TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vĩnh Sinh
Chương 1170: Đạp mặt

- Hắc Ngục Thực Tiên Châm cực kỳ ác độc, chuyên phá hộ thân cương khí và pháp bảo. Vận dụng chiêu thức này, Tiểu Ngục Hoàng không biết đã ám toán bao nhiêu tu sĩ. Nghe nói một thời gian trước đây, hắn còn thành công ám toán một Nguyên Tiên. Sau khi giết chết đối phương đã hoàn toàn luyện hóa, bổ sung cho bản thân.

- Hiện tại, tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Nguyên Tiên, lại còn là Nguyên Tiên đỉnh phong, thức tỉnh nguyên linh Ngục Hoàng trong cơ thể. Hắc Ngục Thực Tiên Châm hẳn phải lợi hại hơn mới đúng chứ! Nhưng sao căn bản lại không phá nổi cương khí hộ thân của tên Phong Duyên kia?!

- Tên Phong Duyên này rốt cuộc là ai? Sao lại hung mãnh như vậy? Xem ra cũng cân sức ngang tài với Tiểu Ngục Hoàng rồi! Khó trách Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá vì mượn sức hắn lại sẵn sàng gánh cả chuyện từ hôn của Hư gia.

- Nhìn xem hai người tranh đấu như thế nào đi đã! Thủ đoạn của Tiểu Ngục Hoàng cũng không chỉ có thế!

- Không tồi, đạo thuật của Tiểu Ngục Hoàng rất âm ác độc lạt, nghe đồn cũng hung tàn như Nanh Hoàng, thậm chí còn hơn chứ không kém!

Thấy Phương Hàn và Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục động thủ, đa số Thánh tử lập tức tản ra, bắt đầu xì xào bàn tán, nhìn xem thủ đoạn mỗi người như thế nào.

Một số Thánh tử thủ lĩnh khác của Ngũ Nhạc Thần Tông thấy một màn này đều hiện lên vẻ cười lạnh, như đang muốn nhìn xem Phương Hàn bị giết như thế nào!

Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục thấy Hắc Ngục Thực Tiên Châm không ngờ không xuyên phá được cương khí hộ thể quanh thân Phương Hàn thì toàn thân chấn động, trên mặt càng hiện lên ý cười tàn nhẫn. Đột nhiên, thân thể hắn di chuyển, cả người biến mất một cách rất mạc danh kỳ diệu. Trước mặt Phương Hàn trở nên trống rỗng, không có chút khí tức nào của đối phương.

Ông!

Ngay sau đó, Hàn Ngục đột nhiên xuất hiện sau đầu Phương Hàn, biến thành một thanh tà câu tối đen, đầu câu nhằm vào Phương Hàn.

Hắn không ngờ hóa thân thành binh khí, lấy thân chém xuống, bài trờ chướng ngại, công kích địch nhân. Uy lực của thanh tà câu tối đen này vượt xa tiên khí tuyệt phẩm, độ sắc bén đạt tới mức khủng bố, chỉ hơi chấn động đã phá tan cương khí hộ thân của Phương Hàn.

- Vạn Ngục Binh Đạo!

Mọi người vừa thấy thủ đoạn của Hàn Ngục thì đều vô cùng kinh hãi.

- Không thể tưởng được Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục rốt cục đã tu luyện thành môn Binh đạo Thánh pháp Vạn Ngục Binh Đạo! Chí tôn vô địch, thân hóa binh khí, không có đối thủ, đủ làm tan biến hết thảy những thứ vô hình và hữu hình. Nghe đòn môn Vạn Pháp Binh Đạo này được lưu truyền từ Thiên Quân thượng cổ tới nay. Khi đã tu tới tầng cao nhất, có thể trực tiếp cắn nuốt hết thảy binh khí, diễn biến đủ loại!

- Vạn Ngục Binh Đạo!

Sắc mặt Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá biến đổi, hiểu rất rõ chỗ lợi hại của môn đạo thuật này!

- Đòn sát thủ của môn Vạn Ngục Binh Đạo này đánh ra đủ có thể chiém giết linh quang bất diệt. Phong Duyên này gặp phải thiệt thòi lớn rồi!

Mấy tên Thánh tử thủ lĩnh của Hiên Viên thế gia và Ngũ Nhạc Thần Tông đều âm thầm gật đầu, đồng thời tính toán cách đối phó khi gặp phải Vạn Ngục Binh Đạo.

Nhưng chuyện tiếp theo lại vượt ra ngoài ý liệu của bọn chúng.

Phương Hàn xoay người lại, bàn tay khẽ động, bắn ra một chỉ.

Đang!

Đầu ngón tay liền bắn lên trên thanh tà câu.

Thanh tà câu này bị ngón tay điểm trúng, hắc khí mặt trên tăng vọt, phát ra âm thanh gào thét. Nó lập tức quay cuồng, liên tục bay xa tới khoảng cách ngàn trượng mới dừng lại, ở giữa không trung ngưng tụ lại thành hình dáng của Hàn Ngục.

Sắc mặt của Hàn Ngục lúc này tái nhợt, lập tức phun ra một búng máu tươi, ánh mắt nhìn Phương Hàn, sâu trong hai đồng tử hiện lên vẻ vô cùng khó tin! Tuy nhiên, ngay sau đó, từ vẻ khó tin đã biến thành cừu hận và khát khao báo thù:

- Tiểu tử, ngươi chọc giận ta rồi đó! Tiếp theo, chân chính chỉ có một đường chết! Không chỉ một mình ngươi, tất cả Thánh tử của Vũ Hóa Môn nơi này đều phải chết! Ngươi nhận mệnh đi!

Thân thể hắn khẽ lay động, một cỗ khí tức Binh đạo từ trên người hắn phát ra. Khí tức Binh đạo này khi thì quỷ kế đa đoan, khi thì đường đường chính chính, khi thì tiêu sái phiêu dật!

Sau đó, thân thể Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục đột nhiên biến thành một thanh trường kiếm, hoành không đánh tới. Thân kiếm chấn động, "một kiếm chém ngang vạn sư"!

Bá!

Một kiếm này như binh pháp tấn công, không thể ngăn cản! Hồng lưu chiếu rọi.

Phương Hàn vẫn bất động như trước, bàn tay vươn ra, móng tay như vuốt rồng đánh ra mấy đạo chân khí hình rồng. Mỗi đạo đều chỉ dài tầm một thước, không có chút khí thế nào. Tuy nhiên, khi mỗi đạo chân khí hình rồng này đánh vào thân thanh trường kiếm đều khiến thanh kiếm lóe ra từng đợt đốm lửa.

- Phong Duyên này không ngờ lợi hại như vậy, ngăn cản được cả Vạn Ngục Binh Đạo!?

- Đây là đạo thuật gì? Có vẻ giống thần thông của Long tộc? Chẳng lẽ là Vạn Vật Hóa Long Quyết? Đúng rồi, ta nhớ rõ cao thủ Dương Phàm của Vũ Hóa Môn này là người luyện chế một món chí bảo Long tộc, Bát Bộ Phù Đồ!

- Cái gì? Bát Bảo Phù Đồ là pháp bảo gì? Long tộc bí thuật? Pháp bảo này căn bản không thể luyện chế thành công. Nghe đồn, trong hàng đệ tử của Chấp pháp Thiên Đình Thần Ngục có một tên Đồ Cương đã luyện chế thành công. Tuy nhiên hắn đã bị giết chết một cách bất thường rồi.

- Cho dù thành công luyện chế Bát Bộ Phù Đồ thì cũng rất khó ngăn cản Vạn Ngục Binh Đạo. Ngươi xem, Hàn Ngục đã nổi giận rồi!

Mọi người đang xem cuộc chiến này cũng phải nhìn Phương Hàn với cặp mắt khác xưa.

Lúc này, Hàn Ngục đã chân chính bắt đầu nổi giận, không ngờ toàn lực thi triển Vạn Ngục Binh Đạo. Thanh trường kiếm biến đổi, hóa thành một cây phương thiên họa kích thật lớn, lăng không chém tới. Sau khi va chạm với Phương Hàn, nó lại biến thành khai thiên cự phủ, cự chùy, cự xoa, đao, thương, trường mâu…

Vô số binh khí được hắn biến hóa ra. Mỗi lần đánh xuống đều ẩn chứa sự huyền bí của Binh đạo, giống như một đại thánh binh gia thượng cổ đang chỉ huy quân đội vậy!

Phương Hàn cũng không thi triển đạo thuật gì, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, ngón tay liên tiếp bắn, phát ra từng đạo chân khí hình rồng, di chuyển giữa hư không. Mỗi đạo chân khí này đều như chuẩn bị để đánh bay những binh khí Hàn Ngục biến thành.

- Không hề thua kém!

Hiên Viên Tú của Hiên Viên thế gia đưa mắt nhìn về phía Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá:

- Khó trách ngươi dốc hết lòng bảo vệ người của Vũ Hóa Môn. Té ra tên Phong Duyên lại có thực lực bậc này, không ngờ có thể ngang hàng với Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục!

- Ngang hàng?

Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá cười khổ một cái, cũng không nói gì. Hắn biết Phương Hàn cũng chỉ đang chơi đùa với Tiểu Ngục Hoàng mà thôi, ngay cả một thành thực lực cũng chưa thi triển hết.

Ở giữa hư không, Tiểu Ngục Hoàng đã thi triển Vạn Ngục Binh Đạo tới cực hạn, một cỗ chân khí đột nhiên phát ra, dường như thu hút vô số nguyên linh đại thánh Binh đạo từ thời thượng cổ. Cả khoảng không lóe lên đủ loại hình dánh binh khí do hắn biến thành.

- Vạn Vật Hóa Long Quyết của ngươi cũng vô ích thôi, căn bản không thể hóa giải được Vạn Ngục Binh Đạo của ta! Ta muốn tươi sống nghiền nát nhà ngươi!

Thanh âm của Hàn Ngục vang lên khắp nơi, nơi nào cũng hiện ra sát khí Binh đạo.

- Thật không?

Thanh âm của Phương Hàn vẫn thản nhiên. Bất kể binh khí giữa bầu trời mạnh mẽ như thế nào, hắn đều có thể dùng chân khí hình rồng để hóa giải.

- Đây là ta đang trêu đùa ngươi thôi, tới bây giờ mà ngươi còn chưa rõ sao!? Vạn Ngục Binh Đạo của ngươi giờ ta đã hoàn toàn quen thuộc rồi, đã tính toán được hết. Vừa rồi đánh lâu với ngươi như vậy cũng chỉ là để suy tính sự huyền bí của môn đạo thuật này mà thôi. Ngươi thật sự còn tưởng rằng thực lực của ta chỉ có vậy thôi sao?!

Phương Hàn vừa rồi đã suy tính được ảo diệu của Vạn Ngục Binh Đạo, truy ngược theo nguyên linh của đại thánh Binh gia thượng cổ. Khoảnh khắc này, hắn đã vô cùng rõ ràng bí mật của "Binh"!

Một chữ Binh này bào hàm rất toàn diện, ước chừng có thể ngưng tụ thành một văn minh mới.

Trong Kỷ Nguyên Chi Thư, một chương Văn Minh Sử Binh đạo đang ngưng tụ thành hình thể.

Lại có thêm một văn minh mới.

Vừa rồi, nếu không phải nghiên cứu sự huyền bí của văn minh, tiến vào trạng thái ngộ đạo thì Phương Hàn đã sớm đánh chết Hàn Ngục. Hiện tại, khi đã thoát ra khỏi trạng thái ngộ đạo, hắn cũng không lưu thủ nữa!

Ầm!

Khi đang nói chuyện, khí tức của Phương Hàn đột nhiên biến đổi, như một ngọn núi đột nhiên nhô lên khỏi đất bằng, như một cơn sóng lớn dâng lên bao phủ đại lục. Hàng vạn vạn đạo cương khí hình rồng phóng lên cao, trực tiếp bộc phát lên. Rất nhiều binh khí do Vạn Ngục Binh Đạo biến thành toàn bộ bị phá vỡ. Phương Hàn cách không đánh ra một chưởng. Ba một tiếng, tất cả bóng dáng đều bị tiêu tan, biến lại thành một đạo nhân ảnh.

Toàn thân Hàn Ngục bùng nổ, quần áo bị chấn thành mảnh nhỏ.

Sau khi rơi xuống mặt đất, hắn liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi.

- Cái gì? Hàn Ngục không ngờ bị đánh bại!?

- Làm sao có thể bại? Một chiêu đã bại? Vừa rồi tên Phong Duyên thật sự đang đùa giỡn hắn sao?! Tới khi chân chính phát uy, một chiêu đả bại?

Mọi người đều vô cùng sợ hãi!

- Bất cộng đái thiên!

Trên người Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục phát ra một cỗ khí tức ma quỷ, oán niệm khôn cùng phóng lên cao. Bị làm trò trước mặt bao nhiêu người, nỗi nhục này khiến hắn không chịu nổi. Rồi đột nhiên, hắn liều mạng, cả ngoài lao lên không trung, hóa thành một vầng mặt trời đen nhánh. Trên mặt trời này lóe ra vô số đạo hào quang màu đen, bộc phát ra áo nghĩa cao nhất của Binh đạo.

- Binh Đạo Chi Luân!

Rống to một tiếng, Hàn Ngục trực tiếp lao tới, khí tức nâng lên từng tầng một, khiến cả không gian cũng bị nghiền nát.

Phương Hàn lại bước ra một bước, trên bàn tay xuất hiện một tấm Thạch đồ mười vạn đại châu Thiên giới, quét ngang ra, đánh lên trên Binh Đạo Chi Luân.

Ahhh!

Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục lại phát ra một tiếng kêu thảm, Binh Đạo Chi Luân bùng nổ, hắc khí tràn ngập xung quanh.

- Muốn chạy?

Phương Hàn vung tay áo lên, toàn bộ hắc khí tản ra bốn phía lập tức ngưng tụ. Sau đó hắn đạp tới một bước, hắc khí vừa ngưng tụ bị hắn đạp dưới lòng bàn chân.

Thân hình của Tiểu Ngục Hoàng lại hiện ra lần nữa, quỳ phục dưới mặt đất, bị một cước của Phương Hàn đạp thẳng lên đầu, mạnh mẽ dày xéo, nhìn vô cùng thê thảm, nhục nhã tới mực thật muốn tự sát!

- Cái gì? Tiểu Ngục Hoàng bị đạp dưới chân?

- Mắt ta có vấn đề sao? Làm sao có thể? Khẳng định không phải là sự thật! Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục không ngờ bị làm nhục như vậy?! Cái này… Một hoàng giả chuyển thế đó …

- Hoàng giả chuyển thế, uy lực vô cùng! Nhưng giờ lại trực tiếp bị đạp dưới chân, tôn nghiêm tiêu biến. Tên Phong Duyên này rốt cuộc là ai? Đây vẫn là người sao? Chẳng lẽ là Thánh nhân chân chính?

Mọi người thấy một màn này đều nhất tề lui về phía sau. Sau đó ánh mắt đều tập trung nhìn kỹ. Trầm mặc một vài lần hô hấp, mọi người cơ bản đều đã xác định Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục đã bị Phương Hàn một chiêu đánh bại, ngay cả năng lực chạy trốn cũng không có, trực tiếp bị dày xéo dưới chân đối phương.

- Súc sinh!

Khuôn mặt của Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục bị một chân của Phương Hàn đạp lên, ánh mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy đế giày đối phương. Tuy nhiên, hắn cảm giác được ánh mắt của rất nhiều người đang tập trung nhìn mình. Một cỗ cảm giác nhục nhã lần đầu tiên dâng lên trong lòng hắn, khiến đầu óc hắn phát cuồng:

- Ngươi không ngờ dám đạp ta dưới lòng bàn chân! Ngươi, ta muốn nghiền nát ngươi thành tro tàn!

Răng rắc!

Phương Hàn trực tiếp dùng sức phá nát đầu hắn. Cơn đau khiến Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục lại phải hét thảm một tiếng.

Hắn giãy dụa mạnh mẽ, lại ngưng tụ đầu lại thành hình, khuôn mặt méo mó như ma quỷ! Thân thể hắn như mãng xà, không ngừng dãy lên, mong thoát được ra.

Nhưng dưới chân Phương Hàn lại tản mát ra một trận hào quang, càng khiến đối phương bị trấn áp mạnh mẽ, vẫn gắt gao đạp đối phương dưới chân mình.

Đọc truyện chữ Full