Biên soạn: Đức Uy -
---
Chàng trai hơi gật đầu một cái, để cho Khương Viêm trực tiếp đi quẹt thẻ tính tiền. Sau đó, đưa ngón tay thon dài nhận lấy chiếc nhẫn kia.
Diệp Oản Oản trân trân nhìn chòng chọc chiếc nhẫn kia, ánh mắt hừng hực như muốn đốt cháy rụi chiếc hộp đựng nhẫn màu tím nọ…
Gào! Tức giận!
Điểm cống hiến của ta a a a!!!
"À... Kỷ Tu Nhiễm, anh còn chiếc nhẫn nào khác không?" Diệp Oản Oản ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, cũng không thèm để ý xem sau khi nói xong câu này, sắc mặt của “người nào đó” khó coi đến mức nào.
Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái, "Không, tôi cũng không có thói quen đeo nhẫn, đây là chiếc duy nhất."
Diệp Oản Oản: "Như vậy à..."
Trớt quớt rồi...
Xem ra người tuyên bố nhiệm vụ đó, chính là muốn có được chiếc nhẫn này. Nếu như nàng làm giả một cái khác, xem ra không thể nào lừa người ta được.
Lúc này, Thẩm Tam tiểu thư đột nhiên sải bước từ phía trước đi tới, trực tiếp đi đến trước mặt Tu La Chủ.
Thẩm Tam tiểu thư thoạt tiên hơi có chút ngượng ngùng nhìn Kỷ Tu Nhiễm một cái, ngay sau đó ánh mắt đầy nóng bỏng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia trong tay Tu La Chủ. Bởi vì uy thế lấn lướt vốn có quá mạnh mẽ của chàng trai, cô khẽ rùng mình một cái, ngay sau đó lấy dũng khí lên tiếng, "Tu La Chủ đại nhân... Chiếc nhẫn này... Ngài có thể bán lại cho tôi được không?"
Thẩm Tam tiểu thư vừa nói chuyện, vừa âm thầm suýt xoa. Oaaa, nhìn gần mới thấy rõ được vẻ đẹp đầy nam tính của Tu Lu Chủ!!!
Ai có thể nghĩ tới, cái vị Tu La Chủ nghe đồn có tướng mạo xấu như la sát, lại sẽ có thể đẹp trai đến như vậy...
Chỉ tiếc là quá dọa người rồi, quả thực khiến cho người khác không dám đến gần. So ra, vẫn là Kỷ Tu Nhiễm tương đối ôn nhu hơn.
"Tôi có thể ra giá gấp đôi!" Thẩm Tam tiểu thư thập phần phấn khích, bắt đầu mặc cả.
Diệp Oản Oản cả kinh, suýt chút nữa đã tự sặc nước miếng của chính mình.
Ta nhổ vào! Gấp đôi!
Chính là 200 triệu đấy!
Mở miệng ra là quẳng ngay 200 triệu!
Những kẻ có tiền như Thẩm gia, thật sự là quá đáng lắm lắm luôn!
Thẩm Tam tiểu thư nói xong, mặt lộ ra vẻ đắc ý mà nhìn về phía Diệp Oản Oản một cái. Cô tin chắc rằng, trên thế giới này, không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được.
Tu La Chủ sở dĩ ra tay cướp chiếc nhẫn này, 8 phần 10 là vì bất hòa với Tóc Húi Cua ca, nên mới đối đầu với cô ta mà thôi. Mặt khác, hẳn là muốn dùng 100 triệu tiền quyên góp này để kết giao với Thẩm gia đấy!
Đã như vậy, cô chỉ cần dùng 200 triệu để mua lại chiếc nhẫn này từ tay Tu La Chủ. Chỉ cần não của Tu La Chủ không có vấn đề, nhất định sẽ bán lại cho cô.
Bên cạnh Thẩm Tam tiểu thư, trợ lý cũng cảm thấy phương pháp này của Tam tiểu thư rất hay, cho nên cũng không hề ngăn cản cô lại.
"Tu La Chủ, như thế nào?" Thẩm Tam tiểu thư hỏi với một ngữ khí đầy chắc ăn.
Chàng trai nghe vậy, thần sắc lãnh đạm liếc sang lườm Thẩm Tam tiểu thư một cái, lạnh nhạt đáp: "Không bán."
Thẩm Tam tiểu thư: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Bắc Đẩu: "...!!!"
Thời điểm hội trường rơi vào trong một sự yên lặng đầy quỷ dị, âm thanh của Thẩm Thiên Trần đột nhiên chen vào, ra giá một cách đầy khí thế, "Tôi ra giá 250 triệu! Tu La Chủ, anh bán cho tôi đi!"
Thẩm Thiên Trần nói xong, cặp mắt sáng rỡ, hướng về Diệp Oản Oản lấy lòng, "Nữ thần, cô yên tâm, chỉ cần là thứ cô muốn, tôi nhất định sẽ giúp cô có được!"
Thẩm Tam tiểu thư giận đến giậm chân, "Anh, đầu óc anh bị chạm rồi phải không?!"
Tối nay Thẩm Thiên Trần đang êm đang đẹp dùng 100 triệu mua chiếc vòng tay dỏm của Tóc Húi Cua ca đã khiến cô cảm thấy rất khó hiểu rồi, bây giờ còn nghe anh ta gọi Tóc Húi Cua ca là…nữ thần?
Anh trai không phải là đã vừa ý Tóc Húi Cua ca rồi đấy chứ? Quả thật là kinh sợ! Khẩu vị này cũng quá nặng rồi!
Thẩm Thiên Trần không hề phản ứng lại em gái, tiếp tục quấn lấy Tu La Chủ, "Không, 300 triệu! Tôi ra giá 300 triệu cũng đủ rồi chứ hả?"
Có thể nói số tiền này đã nhiều như nước rồi... Sợ là tuyệt đối không có một ai có thể cự tuyệt…
Ít nhất Diệp Oản Oản cảm thấy, nếu như là nàng, hẳn là sẽ bán ngay và luôn!