Editor: Như Ý
Beta: Hyna Nguyễn + Quỳnh
———————–
Thấy Tư Hạ vẫn còn ngồi bất động ở chỗ đó, Diệp Oản Oản thúc giục nói: “Ba mươi đồng không phải là tiền sao, Cửu thúc cậu còn chưa nói gì! Nhanh một chút mau gấp sao đi!”
Nói xong liền đem một chồng giấy màu xanh da trời đưa tới chỗ Tư Hạ.
Tư Hạ nhìn lấy một xấp giấy sao Diệp Oản Oản đang cầm trong tay, hít sâu một hơi, chậm chạp mà nhận lấy.
Cậu rốt cuộc là tới đây để làm cái quần gì?
Người gấp sao tốt nhất là Tư Dạ Hàn, ngôi sao nhỏ mỗi một góc đều hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, sau đó là người có tài nghệ bình thường Diệp Oản Oản, cuối cùng là giấy gấp của Tư Hạ, loang loang lổ lổ, lỏng lẻo rời rạc…
Tư Dạ Hàn dùng giấy màu hồng, Tư Hạ dùng màu xanh da trời, Diệp Oản Oản dùng màu vàng, ba người phân công hợp tác, được một lúc một trăm năm mươi ngôi sao tất cả đều xếp xong, Diệp Oản Oản lập tức vui vẻ kêu phục vụ đi qua: “Đều xếp xong cả rồi!”
“Tiểu thư, mọi người xếp thật là đẹp mắt!” Phục vụ nhìn hai túi sao màu hồng cùng màu vàng, không nhịn được tán dương, bất quá, khi nhìn đến cái túi sao của Tư Hạ sắc mặt rõ ràng co quắp một cái.
Diệp Oản Oản chính mình cũng thật sự là không nhìn nổi nói: “Cái túi màu xanh da trời xếp có chút xấu, có thể sử dụng được hay không?”
Tư Hạ đang vuốt ngón tay đau nhức, nghe được lời nói này của Diệp Oản Oản mặt liền đen lại, cô ấy lại có thể ghét bỏ, chê sao hắn gấp xấu?!
Phục vụ ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: “Khụ khụ, không có chuyện gì, đều có thể để dùng, số lượng đủ là được.”
Nghe được phục vụ nói như vậy, sắc mặt của Tư Hạ mới dễ nhìn hơn vài phần.
Thật vất vả gấp giấy nhiều như vậy mà không thể dùng được, hắn thật sự có thể đem nhà hàng này phá hủy mất.
Phục vụ nói xong, liền muốn đem ba túi ngôi sao nhỏ lấy đi, Diệp Oản Oản lại do dự thu tay về: “Chờ một chút!”
“Tiểu thư, còn có việc gì sao?” Phục vụ hỏi.
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, mở miệng: “Một trăm năm mươi cái dùng để giảm giá ba mươi đồng, vậy có phải năm mươi cái có thể dùng đổi thành mười đồng hay không?”
“Đúng thế a.”
“Ồ, vậy như thế này đi…”
Diệp Oản Oản đem túi sao giấy màu hồng của Tư Dạ Hàn giữ lại, nhìn về phía phục vụ nói: “Cái túi này không đổi, chỉ dùng hai túi kia, có thể đổi cho tôi hai mươi đồng tiền!”
“Được rồi!” Phục vụ theo lời Diệp Oản Oản chỉ thu hai túi ngôi sao nhỏ.
Phục vụ vừa đi, Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản mở miệng hỏi: “Cái túi này làm sao không đổi?”
Diệp Oản Oản cầm lấy cái kia túi ngôi sao nhỏ màu hồng, cười tươi như hoa nói: “Đây chính là chủ nhân tập đoàn Tư Thị, Tư gia gia chủ tự tay gấp ngôi sao a! Đột nhiên không nỡ bỏ! Em muốn giữ lấy làm kỷ niệm!”
Đại Ma Đầu gấp ngôi sao giấy, thật sự là khó có được a.
Tư Hạ: “…” Cho nên của tôi liền có thể tùy tiện bán phải không?
Chờ đợi một lúc rốt cuộc cũng đến phiên bọn họ có bàn, thì lúc này Tư Hạ đã sắp bị ngược cho thoi thóp mấy lần rồi.
Trong nhà hàng không còn chỗ ngồi, trong không khí tràn ngập mùi thơm, trên bàn để hoa tươi, trong tiệm còn có người kéo đàn violin, nhìn cũng không tệ lắm.
Lúc này, trên sân khấu còn có một nữ chủ trì cùng một đôi tình nhân, dường như đang chơi trò chơi nào đó.
Diệp Oản Oản rất nhanh chọn món ăn, ngay sau đó liền ở một bên chờ thức ăn, một bên chống cằm lên nhìn về phía trên sân khấu: “Đây là trò chơi gì?”
Phục vụ bên cạnh đang đang rót nước giải thích:
“Trò chơi này gọi thần giao cách cảm, quy tắc chính là người chủ trì dùng máy vi tính ngẫu nhiên lựa ra mười cặp đồ vật, mỗi cặp khác biệt, chiếu trên màn hình lớn, người nữ sẽ chọn một trong hai vật trên hình, người nam sẽ đoán người nữ chọn là cái gì, tổng cộng mười vòng, tối nay, đôi tình nhân đúng được nhiều nhất sẽ có phần thưởng!”