Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo
-Xâm Thực.
Chu Nguyên nhìn đạo nguyên văn thứ hai được khắc trên thân Thiên Nguyên Bút sáng lên, hắn chép miệng rồi cười nói:
-Thiên Nguyên Bút thật sự quá lợi hại rồi.
Lúc đạo nguyên văn thứ nhất thức tỉnh đến nay cũng hơn vài tháng, tuy Chu Nguyên không ngừng cung cấp hồn nguyên thú nuôi dưỡng Thiên Nguyên Bút nhưng Thiên Nguyên Bút vẫn không có một chút biến hóa. Mãi đến hôm thứ năm kể từ lúc bọn họ đặt chân vào vùng đất Hắc Uyên thì nó mới chịu thức tỉnh đạo nguyên văn thứ hai.
Mà tên của đạo nguyên văn này là Xâm Thực.
-Ngươi đã làm gì?
Tề Hạo cảm giác sự bất thường trong cơ thể mình, gương mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn sự khó tin gào lên.
Đối với sự chất vấn của Tề Hạo, Chu Nguyên chỉ liếc một cái, cây bút trong tay hắn run lên đồng thời ngòi bút cũng khẽ chuyển động. Chính ngay lúc này, cả người Tề Hạo đột nhiên run rẩy dữ dội rồi kêu gào vô cùng thảm thiết, sau đó hắn thấy một sợi tơ từ bên trong cơ thể của hắn chui ra ngoài, sợi tơ này cực kỳ mảnh, nếu không chú ý sẽ không thể nào thấy được nó.
Dường như những sợi tơ kia chứa rất nhiều nguyên khí bên trong khiến nó có thể phát ra ánh sáng mờ nhạt. Sau khi ra khỏi cơ thể Tề Hạo thì nó lập tức bay về ngòi bút của Thiên Nguyên Bút.
Thời điểm những sợi tơ này tiến vào thì Chu Nguyên cảm giác nguyên khí bên trong cũng tăng vọt lên mà Thiên Nguyên Bút cũng càng trở nên sắc bén hơn lúc trước.
Khi Chu Nguyên chú ý đến Tề Hạo thì tên kia đang cực kỳ hoảng sợ khi kim quang trên người hắn bắt đầu nhạt dần, chẳng mấy chốc vầng sáng trên người hắn hoàn toàn biến mất, có thể thấy Kim Thạch Bất Phá đã bị giải trừ.
Hơn nữa, điều khiến Tề Hạo cảm thấy đáng sợ hơn chuyện Kim Thạch Bất Phá không còn chính là nguyên khí trong người hắn đang tiêu hao rất nhanh, giống như có thứ gì đó đã hút mất vậy.
Tuy Tề Hạo có thể cử động cơ thể nhưng trên mặt hắn vẫn còn sự sợ hãi.
Bởi vì nguyên khí không còn nên thân thể Tề Hạo cũng không còn sức lực để có thể tiếp tục đánh nhau.
Thấy cảnh này, Chu Nguyên xoay Thiên Nguyên Bút vài vòng rồi nhếch mép nói:
-Có phải ngươi rất thắc mắc tại sao nguyên khí trong cơ thể lại biến mất nhanh như vậy đúng không? Khi nãy, mỗi lần Thiên Nguyên Bút đâm trúng ngươi thì sợi tơ trên ngòi bút sẽ lập tức chui vào bên trong.
-Không những thế, nó còn hấp thụ nguyên khí ở trong máu thịt của ngươi. Đến lúc Thiên Nguyên Bút thu hồi những sợi tơ này thì chúng nó cũng đem nguyên khí mà bản thân nó đã hấp thụ được khôi phục lượng nguyên khí đã tiêu hao trong Thiên Nguyên Bút.
Chu Nguyên nói đến chỗ này thì ngừng một chút, ngay cả hắn cũng cảm thấy tác dụng của Xâm Thực thật đáng sợ, nếu đối phương bị nó đánh trúng thì sẽ bị những sợi tơ trên ngòi bút thần không biết quỷ không hay chui vào trong người, nguyên khí cũng bị nó âm thầm cắn nuốt.
Quan trọng nhất là Thiên Nguyên Bút còn có thể thu hồi lại những sợi tơ này rồi hấp thụ lượng nguyên khí mà sợi tơ đã rút lấy từ người khác, cứ như thế, sức mạnh của Thiên Nguyên Bút vẫn được giữ nguyên trong khi đối thủ không còn chút sức lực nào.
Nói cách khác, cho dù Thiên Nguyên Bút không dùng nguyên khí của Chu Nguyên nhưng nó vẫn có thể phát ra uy lực mạnh không kém.
-Quả nhiên không hổ danh là thánh nguyên binh.
Trong lòng Chu Nguyên không nhịn mà tán thưởng một phen. Lúc đạo nguyên văn thứ nhất thức tỉnh, Chu Nguyên chỉ thấy Thiên Nguyên Bút có chút quý hiếm mà thôi chứ hắn không cảm giác cây bút này có tác dụng to lớn gì cả.
Nhưng bây giờ thì khác, thời điểm đạo nguyên văn thứ hai thức tỉnh thì cũng là lúc Thiên Nguyên Bút dần dần lộ ra sức mạnh bá đạo của nó.
-Không biết bảy đạo nguyên văn còn lại như thế nào?
Ánh mắt Chu Nguyên lộ ra một tia mong chờ, dù sao Xâm Thực đáng sợ như thế chỉ mới là đạo thứ hai, nếu như có một ngày Thiên Nguyên Bút có thể khôi phục lại toàn bộ sức mạnh của nó thì không biết nó sẽ mạnh đến trình độ nào nữa.
-Giờ thì ngươi đã hiểu rồi chứ?
Chu Nguyên mỉm cười nhìn gương mặt tràn đầy sợ hãi của Tề Hạo.
Nghe Chu Nguyên nói xong, khuôn mặt Tề Hạo trở nên trắng bệch, bây giờ hắn đã hiểu rõ lý do vì sao Chu Nguyên cố chấp tấn công hắn, dù biết rõ hắn có Kim Thạch Bất Phá trong tay. Lúc đó hắn còn cười nhạo Chu Nguyên ngu xuẩn làm chuyện vô ích nhưng đến giờ này, hắn đã hiểu, tên Chu Nguyên kia cố tình làm vậy để lông tơ trên ngòi bút có thể dễ dàng xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Tuy Kim Thạch Bất Phá có thể gia tăng lực phòng ngự ở bên ngoài nhưng đối với những đòn tấn công từ bên trong thì không hề có hiệu quả.
Lúc này, Chu Nguyên từ từ giơ Thiên Nguyên Bút chỉa thẳng về phí Tề Hạo. Ngòi bút sắc bén lập lòe phát sáng.
Thấy vậy, Tề Hạo vô cùng sợ hãi, hắn không thể hiểu nổi tại sao kế hoạch tuyệt diệu của hắn lại biến thành cục diện thế này. Rõ ràng hắn đang ở thế thượng phong, chỉ cần Chu Nguyên sử dụng hết nguyên khí, đến lúc đó hắn sẽ từ từ tra tấn tên này đến chết. Đáng lý ra hắn mới là người dẫm nát Chu Nguyên.
Nỗi sợ hãi trong lòng Tề Hạo ngày càng lớn dần, hắn bắt đầu khởi động số nguyên khí còn ít ỏi rồi xoay ngưởi chuẩn bị chạy trốn.
Xuy!
Có điều, hắn vừa chạy được vài bước thì sau lưng hắn vang lên một âm thanh xé gió, sau đó thân thể Tề Hạo khựng lại, hắn cúi đầu nhìn xuống thì nhìn thấy một mũi nhọn được tạo thành từ vô sớ sợi tơ trắng như tuyết đang xuyên qua ngực hắn, hơn nữa chỗ đó còn là vị trí tim của hắn.
Máu đọng ở đầu ngọn bút rồi tí tách rơi xuống đất.
-Kiếp sau nếu ngươi có thể đầu thai làm người thì ngươi nên nhớ kỹ một điều: khi đấu với người khác nhớ dùng đầu óc suy nghĩ cẩn thận một chút, đừng có vội đắc ý mà chết sớm như hôm nay.
Chu Nguyên lạnh lùng nói.
Mà Tề Hạo cũng không kiềm được phun ra một ngụm máu, cảnh tượng trước mắt hắn dần biến thành màu đen sau đó cả người lập tức ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, những người ở ngoài sơn cốc theo dõi trận đấu từ đầu đến giờ chứng kiến cảnh này đều há hốc mồm. Qua một lúc lâu sau mới ào ào bàn tán.
-Tề Hạo chết rồi sao?!
-Chuyện này sao mà xảy ra được cơ chứ?! Không phải hắn đang ở thế thượng phong ư, sao bây giờ lại chết rồi?!
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi trước kết quả này, vẻ mặt bọn họ tựa như nhìn thấy quỷ vậy. Bọn họ nghĩ Chu Nguyên nhất định sẽ chết trong tay Tề Hạo, còn tỏ vẻ thương xót cho Chu Nguyên ở một phút trước nhưng một phút sau thì lại trái ngược hoàn toàn.
-Hình như ta nhìn thấy trong lúc hai người bọn họ đánh nhau, có thứ gì đó từ trong người Tề Hạo chui ra ngoài.
Có người có ánh mắt sắc bén nhận ra chuyện gì đang xảy ra lên tiếng.
-Nếu đúng như vậy thì chắc chắn là Chu Nguyên đã âm thầm ra tay khiến Tề Hạo không đề phòng trúng kế của hắn.
Suy đoán này khiến nhóm người kia sợ hãi nhìn nhau, thầm than. Không cần biết Chu Nguyên sử dụng thủ đoạn như thế nào, nhưng kẻ thắng chính là hắn.
-Ta thật sự không dám tin vào mắt mình, Chu Nguyên dùng thực lực Dưỡng Khí kỳ cấp Sơ Kỳ của hắn mà giết chết một cao thủ Dưỡng Khí kỳ cấp Hậu kỳ như Tề Hạo.
-Điều quan trọng nhất là hắn còn chưa tu luyện công pháp!
-Hắn đúng là quái vật!
-Không ngờ Đại Chu vương triều lại xuất hiện một điện hạ biến thái như thế này.. Xem ra, Hắc Uyên chúng ta cần cẩn thận một chút mới được.
Ở cách đó không xa, hai người Tô Ấu Vi, Vệ Thanh Thanh nhanh chóng kết thúc cuộc chiến của mình rồi nhanh chóng chạy vào trong thâm cốc.
Bọn họ đều lo lắng cho sự an nguy của Chu Nguyên.
Nhưng mà khi hai người vừa bước vào thâm cốc thì nhìn thấy hình ảnh Tề Hạo đang từ từ ngã xuống đất.
Còn người khiến bọn họ lo lắng không yên thì đang đứng bên cạnh cái xác của Tề Hạo. Thiếu niên tuấn tú vóc dáng thon gầy, trong tay đang cầm Thiên Nguyên Bút.
-Tề Hạo.. đã chết?
Vệ Thanh Thanh mấp máy môi, ánh mắt tràn đầy sự khó tin nhìn chằm chằm Chu Nguyên. Bản thân cô biết Tề Hạo mạnh đến mức, cho dù cô đánh nhau với tên đó cũng chỉ có thể hòa một ván mà thôi.
Ngay cả hai người các cô có liên thủ với nhau cũng khó mà đánh bại được Tề Hạo nhưng tên đó lại bị một người vừa mới tiến vào Dưỡng Khí kỳ cấp Sơ kỳ đánh chết.
-Điện hạ thật sự rất lợi hại.
Đối với chuyện này, Tô Ấu Vi không cảm thấy có gì bất ngờ, cô chỉ cảm thán một tiếng. Trong mắt cô, Chu Nguyên làm mấy chuyện này rất bình thường.
Nghe Tô Ấu Vi khen ngợi Chu Nguyên, Vệ Thanh Thanh đứng bên cạnh im lặng không nói, cô gào thét trong lòng.
“ Hắn không chỉ lợi hại mà còn là một tên yêu nghiệt trong giới tu hành đó. Làm sao hắn có thể giết Tề Hạo được cơ chứ?”
Lúc Tô Ấu Vi, Vệ Thanh Thanh vẫn còn kinh ngạc trước những gì đang diễn ra thì Chu Nguyên quay đầu nhìn hai người cười một tiếng, khóe môi đột nhiên giật giật vài cái. Thì ra do hắn cảm giác được sự đau nhức ở mấy chỗ bị thương trên người.
Lúc này Chu Nguyên mới thu nhỏ Thiên Nguyên Bút lại rồi đeo ở bên hông. Sau đó hắn ngầng đầu nhìn Hỏa Linh Tuệ ở trong thâm cốc thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng hắn đã đoạt được Hỏa Linh Tuệ rồi!