Sáng hôm sau, Hoa Lan nhỏ vừa tỉnh giấc, còn đang mơ màng đã nghe thấy Đông Phương Thanh Thương đang nói chuyện với ai đó bên ngoài: “Núi Thiên Ẩn có sách vở liên quan tới việc dùng Tức nhưỡng nặn nhục thân không?”
“Có thì có, nhưng mà nếu Ma tôn có thể dùng Tức nhưỡng chế tạo cơ thể, thiết nghĩ sách của núi Thiên Ẩn ta chắc cũng không lọt vào mắt ngài.” Giọng Thiên Ẩn lang quân truyền tới, “Lẽ nào Ma Tôn còn muốn dùng số Tức nhưỡng còn lại chế tạo thêm một cơ thể nữa?”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy, đầu óc vừa rồi còn mơ hồ bỗng tỉnh táo hơn nhiều, nàng ngồi dậy, bất giác tập trung tinh thần lắng nghe cuộc đối thoại ấy.
Giọng Đông Phương Thanh Thương mang theo vẻ cao ngạo khinh miệt bẩm sinh: “Bổn tọa hành sự thế nào cẩn phải cho ngươi biết sao?” Hắn nói, “Cho ngươi nửa canh giờ.”
Bên ngoài im lặng một lúc, Thiên Ẩn lang quân bỗng cười nói: “Được, ta lấy cho ngài.” Bóng y lướt qua cửa sổ, nhìn vào trong phòng qua ô cửa sổ đang mở, vừa khéo nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của Hoa Lan nhỏ, bước chân y khựng lại.
Hoa Lan nhỏ khẽ đảo mắt nhìn Thiên Ẩn lang quân, thấy trong mắt y thoáng lóe sáng, nhưng cuối cùng vẫn sầm mặt, quay người nói với Đông Phương Thanh Thương: “Muốn tại hạ đưa sách cũng không sao, lấy đi Tức nhưỡng cũng được, Ma Tôn muốn chế tạo một cơ thể nữa, trong thiên hạ không ai cản được ngài. Nhưng Ma Tôn phải nhớ, Tức nhưỡng trời sinh có sinh khí, hồn phách bình thường muốn nhập vào cơ thể ba ngày đổi một lần như ta đã cực kỳ khó khăn, tỷ lệ Tức nhưỡng trong đất sét càng lớn, linh hồn sẽ càng khó nhập vào, nhẹ thì bị đẩy ra ngoài, nặng thì… có khi sẽ bị sinh khí bên trong giày xé đến mức hồn phi phách tán.”
“Núi Thiên Ẩn ta chế tạo không ít cơ thể đất sét trộn với Tức nhưỡng, nhưng tại sao chỉ mỗi mình ta có thể sử dụng? Không phải ta độc đoán chuyên quyền, mà đích thực là những người khác vốn không thể vào được cơ thể có Tức nhưỡng.” Thiên Ẩn lang quân nhìn Hoa Lan nhỏ từ xa: “Bởi vậy, tại hạ có lòng nhắc nhở một lời, Ma Tôn chế tạo cơ thể này cho ai dùng, trước tiên nhớ phải xem thử hồn phách người đó có chịu được sức mạnh này không.”
Thiên Ẩn lang quân bỏ đi.
Hoa Lan nhỏ sờ mặt mình, lòng thầm nghĩ, chắc Thiên Ẩn lang quân đã đoán được Đông Phương Thanh Thương muốn lấy Tức nhưỡng để chế tạo một cơ thể nữa cho nàng dùng.
Lúc xưa ở núi Thiên Ẩn chế tạo cơ thể này của nàng, Đông Phương Thanh Thương đã định đưa hồn phách Xích Địa nữ tử vào, cũng may có những chiếc bóng giở trò mới khiến hồn phách nàng thoát được trói buộc của hắn, tranh thủ chui vào cơ thể này.
Lúc đó những chiếc bóng chuyển động chắc là do Thiên Ẩn lang quân giở trò, bởi vậy từ đầu y đã biết Đông Phương Thanh Thương có mưu đồ bất chính.
Còn trong thời gian này, Ma giới đã đem tin tức Đông Phương Thanh Thương muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử truyền đi khắp thiên hạ. Thiên Ẩn lang quân chỉ cần động não một chút là biết, cơ thể hoàn toàn làm từ Tức nhưỡng này của nàng nhất định là cho Xích Địa nữ tử, vì cơ thể này mới là cơ thể hoản mỹ nhất, còn cơ thể chỉ dùng một nửa Tức nhưỡng trộn với một nửa đất sét… là để cho Hoa Lan nhỏ.
Đông Phương Thanh Thương có thể nghĩ tới việc nặn cho nàng một cơ thể, thật ra Hoa Lan nhỏ cũng hơi cảm động. Ít ra trong lúc tất cả mọi người muốn nàng chết, ma đầu này vẫn nghĩ cách để nàng tiếp tục được sống.
Hình như nàng thật sự có thể cho rằng hắn cũng yêu nàng đôi chút.
Nhưng hiện giờ đây vốn không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất hiện giờ là, nghe qua ý của Thiên Ẩn lang quân, hồn phách nàng hình như đã không chịu nổi lực bài xích của sinh khí trong Tức nhưỡng một lần nữa.
Thật ra nghĩ kĩ lại, thời gian qua nàng thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện…
Hồn phách của nàng lúc ban đầu có thể giành cơ thể với Ma Tôn, sau đó lê xác chết sắp thối rữa của Tạ Uyển Thanh đi hơn nửa tháng, sau đó cướp cơ thể Tức nhưỡng này, áp chế sinh khí cuồn cuộn trong Tức nhưỡng, còn trị liệu cho hồn phách Xích Địa nữ tử trong Cốt lan, cuối cùng còn đi một vòng dưới Tru tiên đài, đến lúc cuối cùng nàng còn phải giữ mạng chờ hóa thành một dải sinh cơ trong cơ thể này.
Hồn phách của nàng rốt cuộc mạnh mẽ đến dường nào mới chống chọi được đến bây giờ?
Nhưng cũng chỉ tới bây giờ thôi nhỉ… Ông trời tuy thương xót nàng, nhưng sẽ không thương xót nàng mãi mãi.
Sau này cho dù Đông Phương Thanh Thương thật sự dùng Tức nhưỡng còn lại chế tạo một cơ thể nữa, nàng cũng không thể áp chế sinh khí trong Tức nhưỡng như trước đây, có khi còn… bị sinh khí giày xé đến mức hồn phi phách tán.
Thế nhưng… có gì đáng sợ đâu.
Dù sao nàng cũng đang trên đường hồn phi phách tán, xấu nhất chẳng qua cũng vậy mà thôi, vậy chỉ cần có cách thì nhất định phải thử. Hoa Lan nhỏ nghĩ, nếu vẫn còn hi vọng được sống tiếp, nàng không thể từ bỏ bản thân…
Đông Phương Thanh Thương bước vào phòng, ánh mắt dừng trên mặt Hoa Lan nhỏ. Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Lan nhỏ cướp lời nói trước: “Đại ma đầu, nếu ngươi nặn được một cơ thể nữa, nếu ta có thể yên ổn vào đó, bất kể cơ thể đó dùng được bao lâu, ngươi đi đâu cũng đưa ta theo được không? Ta bảo đảm không gây phiền phức cho ngươi đâu.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng.
“Vì đến lúc đó hình như ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh ngươi thôi.” Nàng nói, “Ồ, nếu không thành công… nếu không thành công ngươi cũng đừng vội hủy cơ thể đó, tuy là cơ thể nữ nhân, nhưng cũng có thể giữ lại cho Thiên Ẩn lang quân mà, chắc y không chê đâu, Ảnh yêu cả đời không có được cơ thể, giống như tiên linh ở Hạ giới lên Cửu trùng thiên làm việc vậy, ngay cả chỗ ở cũng không có, cô đơn lẻ loi cũng đáng thương lắm.”
Nghe Hoa Lan nhỏ nói nghiêm túc như đang trân trối, khoé miệng Đông Phương Thanh Thương khẽ giật.
Hắn bước tới bóp cổ nàng, động tác rất có tính uy hiếp, nhưng nàng đã bị hắn hành hạ đủ mọi điều rồi, cho dù bất kỳ lúc nào, ở bất kỳ đâu, dù hắn có ra tay sát thương mạnh mẽ hay có hành động xâm phạm tới nàng, nàng cũng đã lấy làm quen.
Hoa Lan nhỏ để mặc hắn bóp cổ mình thăm dò, lát sau hắn bỗng cúi người, trước khi nàng phản ứng thì đã bất ngờ bị hắn cắn lên cổ.
Nàng cảm nhận được răng nhọn của Đông Phương Thanh Thương cắn rách da mình, thấy hơi nhói đau, nhưng chút đau đớn này không thể nào khơi dậy được phản ứng sợ hãi chống cự trong cơ thể nàng, huống hồ tuy hắn cắn nàng thật sự, nhưng lại không đau lắm. Răng hắn như có một hơi nóng thần kỳ, theo dòng máu nơi hắn cắn chầm chậm truyền khắp tứ chi, cuối cùng quay về lại miệng hắn.
Đông Phương Thanh Thương đưa lưỡi liếm láp răng nanh hắn, sau đó nhíu mày nhìn Hoa Lan nhỏ.
Nàng chớp mắt nhìn, “Sao vậy hả?”
“Gần đây ngươi rất thèm ngủ?”
“Ừm, sau khi rời khỏi Tru tiên đài là ta bắt đầu thèm ngủ, nhưng tình trạng không nghiêm trọng lắm.” Sau trận chiến Tru tiên đài, Đông Phương Thanh Thương ngủ ba ngày đêm, sau khi đánh Khổng Tước bỏ chạy, họ bèn ngựa không ngừng vó tới núi Thiên Ẩn, Đông Phương Thanh Thương thật sự không hiểu tình trạng này của nàng. Hơn nữa đại ma đầu này… vốn cũng không phải là người tỉ mỉ chăm sóc người khác.
Nghe nàng nói, sắc mặt hắn rất không tốt.
Lòng Hoa Lan nhỏ thắt lại: “Vẻ mặt ngươi là đang nói ta hết cứu được rồi sao? Ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, đúng không?”
Đông Phương Thanh Thương rất hiếm khi trả lời câu hỏi của ai, lúc này đối với Hoa Lan nhỏ cũng vậy, hắn chìa tay với nàng: “Đưa Cốt lan cho ta, sau này đừng đeo nữa.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt, có thế nào cũng không ngờ vào lúc này hắn lại đòi nàng Cốt lan.
Nàng nhìn hắn: “Nhưng trong Cốt lan có hồn phách cuả Xích Địa nữ tử, hồn phách của cô ấy cũng bị trọng thương dưới Tru tiên đài, đến giờ cũng chưa từng nói với ta câu nào. Ta phải dùng khí tức nuôi cô ấy.”
Đông Phương Thanh Thương nhíu mày, rõ ràng hơi bực bội: “Đưa cho ta.”
Hoa Lan nhỏ lại rất cố chấp với việc này, giống như có thể tìm được đáp án gì đó thông qua việc này: “Ngươi không cần ta nuôi cô ấy nữa sao…”
Lời vẫn còn nhưng Đông Phương Thanh Thương đã thẳng tay cướp lấy, lúc tay hắn còn chưa tóm được Hoa Lan nhỏ, thình lình mặt đất rung chuyển, Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương: “Ngươi lại muốn dìm đảo nữa sao?”
Đông Phương Thanh Thương khẽ nhíu mày nhìn ra cửa sổ, thấy pháp trận hắn lập trên bầu trời trước đó đang nhấp nháy phát sang, hắn cười lạnh: “Dám ra tay với pháp trận của bổn tọa. Đám hậu bối Ma giới thật sự vô cùng ngu xuẩn.”
“Ma giới?”
Hoa Lan nhỏ thoáng động não là hiểu ra ngay, trước đó Khổng Tước đã chạy mất, nhưng gã biết Đông Phương Thanh Thương đang bị thương, đối với người của Ma giới, đây là cơ hội tốt để diệt trừ Ma Tôn, làm sao họ có thể bỏ qua. Mấy ngày trước có lẽ không tìm được tung tích của Đông Phương Thanh Thương, tuy nhiên hiện giờ hắn đã bày một kết giới trên núi Thiên Ẩn, nhất định họ tưởng Ma Tôn trốn đến đây lánh nạn, bởi vậy mới tìm tới.
Hoa Lan nhỏ nhìn ngực hắn: “Vết thương của ngươi…”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khinh bỉ, vốn không buồn đáp lời Hoa Lan nhỏ, chỉ nói: “Ở yên chỗ này đừng đi đâu.”
Hắn phẩy tay áo ra ngoài, sau khi bước ra cửa, trước cửa phòng bỗng lóe ánh sáng đỏ, Hoa Lan nhỏ biết, Đông Phương Thanh Thương đã bày kết giới quanh phòng.
Nhìn bóng hắn, không biết tại sao lòng nàng bỗng thắt lại, dường như Đông Phương Thanh Thương đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nàng bỗng cất tiếng gọi: “Đại ma đầu!”
Đông Phương Thanh Thương bước ra ngoài không hề nghe thấy nên bỏ đi không quay đầu lại.
Hoa Lan nhỏ ngồi xếp bằng trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy kết giới Đông Phương Thanh Thương bày trên núi Thiên Ẩn bên ngoài không ngừng bị tấn công, chẳng mấy chốc, Hoa Lan nhỏ lại cảm giác được mặt đất rung chuyển.
Tại sao lại không có ngày nào yên ổn vậy, mạng của nàng cũng sắp đi tới hồi kết rồi…
Nàng đã cam phận như vậy rồi, lẽ nào ông trời không thể tốt với nàng một chút được sao?
Hoa Lan nhỏ nhẹ thở dài.
Đột nhiên trong khoảnh khắc này, trong phòng bỗng bay tới một làn hương hoa cỏ kì dị, Hoa Lan nhỏ chớp mắt, cửa sổ đang mở bỗng dưng “bốp” một tiếng khép lại, chốt cửa phòng cũng đột nhiên bị khóa.
Hoa Lan nhỏ vô cùng kinh ngạc nhìn thấy trước giường mình lóe lên ánh sáng trắng, chỉ vừa chớp mắt thì một người đã xuất hiện trước mặt nàng.
“Ngươi là…” Hoa Lan nhỏ trợn to mắt nhìn y, “Chủ nhân chợ yêu…”
Nam nhân ngồi trên xe lăn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: “Lan hoa tiên linh, ta tới đón cô.”
“Đón ta?Tại sao?” Hoa Lan nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sao ngươi vào đây được?”
“Kết giới của Đông Phương Thanh Thương không cản được ta.” Bỗng nhiên mặt đất lại rung chuyển, rung chuyển kéo dài rất lâu, có thể thấy chiến sự bên ngoài rất kịch liệt. Chủ nhân chợ yêu dường như không cảm nhận được sự rung chuyển này, y đưa tay ra với Hoa Lan nhỏ, “Ở bên cạnh Ma Tôn khó tránh phải chém chém giết giết, Lan hoa tiên linh, theo ta đi đi.”
Hoa Lan nhỏ rụt vào góc giường: “Ta vẫn muốn… ở đây hơn.”
Chủ nhân chợ yêu nhìn nàng, ánh mắt y lộ vẻ cố chấp… thậm chí là… chấp niệm: “Không phải ta đang thương lượng với cô.”
Vừa dứt lời, cơ thể Hoa Lan nhỏ đột nhiên bị siết lại, một sức mạnh vô hình kéo nàng về phía Chủ nhân chợ yêu, Hoa Lan nhỏ kinh hãi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn cô ở bên cạnh ta.”
Câu nói vừa dứt, Hoa Lan nhỏ liền cảm thấy bốn phía tối đi, cơ thể nàng như bị kéo xuống vực sâu vạn trượng, không ngừng rơi xuống, sau đó nàng không biết gì nữa…