Cao thủ so chiêu, thường tính sai một bước, thua cả ván cờ, cao thủ đánh cờ, mắt thấy tàn cuộc, cũng có thể biến chuyển đột ngột.
Trang Hạo Nhiên thua.
Tưởng Thiên Lỗi ngửa mặt nhìn anh.
Trang Ngải Lâm lập tức đến gần bàn cờ, liếc mắt nhìn, liền bật cười nói: “Trời ạ! ! Em trai tôi thua, tôi thắng cửa hàng! !”
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên.
“Con trai! !” Ân Nguyệt Dung cau mày nhìn con trai mình, kêu lên: “Tại sao kỹ thuật đánh cờ của con nhiều năm như vậy cũng không có tiến bộ hả?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn mẹ, nói: “Con tiến bộ, người ta cũng tiến bộ mà.”
Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu cười khẽ.
“Có phải là con hay không! ?” Ân Nguyệt Dung lập tức như đứa bé, nhìn Tưởng Tuyết Nhi, cố ý đùa cô.
“Không, không liên quan đến con . . . . . Vốn là anh trai sẽ thắng.” Tưởng Tuyết Nhi núp ở trong ngực mẹ, có chút ủy khuất lầu bầu.
“Bà thật xem nó là Thần Tiên hả.” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn bà nói.
“Dì. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, gọi.
“Hả!” Ân Nguyệt Dung lập tức mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Chuyện gì ?”
“Chuyện của Khả Hinh. . . . . . dì thật có thể làm chủ sao?” Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt dịu dàng thoáng qua một chút nước mắt.
“Có thể!” Ân Nguyệt Dung nói rất tự nhiên.
“Thiên Lỗi cám ơn dì đã tác thành.” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền lập tức đứng lên, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lập tức dắt cô đi ra ngoài.
“Ôi. . . . . .” Đường Khả Hinh bị anh kéo mạnh đi ra ngoài, kêu khẽ một tiếng, theo bản năng muốn giãy giụa.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn không nói gì, kéo cô đi ra ngoài, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Trong phòng đánh cờ, mọi người đều im lặng.
Chỉ có Trang phu nhân vĩ đại ồn ào, kêu to: “Quá đẹp trai rồi! Quá lãng mạn rồi !”
Trang Hạo Nhiên nghe mẹ nói vậy, đột nhiên chống đầu bật cười.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Tưởng Thiên Lỗi, anh muốn mang em đi đâu?” Đường Khả Hinh vừa loạng choạng bị anh dắt đi về phía trước, vừa gấp gáp gọi.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi vào cuối hành lang, đẩy cửa Lối thoát hiểm ra, lập tức nện cô ở trên tường.
“A!” Đường Khả Hinh lập tức ngã trên tường, kêu một tiếng: “Anh muốn làm gì ?”
Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh, giọng tức tối, đau lòng nói: “Anh cho em thời gian để em sửa sang lại tình cảm, không phải cho em thời gian dựa vào một người đàn ông khác! !”
“Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy em quyết định chia tau với anh là đùa giỡn sao?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh tức giận hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức đi tới trước mặt cô, hai tay chống ở mặt tường, bao bọc cô ở trước mặt của mình, mới cúi đầu cau mày nhìn cô nói: “Chẳng lẽ em muốn nói cho anh biết, bây giờ em đã quên anh? Không yêu anh nữa sao ?”
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh, kêu to: “Bây giờ là vấn đề yêu hay không yêu sao?”
“Nếu không phải, vậy thì là vấn đề gì?” Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi nhìn cô nói: “Nếu yêu và không yêu cũng không phải là vấn đề lớn nhất giữa chúng ta, như vậy. . . . . . Anh vẫn luôn chờ đợi em quay trở về làm Tổng Giám đốc phu nhân, là muốn em có được cái gì?”
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một chút đau khổ, lại tức giận nói: “Đường Khả Hinh! Vì có được em, anh có thể có rất nhiều biện pháp, bởi vì em là người không chịu được thủ đoạn! ! Nhưng anh chỉ muốn cài chặt cúc áo cho em thôi ! Nếu có một ngày, anh cởi bỏ cúc áo của em, em từ chối được sao? Anh không muốn đi đường tắt, bởi vì anh muốn trả lại cho em quá trình. . . . . .”
Đường Khả Hinh quay mặt đi, cắn chặt răng, đè nén run rẩy, nước mắt từng viên lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi cũng đau lòng nhìn cô, chậm rãi vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô.
Đường Khả Hinh đẩy anh ra ! !
Tưởng Thiên Lỗi lại nhẹ nhàng vươn tay, muốn ôm cô.
Đường Khả Hinh tức giận đẩy anh ra ! !
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ôm cô vào trong ngực, vòng chặt thân thể mềm mại của cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh! ! Tổng Giám đốc phu nhân của anh ! ! Cho anh một cơ hội! !”
Trong lòng Đường Khả Hinh đau nhói, lại muốn đẩy anh ra.
Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng ôm chặt cô, nặng nề, thâm tình gọi: “Tối nay anh chờ em! ! Khiêu vũ với anh một bản, cho anh một cơ hội! Trả lại cho em quá trình! Anh yêu em! ! Đường Khả Hinh! Anh yêu em. Thẳng thẳng đối với em là niềm kiêu ngạo lớn nhất trong đời anh! ! Anh yêu em ! !”
Đường Khả Hinh tựa vào trong vòng tay đã từng quen thuộc, hơi ngẩng mặt, nước mắt từng viên chảy xuống.
“Tối nay, chờ anh . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói một câu hai nghĩa xong, lập tức buông cô ra, đột nhiên xoay người đẩy cửa thoát hiểm, đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh hư mềm ngã xuống bên cạnh lối thoát hiểm, mệt mỏi nhìn tới phía trước, nước mắt từng viên chảy xuống.
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, nắm nhẹ quả đấm, hơi thở nặng nề, từng bước từng bước đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi ra phòng đánh cờ, nhàn nhạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng dừng bước lại, nhàn nhạt nhìn anh.
“Có cần gấp gáp như vậy sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, bất đắc dĩ nói: “Ở trước mặt rất nhiều trưởng bối tử, cho cô ấy một chút thể diện, cho cô ấy một chút lập trường, không được sao? Cần phải vào lúc này, kéo cô ấy đi ra ngoài?”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, chậm rãi đi đến trước mặt của anh, ngửa mặt nói: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, không có quan hệ gì với cậu. Đối với tình yêu của chúng tôi, cậu rốt cuộc hiểu bao nhiêu?”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh.
“Tôi cảnh cáo cậu… nếu như cậu tôn trọng cuộc đời của cô ấy, yêu cô ấy, suy nghĩ cho cô ấy, tốt nhất đừng đến gần cô ấy nữa, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu! ! Cậu biết cậu tranh không qua tôi, Trang Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, liền muốn lách mình đi vào phòng đánh cờ.
Trang Hạo Nhiên lập tức giống như móng vuốt chim ưng, kiềm chế cánh tay của anh, ánh mắt thoáng qua mấy phần sát khí.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng chợt lóe lên sắc bén! !
“Đừng ở trước mặt của tôi, nói thắng và thua ! ! Quá sỉ nhục trí thông minh của tôi ! !” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói hết lời, tay lập tức buông tay của Tưởng Thiên Lỗi, lạnh lùng bước đi.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, vẻ mặt cứng ngắc, nhìn bóng lưng của anh.
Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, khuôn mặt cứng ngắc, tiếp tục bước đi.
Đường Khả Hinh mệt mỏi đẩy cửa thoát hiểm, hai mắt rưng rưng, mệt mỏi đi ra ngoài. . . . . .
Trang Hạo Nhiên dừng bước nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hơi có chút căng thẳng nhìn anh.
Trang Ngải Lâm đứng ở một bên, nhìn ba người phía trước, thở dài một hơi.
“Mới vừa rồi. . . . . .” Tưởng Tuyết Nhi ôm gấu bông đi ra, đứng ở bên cạnh Trang Ngải Lâm, lầu bầu nói: “Không phải. . . . . . anh trai lớn nên. . . . . . thắng sao?”
Trang Ngải Lâm mỉm cười nhìn Tưởng Tuyết Nhi, hỏi: “Tại sao em biết là anh trai lớn thắng?”
“Bởi vì bàn cờ này, em thấy ông nội và anh trai lớn đánh rồi. . . . . .” Tưởng Tuyết Nhi rất khờ dại nói: “Giống nhau như đúc, cho nên anh trai lớn biết đường phá giải nha?”
Trang Ngải Lâm nghe lời này, bất đắc dĩ mỉm cười, thở dài.
Tưởng Tuyết Nhi không nói gì, chỉ đành phải ngẩng đầu lên nhìn tới trước.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng rưng rưng nhìn anh.
“Cuộc đời giống như ván cờ, trong quá trình đánh cờ, con cờ giống như thời gian, cũng sẽ càng đi càng ít, cuối cùng không còn gì cả. . . . . . may mắn có thể bảo vệ được Tướng Soái, không may sẽ thua hết cuộc đời của mình. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Nếu như buông bỏ kỹ xảo cuộc đời, dùng trái tim đi làm việc, có thể sẽ đạt được vui vẻ lớn nhất. Hôm nay anh đã thua, bởi vì anh muốn cho anh ấy một cơ hội thắng. Cơ hội này không liên quan đến tình cảm, chỉ cần anh ấy hạnh phúc . . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, nước mắt chảy xuống.
“Trước kia anh vẫn không yên lòng giao em cho Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười nói: “Nhưng hiện tại anh đã yên tâm, bởi vì lúc anh ấy thắng anh, có chút do dự. . . . . . Do dự hạnh phúc của em. . . . . . Người đàn ông này hiện tại đáng giá để em quý trọng. . . . . .”
Đường Khả Hinh hơi cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
“Cố gắng lên, Đường Khả Hinh, tối nay mặc thật xinh đẹp.” Trang Hạo Nhiên chậm rãi tiến lên, muốn vươn tay khẽ vuốt mặt của cô, cuối cùng tay lại ngừng trên không trung, hai mắt ẩn nhẫn nắm nhẹ bả vai của cô, mới thở dài một cái, xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng tự nhiên của người đàn ông, nước mắt khẽ rơi xuống.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên cũng hiện lên mấy phần đau lòng, nhưng vẫn mỉm cười thở dài một hơi, tiếp tục bước đi.