Ba ngày sau, tám giờ sáng.
Sân bay.
Đường Khả Hinh mặc áo len cao cổ màu trắng, quần dài bó sát màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo lông trắng, đầu đội chiếc mũ len cùng màu, trên lưng đeo chiếc balo nhỏ, tay kéo theo một cái vali hành lý. Cô đứng trước cửa soát vé, trong tay cầm vé máy bay, vẻ mặt tươi cười nhìn bạn bè đang đứng phía trước.
Nhã Tuệ vô cùng buồn bã, khóc đến sưng vù cả hai mắt.
Tiểu Nhu cũng vừa khóc vừa kéo, một bên lau nước mắt, một bên nức nở nói với Khả Hinh: "Khả Hinh, nếu như ở Anh quốc cô có gặp 007, ý tôi nói là Daniel 007, cô nhất định phải xin chữ kí của anh ấy giúp tôi..."
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đang buồn bã không biết nói gì liền bật cười nhìn về phía Tiểu Nhu.
Đường Khả Hinh cũng cười, không biết làm gì nói: "Được..."
Vẻ mặt Tiêu Đồng có chút lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Khả Hinh! Cô phải nhớ , đường xá ở Cambridge không tốt, tuyến đường đó đã giải phóng rồi, đúng không? Nhất định phải nhớ, ở nước Anh không có..."
"London không có sân ga , nếu muốn đi đâu thì phải gọi taxi, bởi vì xe buýt rất đắt, lái xe lại không có kiên nhẫn, hơn nữa cũng không có báo trạm tiếp theo, thậm chí bọn họ còn quên không nhắc nhở ..." Đường Khả Hinh nói xong, mỉm cười nhìn về phía Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng cười, không nói gì.
"Khả Hinh..." Nhã Tuệ ngẩng đầu, trừng đôi mắt đẫm nước mắt về phía Đường Khả Hinh, nhỏ giọng nói: "Cô ... Thực sự... Quyết định một mình đi tới đó sao?"
Đường Khả Hinh nhìn về phía người chị em tốt đang lo lắng, xúc động không nói nên lời, đè xuống cảm xúc của mình đi lên phía trước ôm chặt Nhã Tuệ, nghẹn ngào nói: "Nhã Tuệ, khoảng thời gian tôi không có ở đây, nhất định phải tự chăm
sóc chính mình, tôi đã nhờ phó tổng giám đốc Lâm giúp đỡ, không cần lo lắng cho tôi, nhất định tôi sẽ chăm sóc mình thật tốt, thực sự không cần lo lắng..."
Nhã Tuệ vươn tay ôm lấy Đường Khả Hinh, nước mắt chảy xuống từng giọt.
Mặc dù Trần Mạn Hồng cũng đau lòng, nhưng vẫn nhắc nhở : "Được rồi, được rồi, đến giờ lên máy bay rồi, đừng níu kéo nữa, để Khả Hinh vào đi."
Đám người Tô Lạc Hoành cũng gật đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Tiểu Đường ! ! Cố lên! Mau vào đi thôi!"
Đường Khả Hinh ép buộc chính mình buông Nhã Tuệ ra, cố gắng nuốt xuống hai hàng nước mắt,tự nhiên hôm nay lại yên lặng như vậy, có lẽ bởi vì sắp sửa xa đất nước, đến một nơi xa xôi, xa lạ, nhất định không thể yếu đuối. Cô cảm động nhìn về phía bạn bè của mình, trong lòng đau xót, lại nặng nề cúi người xuống, nước mắt liền theo đó chảy xuống. Khi ngẩng đầu lên, nhìn mọi người tươi cười rực rỡ nói: "Đời này của tôi, thời điểm hạnh phúc nhất chính là lúc làm việc ở khách sạn Á Châu. Bởi vì ở đây tôi gặp được rất nhiều bạn bè chân thành, dễ thương ! Lần này đi xa, tôi cũng không biết có thuận lợi hay không, thế nhưng tại đây, tôi xin cảm ơn mọi người vì đã quan tâm chăm sóc tôi, nhất định tôi sẽ cố gắng . Mọi người hãy thay tôi chăm sóc Nhã Tuệ thật tốt ..."
Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt đầm đìa nước mắt.
Lâm Sở Nhai khẽ gật đầu, vươn tay nhẹ ôm vai Nhã Tuệ, nói: "Nhất định rồi
"Chúng tôi cũng vậy ..." Tất cả mọi người đồng thời gật đầu.
Một lần nữa Đường Khả Hinh quay lại nhìn mặt bạn bè, cho đến khi thông báo nhắc nhở các hành khách đi London nhanh chóng lên máy bay, cô thở dài một cái đưa ra vé máy bay nói: "Được rồi, tôi phải lên máy bay rồi. Mọi người mau trở về đi. Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại..." Mọi người nhìn cô, vẫy tay chào.
Tuy trong lòng vô cùng nặng nề nhưng khuôn mặt vẫn giữ được nụ cười vui vẻ , Đường Khả Hinh dứt khoát xoay người, nhìn quanh một lượt, không khỏi xúc động run rẩy, cô cắn răng cầm vé máy bay trên tay, kéo vali bước nhanh vào cổng kiểm tra an ninh, không ngoảnh đầu lại.
Mọi người đứng yên nhìn về bóng dáng cô gái gầy gò trước mặt, vì ước mơ mà rời khỏi đất nước đến một chân trời mới, bóng dáng cô thật cứng cỏi nhưng cũng không khỏi cô đơn.
Bên trong cổng soát vé.
Đường Khả Hinh kéo vali bước nhanh về phía trước, trên lưng đeo balo nhỏ, trên tay cầm vé máy bay bước nhanh tới cửa soát vé của chuyến bay tới London. Đứng ở cửa là một tiếp viên hàng không, cô mặc một bộ đồng phục màu xanh lam, đầu đội chiếc mũ màu trắng xanh mỉm cười nhận vé máy bay của Đường Khả Hinh, kiểm tra một lượt, liền ngẩng đầu nói với cô: "Chúc quý khách có một chuyến bay vui vẻ..."
"Cảm ơn!" Đường Khả Hinh kéo vali, cầm lại vé máy bay, mỉm cười đi vào cửa lên máy bay, đi dọc theo lối đi dài , rốt cuộc nhìn thấy cửa vào phía trước. Mở cửa ra, có mấy hành khách cũng vừa mới đi vào, hai cô tiếp viên hàng không đứng ở hai bên, mỉm cười chào và dặn dò hành khách đi cẩn thận...
Đường Khả Hinh dừng bước , quay lại nhìn thật lâu về phía cửa , đôi mắt mở to linh hoạt, cuối cùng cũng dứt khoát bước đi trên chuyến hành trình mới, rời xa quê hương.
"Tiểu thư... Mời lên máy bay..." Hai cô tiếp viên hàng không mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đôi mắt Đường Khả Hinh lóe ra sự quyết tâm, cố gắng đè xuống sợ hãi cùng run rẩy, nắm chặt vali trong tay, mỉm cười, dũng cảm đi về phía trước.
Cô là vị khách cuối cùng lên máy bay, tiếp viên hàng không đi sau cô cùng lên máy may. Chỗ của cô ở khoang hạng nhất, dù sao đây là lần đầu Đường Khả Hinh đi máy bay, cô tò mò nhìn xung quanh, thiết kế xa hoa, hơn nữa đây là chỗ ngồi tốt nhất nên vô cùng rộng rãi và thoải mái. Chỉ có bốn người một chỗ, vị khách bên cạnh đang đọc báo, có lẽ là một tạp chí nào đó.
Dù sao cô cũng mới hai mươi mấy tuổi, đối với mọi chuyện vẫn còn mới mẻ nên vô cùng tò mò. Đầu tiên, cô đưa vali hành lí cho tiếp viên hàng không cất đi, sau đó cô đi về phía giữa máy bay, tò mò mở cửa ra nhìn về phía sau ...
Có rất nhiều hành khách trong nước và nước ngoài đang ngồi . So với khoang hạng nhất thì ở đây những hành khách này phải chen chúc nhau để ngồi. Cô mỉm cười, yên lặng quay về, có người còn đang ngủ bù, nhìn mọi người ai cũng ôn
hòa, đáng yêu . Đúng vậy, cùng lắm đây chỉ là một chuyến hành trình, không có chuyện gì, không có chuyện gì..
Đường Khả Hinh nhìn mọi người, vừa rồi trên mặt còn hiện lên chút sợ hãi, hiện tại liền mỉm cười vui vẻ.
Có người vỗ nhẹ vào vai cô.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại.
Một người có diện mạo thật đẹp trai, cao khoảng 1m80, nhìn thật giống như một ngôi sao nổi tiếng, nhìn về phía Đường Khả Hinh lễ phép nói: "Tiểu thư, máy bay sắp cất cánh, mong cô hãy quay về chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào."
"À vâng..." Đường Khả Hinh cười rộ lên, ngay lập tức ngồi xuống chỗ của mình hô hấp có phần nặng nề, lại quên thắt dây an toàn.
Chàng trai kia nhìn về phía Đường Khả Hinh, đó là một cô gái tầm hai mươi ba tuổi, sắc mặt tái nhợt, vô cùng khẩn trương, không giám động đậy. Hắn mỉm cười bước lên phía trước, cúi người xuống, vươn bàn tay thon dài, nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh mở to, nhìn về phía hắn.
"Không cần khẩn trương, nơi cô sắp đến là một thành phố tuyệt đẹp." Hắn nói xong liền đứng dậy, lại đi vào bên trong nhà kho kiểm tra.
Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí của mình, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ máy bay, bầu trời xanh biếc, ánh nắng mặt trời chiếu rực rỡ, lúc này liền phát hiện, mình đã sống ở nơi này hai mươi mấy năm, rốt cuộc cũng phải tạm thời từ biệt.
Có người nói:”Sở dĩ em đau khổ cùng yếu đuối như vậy bởi vì thế giới của em còn chưa đủ lớn”.
Hai mắt cô ôn nhu nhìn những tia nắng ban mai, đột nhiên hiểu được lời của anh, bởi vì thế giới to lớn như thế, vào giờ khắc này, những đau khổ của mình thật nhỏ bé.
Trong cuộc đời, có thể gặp được những người khác nhau, được đi đến những nơi khác nhau, đều sẽ mang lại cho mình một cơ hội mới.
Cố lên, Đường Khả Hinh!
Vừa tự nhủ xong, máy bay liền cất cánh, xông thẳng vào những tầng mây, mang theo ước mơ của cô hướng về đất nước kia .
Từ sân bay Bắc Kinh đến thủ đô London, thời gian ước chừng khoảng mười hai tiếng. Tức là bắt đầu bay lúc tám giờ tối, đến London là khoảng mười hai giờ trưa.
Đó là khoảng thời gian tốt đẹp, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Máy bay chở hành khách rất lớn, lên đến không trung liền lấy tốc độ nhanh nhất, vô tình gặp phải một luồng không khí khác nên chưa ổn định trong mấy phút đầu. Các hành khách đã vô cùng mệt mỏi đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Máy bay đã gần đến sân bay thủ đô London của nước Anh. Giữa trưa, bầu trời London u ám, không khí vô cùng lạnh lẽo, trận mưa lớn trút xuống, đập vào cửa sổ máy bay. Vô số tòa nhà cao tầng, hiện lên giữa lòng thành phố đang âm u, ẩm ướt này, giống như những chấm nhỏ sáng lên trong đêm tối.
Từ phòng cơ trưởng lại phát ra âm thanh, truyền đến tiếng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không: "Các vị hành khách, chuyến bay tới London chuẩn bị hạ cánh. Mọi người hãy kiểm tra lại dây an toàn của mình, chỉnh ghế ngồi đến vị trí bình thường. Tắt hết tất cả các máy tính, đồ điện tử, kiểm tra lại hành lí của mình, sau đó chúng tôi sẽ tắt đèn ở tất cả các khoang. Xin cảm ơn."
Có một số hành khách, nghe thấy thông báo liền kéo tấm che mắt xuống, mệt mỏi ngồi dậy, bắt đầu thì thầm nói chuyện...
Một lần nữa, tiếp viên hàng không lại nhắc nhở hành khách kiểm tra thật kỹ .
Một người đàn ông vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí của mình, đầu nghiêng sang một bên, đeo tấm che mắt, người đắp chăn, vẫn ngủ say như cũ. Chắc là nửa đêm hôm qua, máy bay gặp phải khí lưu, làm cô sợ hãi. Thời gian đó, cô đã khóc hai lần, lại vội vàng lau khô nước mắt, uống một ly rượu đỏ, ôm gối ôm, cuối cùng tầm tám giờ sang nay mới mệt mỏi mà thiếp đi.
Chàng trai kia mỉm cười ngồi xuống trước mặt Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cất tiếng gọi: "Tiểu thư... Tiểu thư?"
Đường Khả Hinh vẫn nặng nề chìm trong giấc ngủ.
"Tiểu thư?" Chàng trai lại hơi cao giọng, kêu nhỏ.
Lúc này, Đường Khả Hinh mới nhăn mặt, lại đem chính mình vùi sâu vào trong chăn, thở ra một hơi nặng nề, mở mắt ra, một mảng tối đen, tiện tay giật
tấm che mắt xuống, nhìn về phía người đàn ông trước mặt đang mỉm cười, giọng nói khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi hỏi: " Có chuyện gì vậy?"
"Đã đến London rồi. Máy bay sắp hạ cánh, hãy kiểm tra kĩ dây an toàn, giữ gìn tốt hành lí của mình..." Chàng trai mỉm cười nói.
Hai mắt Đường Khả Hinh mở to, đột nhiên rất tò mò xoay người, nằm bò ở cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài, quả nhiên mình đang ở một đất nước xa lạ. Bầu trời màu xanh thẫm nhưng có chút u ám, mưa vẫn tiếp tục rơi, có vô số những tòa nhà chọc trời, ánh đèn lấp lánh ở khắp mọi nơi. Đôi mắt cô có chút hoảng hốt, không thể tin nói: "Đây là... Anh... nước Anh?"
Chàng trai kia nhìn cô mỉm cười nói: "Đúng vậy. Đây chính là nước Anh”.
Đường Khả Hinh chớp chớp đôi mắt, nhìn sân bay hiện lên phía trước, những tòa nhà kiến trúc to lớn hiện lên giữa bầu trời âm u. Đột nhiên cô rất xúc động, lại có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía chàng trai kia,nhanh chóng hỏi: "Ở London bây giờ là mấy giờ?"
"Bây giờ là mười hai giờ trưa... Máy bay của chúng ta chậm lại nửa giờ, bây giờ sắp hạ cánh, hãy thắt chặt dây an toàn...". Chàng trai kia liền tự mình kiểm tra dây an toàn cho cô, thu lại chiếc bàn nhỏ trước mặt. Lập tức cả khoang tối om, toàn bộ nhân viên trở lại vị trí, thắt chặt dây an toàn...
Đường Khả Hinh vẫn chìm trong cảm xúc kích động, nhìn ra bên ngoài máy bay, máy bay hướng đến đường băng mà đáp xuống. Đôi mắt cô mở to, nhìn lên bầu trời rộng lớn này, cảm nhận được một luồng không khí thật xa lạ, lập tức đem mọi chuyện ngày hôm qua quên hết đi.
Đây sẽ là một chuyến hành trình mới........