !
Thang máy nhanh chóng trượt xuống ! !
Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới lúc nảy xem Đường Khả Hinh hoảng sợ nhảy cầu, trái tim của anh cũng muốn vỡ ra, sắc mặt cứng rắn, lại giận dữ siết chặt quả đấm, kêu lên răng rắc ! !
Bọn Đông Anh và Trần Tuấn Nam đều im lặng, không dám lên tiếng.
Tối nay, nhất định mưa to gió giật! !
Trang Hạo Nhiên đang ngồi ở bên giường, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, ngủ say, trên mặt lộ ra nụ cười, lại nghe được tiếng chuông vang lên, anh đang ngạc nhiên đứng lên, đi xuống dưới lầu thì cửa ầm một tiếng, đẩy ra! !
"Trang Hạo Nhiên . . . . . .. . . . . . " Giọng nói tức giận của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến! !
Trang Hạo Nhiên đứng ở bên thang lầu sững sờ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã nhanh chóng đi tới, giống như Hỏa Thần, tức giận đến sau lưng muốn bốc khói, anh có chút căng thẳng, lập tức cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, hôm nay tại sao anh ghé thăm nhà tôi vậy ?"
Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, nhanh chóng đi tới, vung mạnh một quyền vào mặt Trang Hạo Nhiên! !
"A!" Trang Hạo Nhiên lại không ngăn được, cả người ngã ở cạnh tường!
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, chợt mở đôi mắt sương mù, suy nghĩ mới vừa nghe được tiếng của Tưởng Thiên Lỗi, có phải là đang nằm mơ hay không ?
Tưởng Thiên Lỗi vừa nóng vừa giận, nắm cổ áo Trang Hạo Nhiên, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn anh nói: "Cái tên điên này! ! Cậu muốn chơi cái gì, tự mình chơi đi! ! Tại sao muốn mang theo kẻ ngốc kia! ! Liên tục vượt biển, cậu cũng dám kéo cô ấy cùng nhau nhảy xuống? Kẻ điên! !"
Anh nói xong, lại vươn tay muốn đánh chết Trang Hạo Nhiên! !
"Này! Chuyện gì cũng từ từ !" Trang Hạo Nhiên đẩy anh ra, cũng gấp gáp nói: "Chúng tôi không phải thật tốt sao?"
"Nếu như chẳng may thì làm thế nào? ?" Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới hình ảnh nhảy lúc nảy, lập tức xông lên trước, muốn đánh chết anh! ! !
"Không phải là không có gì sao. . . . . . đã không có chuyện gì!" Trang Hạo Nhiên lập tức đẩy hai tay của anh ra, nói: "Anh cẩn thận một chút, cô ấy đang ngủ phía trên !"
"Cậu còn biết cẩn thận! !" Tưởng Thiên Lỗi lại muốn xông tới đánh anh! !
"Làm gì?" Vẻ mặt Đường Khả Hinh có chút mờ mịt, tiều tụy nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên ở dưới lầu.
Tưởng Thiên Lỗi chợt ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh rất tốt đứng ở trước mặt mình, anh thở phào một cái, bước nhanh lên cầu thang, đứng ở trước mặt cô, rống giận: "Đầu óc của em hư sao? Nước vào sao? Cậu ta điên khùng, em cũng điên khùng với cậu ta sao? Chuyện trộm tài liệu như vậy, em cũng dám làm với cậu ta? Nếu như gặp chuyện không may thì làm thế nào?"
"Tôi không phải làm rất tốt sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn anh, nói!
Tưởng Thiên Lỗi thật cực độ tức giận, cực độ tức giận, cực độ bất đắc dĩ nhìn cô, tức giận nói: "Tại sao em bắt chước cậu ta như vậy? Trước khi e làm những chuyện này, cũng không có nghĩ tới hậu quả sao? Đây là con trai của Ủy viên Trương ! ! Cậu ta muốn mãnh đất kia, có quan hệ gì với em sao? Em không nhìn ra được, cậu ta đang lợi dụng em, muốn kéo em xuống nước sao?"
"Này, anh đừng nói chuyện khó nghe như vậy có được không?" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bất đắc dĩ nói.
"Cậu câm miệng cho tôi! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn dưới lầu rống giận! !
Trang Hạo Nhiên lập tức không lên tiếng.
Đường Khả Hinh lại bình tĩnh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: "Anh câm miệng cho tôi!"
Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp nhìn cô chằm chằm.
"Tôi muốn đi làm chuyện gì, có quan hệ gì tới anh? Anh không cần tranh cãi với tôi..tôi buồn ngủ. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức xoay người, muốn đi ngủ! !
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng lập tức nắm chặt cổ tay của cô, xoay thân thể của cô, tức giận rống: "Em làm ra chuyện như vậy còn ngủ được? Em biết lúc ấy rất nguy hiểm không? Thuyền đang chạy, có thể cuốn em vào trong, có phải em cho rằng trong biển ngoại trừ loài người, không có những sinh vật khác hay không?"
"Gần như vậy sẽ không có cá ập . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn anh, nói.
Bọn Đông Anh không nhịn được cúi đầu, nở nụ cười.
"Cậu. . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi tức giận đến cả người phát run, lập tức chỉ vào anh phát run, nói: "Bắt đầu hôm nay, nếu tài liệu Hoàn Á của cậu gửi tới, tôi ký nữa tôi sẽ không phải là người! ! Lúc tôi giao cô ấy cho cậu, có để cho cậu giở trò với cô ấy như vậy phải không? ? ?"
"Chuyện công ra chuyện công, chuyện tư ra chuyện tư, Tổng Giám đốc Tưởng! !" Trang Hạo Nhiên lập tức hoảng sợ! !
"Cậu đừng ép tôi nói tục! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận đến cả người phát run! !
Trang Hạo Nhiên mở to hai mắt, nhìn kẻ thô lỗ này ! !
"Đi theo anh," Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, lại muốn dắt Đường Khả Hinh, muốn kéo cô đi xuống dưới lầu!
"Tôi không đi! !" Đường Khả Hinh hất tay của anh ra, tức giận nói.
"Có phải em thật muốn làm anh chết hay không! ! ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh rống giận: "Em muốn trừng phạt anh còn không đủ sao? Anh nhìn thấy em nhảy xuống biển, anh cũng sắp điên rồi! ! ! Như vậy sẽ chết người, Đường Khả Hinh! !"
"Đi với anh, tôi mới chết ! !" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, hai mắt lập tức đỏ bừng, tức giận kích động cao giọng nói! !
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô tức giận kích động như thế, anh lập tức bất đắc dĩ nhìn cô, nói: "Được rồi, đừng tranh cãi, anh sai rồi, được không? Chuyện Như Mạt trước đó, anh sai rồi! Anh sai rồi! ! Anh xin lỗi ! ! Tha thứ cho anh !"
"Ai muốn anh nói xin lỗi? Anh đi cho tôi! !" Đường Khả Hinh nhìn anh, liền muốn khóc, chợt đẩy cả người anh đi xuống! !
"Đường Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi thật sự rất bất đắc dĩ, rất bất đắc dĩ nói: "Em không tin tưởng anh sao? Thật không tin anh sao? Anh thật sự làm sai! ! Tha thứ cho anh ! Anh sai rồi! Em đừng như vậy, em giày vò anh, biết không? Lúc nảy anh nhìn em nhảy xuống biển, anh suy nghĩ, nếu em xảy ra chuyện, anh . . . . . anh làm thế nào?"
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, càng không ngừng rơi lệ.
Trang Hạo Nhiên đứng ở dưới lầu, đôi tay cắm túi quần, mỉm cười.
"Em nói anhkhông có nhìn thấy em. . . . . . Em không biết, anh giãy giụa thoát khỏi đoạn cảm tình kia, thật ra anh không có rất mất sức. . . . . . Bởi vì em thật tốt. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, nói: "Nhưng. . . . . . Phải dứt khoát tách ra với cô ấy, anh thật sự không nhẫn tâm. . . . . . Anh thật không đành lòng, nhưng lúc anh lừa em là bởi vì anh cũng không muốn em thương tâm, em không tin tưởng tình cảm của anh sao? Khả Hinh. . . . . . Anh ăn nói khép nép được không? Anh ăn nói khép nép, anh dùng cuộc đời của anh ăn nói khép nép với em! Anh cầu xin em đừng rời khỏi anh, tối ngày hôm qua, anh đến nhà em, nhìn thấy em ngồi khóc ở xích đu, trái tim của anh đau đớn. . . . . . Nhưng anh phải làm thế nào? Từ lúc đó, anh đã hiểu, anh muốn cho em một thế giới hoàn chỉnh, mà không phải thế giới không trọn vẹn, cho nên anh không có đi quấy rầy em. . . . . ."
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống.
"Sau này, mặc kệ em tổn thương ai, bao gồm Như Mạt! Anh cũng sẽ tuyệt đối sẽ theo em! ! Mặc kệ em gây ra lỗi với ai! ! Anh cũng đứng về phía em! ! Tuyệt đối! !" Tưởng Thiên Lỗi lại cầu xin cô! !
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn người đàn ông đáng thương này!
"Tôi không muốn nói gì ! Tôi muốn đi ngủ! !" Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người, nhảy lên giường, kéo chăn ngủ!
"Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng lại muốn tiến lên! !
"Anh đi đi! ! !" Đường Khả Hinh đột nhiên ôm lấy gối đầu, ném anh, gào to! !
"Khả Hinh! ! !" Tưởng Thiên Lỗi lại muốn đi lên trước, muốn ôm cô! !
"Anh đi đi. . . . . ." Đường Khả Hinh lại ném một cái gối đầu khác, khóc kêu to.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường Khả Hinh kéo chăn, che ở trên người, đưa lưng về phía người kia, thật khổ sở khóc, khóc thật lớn! ! !
"Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại muốn ngồi ở bên giường. . . . . .
"Anh để cho cô ấy nghỉ ngơi đi! Không thấy cô ấy đuổi anh sao?" Trang Hạo Nhiên im lặng xoay người, lắc đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy tức giận quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, trong đầu nhớ tới, hai người từ trong gian phòng 2009 đi ra ngoài, bộ dạng lúng túng, cảm thấy có chút không ổn, lập tức đi xuống lầu, chỉ vào Trang Hạo Nhiên, rống lên: "Cậu nói cho tôi biết! ! Cậu để cho cô ấy ăn mặc hấp dẫn như vậy lên thuyền, còn dám nói với mọi người, cô ấy là phụ nữ của cậu! ! Cậu có làm chuyện xấu đối với cô ấy hay không?"
Trang Hạo Nhiên lập tức kinh ngạc nhìn anh, kêu to: "Anh xem tôi là người hả?"
"Có hay là không có! ! ? Có táy máy tay chân hay không!" Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận hỏi! !
"Không có! ! Làm sao có thể?" Trang Hạo Nhiên lập tức nói: "Anh cũng biết, tôi đối với cô gái nhỏ không có hứng thú sao!"
"Không có? ? ? ? ?" Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận nhìn anh, không tin! !
Trang Hạo Nhiên lập tức duỗi thẳng sắc mặt, giơ ba ngón tay giữa, nghiêm túc khẳng định trả lời: "Không có! Tôi dùng nhân cách của tôi thề! !"