TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1056: Chén thứ năm

Mọi người không ai từng nghĩ tới, một màn kinh điển năm mươi năm trước có thể tái hiện ở trong mặt biển mênh mông này, vẫn có lời đồn Tổng Giám đốc Tưởng và Tổng Giám đốc Trang một núi không thể chứa hai hổ, cùng đang bí mật mưu đồ kế hoạch thay thế đối phương! Nhưng hôm nay có cùng một cách nhìn, Tổng Giám đốc Tưởng không chỉ có thâm tình vui vẻ đưa tiễn Tổng Giám đốc Trang nhảy xuống nước, hơn nữa lúc Tổng Giám đốc Trang bơi trong biển sâu gặp chuyện không may thì anh dứt khoát cởi tây trang, cởi giày da, giật đứt mấy viên cúc áo sơ mi nhảy vào trong biển, thể hiện tình bạn sâu đậm của hai người bọn họ, Lòng trung thành và can đảm, hiểu nhau, yêu nhau!!

Lập tức!! Ở trong khoảnh khắc nhanh chóng lan rộng trên mạng internet, một màn kinh điển lập tức truyền ra khắp toàn thế giới! thị trường chứng khoán cũng theo người đàn ông này, nhanh chóng nhảy vọt!!

Toàn thế giới, người cả nước vui mừng, Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở trên đỉnh du thuyền, vừa nhìn mọi người hôn gió, vừa nở nụ cười hấp dẫn mê người của anh! Tưởng Thiên Lỗi lại toàn thân mệt mỏi, xương, cổ tất cả rã rời, cả người ướt đẫm, lạnh đến run cầm cập, mặt tái nhợt, đứng ở trên boong thuyền thở hổn hển, tức giận đến nắm chặt quả đấm lên lên canh cách, ánh mắt anh sắc bén, cả người ướt đẫm ngẩng đầu, tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên!!

Trang Hạo Nhiên nhịn cười, đứng ở trên đỉnh boong, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lớn tiếng kích động gọi: "Tổng Giám đốc Tưởng!! Mau lên đây!! Chúng ta cùng nhau kéo pháo ăn mừng!! Cuộc lữ trình lần này là hai chúng ta cùng nhau!"

Tưởng Thiên Lỗi thật tức giận thật muốn mặt cắn nát mặt người này, lại liều mạng nắm chặt quả đấm, đè nén lồng ngực muốn nổ tung, không để ý phóng viên chạy tới, mà vẻ mặt lạnh lùng cất bước đi khỏi......

"Ôi!! Tổng Giám đốc Tưởng, anh đi đâu vậy? Mau lên đây!" Trang Hạo Nhiên nhịn cười, lại nhìn bóng lưng ướt đẫm của Tưởng Thiên Lỗi tức giận đi khỏi, lúc ấy anh ở trong biển sâu, cũng có thể nghe được Tưởng Thiên Lỗi vội vàng thét gọi tên của mình!! Anh trầm ngâm nhìn bóng lưng của người này, cuối cùng nở nụ cười thật đẹp trai, một mình nhận lấy phóng viên phỏng vấn, thiếu chút nữa nói không sai, anh có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào chính mình......

Lúc này Trang Tĩnh Vũ kéo gậy bóng chày, cắn răng nghiến lợi, lặng lẽ đi lên boong thuyền, muốn đánh chết tên súc sinh dọa người!!.

Trang Hạo Nhiên đang hào hứng nhận lấy đám phóng viên phỏng vấn, anh có cảm tưởng gì đối với cuộc bơi lội thỏa thích lần này, anh trực tiếp nở nụ cười muốn giải đáp vấn đề của phóng viên, nhưng lập tức nhìn thấy cha đang tức giận đùng đùng kéo cây gậy bóng chày, cắn răng nghiến lợi đi tới phía này, đầu óc của anh chợt lạnh, liền trượt xuống từ bên kia boong thuyền, vừa nở nụ cười đẹp trai với mọi người, vừa nói: "Đối với bơi lội lần này, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ! Dù sao, kế thừa là chuyện hết sức quan trọng của cuộc đời người và của một công ty!! Huống chi, Tổng Giám đốc Tưởng và tôi đồng tâm hiệp lực, cùng hoàn thành một màn như vậy, khích lệ hơn 3 triệu nhân viên Hoàn Cầu! Mong đợi tương lai mỗi một người nối nghiệp Hoàn Cầu, có thể giữ vững người tinh thần của hai người sáng lập, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau!"

Anh nói xong, thấy Trang Tĩnh Vũ đã kéo gậy bóng chày đi tới, Tưởng Vĩ Quốc cũng cảm thấy tức giận, đón gió biển giá rét, nhanh chóng đi về phía bên này, anh lập tức nhảy xuống boong thuyền, thấy Tưởng Thiên Lỗi đã xuống thuyền ở đầu kia, đang chuẩn bị ngồi lên Rolls-Royce, anh lập tức nhanh chóng đi về bên kia, vừa đi vừa gọi: "Tổng Giám đốc Tưởng, chờ tôi một chút!"

"Rầm......... " Tiếng cửa xe đóng lại thật lớn!!

Tưởng Thiên Lỗi tức giận đến không chịu nổi, ngồi vào ghế sau xe, tự mình kéo cửa xe lên, cả người ướt đẫm rét lạnh, lại lửa giận ngút trời, cả người giống như bị sát khí hừng hực sắp thiêu cháy, lồng ngực phập phồng mạnh, thở hổn hển, nhớ tới lúc nảy mình bơi ở trong biển trời đông giá rét, nghĩ tới có lẽ người kia thật đã chết rồi, nhưng không có ngờ, anh có thể chạy lên trên du thuyền kéo pháo ăn mừng! Hai mắt của anh lóe lên, lập tức nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa xuống nước thì hung hăng ném lại một câu: chờ xem!!!

Trái tim như bị người nện mạnh một búa!!

Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi nghĩ tới, thì ra lúc Trang Hạo Nhiên rơi xuống nước cũng đã nghĩ tới muốn dụ dỗ mình, tên đáng chết này!! Anh lại phát giận nắm chặt quả đấm, đập mạnh trên ghế xe, làm cho Đông Anh muốn ngồi vào, cũng trợn mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi cả người lạnh run, dáng vẻ tức giận đến nổi bão, cô lập tức không dám ngồi vào trong, chỉ có chút kinh hồn bạt vía, nhưng lại không nhịn được cười, nhìn anh......

Từng người đều đang nói, lúc Tổng Giám đốc Tưởng nhảy biển, dáng vẻ rất khí phách, rất oai phong, rất đẹp trai, rất thâm tình!

"Vào đi!" Tưởng Thiên Lỗi biết Đông Anh ở bên ngoài, anh phiền não nói hết lời, đột nhiên đầu óc nặng nề, chợt hắt xì hơi một cái, anh lại kinh ngạc không thể tin nổi, mấy chục năm cũng không có bị cảm!! Đông Anh cũng khiếp sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghĩ tới Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại bị cảm!!

Tưởng Thiên Lỗi mới vừa kinh ngạc xong, cảm giác đột nhiên sống mũi gay gay, anh kịp thời kéo khăn giấy, lại cúi đầu hắt xì hơi liên tiếp hai cái, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy lỗ tai của mình nóng ran, đầu choáng váng nặng nề, không nhịn được nhớ tới mười lăm năm trước, sóng biển đánh thẳng vào cả người của mình rét lạnh giống như lưỡi dao cực nhanh bành trướng, cắt trên da thịt của mình, đó là một loại lạnh lẽo đáng sợ nhất trên thế giới!!

Nghĩ tới đây!!

Tưởng Thiên Lỗi cảm giác lạnh run cả người, anh chợt tức giận ra lệnh cho tài xế, tức giận nói: "Lái xe!!"

Đông Anh lập tức căn dặn tài xế nói: "Lái xe!! Lập tức đến bệnh viện!"

"Không cần!! Chuyện nhỏ!" Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh băng, lồng ngực phập phồng thở hổn hển, nói: "Về khách sạn!!"

Tài xế nhìn anh một cái, đành im lặng nổ máy xe, chậm rãi lái Rolls-Royce từ từ chạy tới phía trước...........

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới khoác áo choàng tắm đi tới, nhìn chiếc Rolls-Royce của Tưởng Thiên Lỗi sắp lái ra Câu lạc bộ, anh lập tức đi tới, kêu to: "Tổng Giám đốc Tưởng!! Tổng Giám đốc Tưởng!! Mau xuống đây, chúng ta tán gẫu hai câu! Lúc nảy anh thật rất đẹp trai, lúc nhảy xuống biển dáng vẻ rất oai phong lẫm liệt!! Chờ cổ phiếu tăng giá, tôi mời anh ăn cơm!"

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, nghe nói như vậy, lại cảm thấy tức giận quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cầu, dáng vẻ nhịn cười hài lòng, lồng ngực anh muốn nổ tung, nắm chặt quả đấm, cắn răng thầm kêu: "Trang Hạo Nhiên!! Cậu chờ đó cho tôi!!"

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cầu trong gió biển thật mạnh, nhìn chiếc xe của Tưởng Thiên Lỗi dần dần biến mất ở trong trời hoàng hôn dần tối, trong lòng của anh khẽ run lên, một loại ấm áp không rõ làm cho anh không nhịn được bật cười.

"Ôi chao! Tổ tông ơi!! Lúc nảy anh thật sự hù chết chúng tôi!" Tô Lạc Hoành nhanh chóng đón gió biển lạnh lẽo, cùng mấy người Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt ôm vẹt, liều mạng chạy tới, cực kỳ tức giận nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên hưng phấn, bọn họ đều thở dốc một hơi, hồn phách cũng thu lại, nói: "Anh thật sự hù chết chúng tôi, tôi thật cho rằng anh đã xảy ra chuyện!! Nghĩ tới lúc đó không hơn nửa hải lý, nhớ lại anh đi nước Anh tùy tiện bơi một cái đã đến, làm cho tất cả chúng tôi đều hoảng sợ tới mức bay mất hồn!!"

Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, vẻ mặt xem thường xoay người, nhìn mấy tên cầm thú này, tức giận nói: "Chờ anh đây sắp chết, các người mới bay mất hồn!! Mới vừa rồi anh đây còn chưa có chết, tại sao hồn phách của các người không bay ra? Đồ khốn kiếp!! Tôi sẽ dễ dàng gặp chuyện không may như vậy sao? Tôi là Trang Hạo Nhiên! Tôi là thiên hạ vô địch được không?"

Anh hò hét vừa xong, lập tức liếc thấy Tưởng Vĩ Quốc tức giận nhanh chóng đi về phía bên này, anh lập tức nhanh chóng đi về bên kia đi, trốn tránh hai ông già, nhưng Lâm Sở Nhai một phát nắm chặt áo choàng tắm của anh, gấp gáp gọi: "Anh đừng đi nhanh như vậy!! Anh chọc ra chuyện lớn như vậy, lại muốn bỏ đi hay sao? Anh có biết lúc nảy anh vừa biến mất ở trong nước, ở bên phủ Thủ tướng Khả Hinh đã sắp nổi điên, còn thiếu chút nữa muốn chạy tới đây chết cùng anh!! Hiện tại nếu cô ấy biết anh đang trêu mọi người, không đánh chết anh xem!!"

Trang Hạo Nhiên cảm giác kinh ngạc quay đầu, nhìn Lâm Sở Nhai ngạc nhiên nói: "Khả Hinh làm sao biết chuyện này!"

"Mẹ nó!!" Tô Lạc Hoành lại sờ đầu con vẹt của mình, kêu to: "Người trên trái đất ai cũng biết được không? Một kênh giải trí truyền hình trực tiếp hiện trường đấy!"

"À?" Trang Hạo Nhiên trở nên mất hồn kêu lên!!

"Mau nghĩ biện pháp!! Đoán chừng cô ấy đã nổi điên ở bên kia!!" Lâm Sở Nhai lại lớn tiếng rống anh!!

***

Phủ Thủ tướng!!

Rất nhiều người giúp việc đi tới đi lui ở hành lang, đang bưng các loại món ăn tinh xảo, từng người, từng người lên tiếng, cung kính đi vào phòng ăn, lúc sau Tịnh Kỳ và dì Tinh cũng im lặng đặt thức ăn xuống, thỉnh thoảng bọn họ cũng không nhịn được liếc về phía Đường Khả Hinh, Tô Linh cũng tay bưng chén cơm, nhai nhẹmột chút cá ươm gừng, rất ý tứ nhìn Đường Khả Hinh, buồn cười không dám cười......

Tô Thụy Kỳ cũng ngồi ở một bên, cầm chén cơm, gắp một khối huyết vịt, vốn muốn đưa cho Đường Khả Hinh, lại suy nghĩ một lát, vẫn bỏ vào trong miệng của mình, nhai có chút bất đắc dĩ, mình có chút tư vị nuốt cơm không trôi cũng thay cô......

Thủ tướng đang cầm chén cơm sứ xanh, hai mắt hơi di chuyển, cũng nở nụ cười hơi có chút thâm ý, im lặng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh ngồi ở dưới phía bên trái Thủ tướng, trong tay đang cầm một chén cơm trắng, tay cầm đôi đũa, giống như quen thuộc người ta, cũng thật sự không để ý tới người khác thế nào nghĩ, rốt cuộc mình ở một gia đình hiển hách như thế nào, cô cũng chỉ liều mạng lùa cơm, vừa lùa cơm, vừa hung hăng nghĩ đến Trang Hạo Nhiên mới vừa thiếu chút nữa chết ở trong biển, mình đau đớn xé lòng khóc rống náo loạn ầm ĩ, suýt chút nữa muốn chết cùng anh rồi, nhưng cuối cùng anh giống như người không có việc gì, ở trên đỉnh du thuyền hôn gió với mọi người!!! Tên đáng chết này!! Lúc nảy mình hoảng sợ thiếu chút nữa tim gan phèo phổi cũng vỡ ra!!

Cô nghĩ tới đây, lại cảm thấy nổi điên, lùa cơm, còn thiếu chút nữa vùi đầu vào trong chén cơm trắng, cũng giống như không cần nhai thầm xuống, thậm chí thần trí mơ hồ đưa đôi đũa, gắp lên dưa chuột trước mặt Thủ tướng, hung tợn bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa cúi xuống, giống như phát điên lùa cơm!!!

Lúc này Tô Linh không nhịn nổi nữa, có chút kinh ngạc nhắc nhở cô nói: "Khả Hinh...... Đây đã là chén cơm thứ tư rồi, cô còn muốn thêm chén thứ năm sao?"

Đọc truyện chữ Full