Đồng cỏ xanh vô biên vô tận, Thiên trùng huyễn cảnh không còn pháp lực của Chủ nhân chợ yêu, hoàn toàn nhờ pháp lực của Đông Phương Thanh Thương chống đỡ. Thời gian lâu dần, ngọn lửa đốt đỏ rực cả huyễn cảnh, nhưng ngược lại với cảnh nóng bức là hàn khí ngày càng nặng trên người Đông Phương Thanh Thương.
Hơi hắn thở ra kết thành sương trắng trong không trung, vẽ nên một hình dạng lúc ẩn lúc hiện, mỗi một bước hắn đều để lại một dấu chân kết sương mỏng, từng bước từng bước, vẽ nên một vệt băng tuyết trong huyễn cảnh cỏ xuân mênh mông.
Hắn đi về phía trước, ánh mắt ảm đạm như đã từ bỏ hi vọng tìm thấy Cốt lan.
Bỗng nhiên huyễn cảnh rung chuyển, lửa chống đỡ huyễn cảnh đột ngột tắt đi một ngọn, Thiên trùng huyễn cảnh sau lưng Đông Phương Thanh Thương lập tức đổ sụp, biến thành bóng tối hư vô. Đông Phương Thanh Thương không quay đầu lại, vì chắn chắn nơi sụp đổ hắn đã tìm qua, hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, hàn khí phả ra từ miệng càng nặng hơn, đã có băng leo lên cổ hắn, kết thành hình mạch máu trên hõm cổ hắn, nhưng hắn vẫn không dừng bước.
Nhưng chỉ mới mấy bước, huyễn cảnh lại rung chuyển, lửa trên trời tắt thêm một ngọn nữa.
Huyễn cảnh bên trái Đông Phương Thanh Thương biến mất, hắn nhìn sang trái, cảnh tượng vừa rồi vô cùng chân thực, giống như một miếng vải bị xé nát, từng mảnh từng mảnh chìm vào bóng tối.
Nếu không ra ngoài trước khi ngọn lửa hoàn toàn lụi tắt, hắn sẽ bị chôn vùi trong huyễn cảnh sụp đổ này.
Trước đây Đông Phương Thanh Thương không bao giờ sợ hãi, có nơi nào mà hắn không ra được chứ, nhưng hiện giờ …
Hắn nhìn lòng bàn tay mình, lòng bàn tay thâm đen, là biểu hiện hàn độc trong cơ thể quá nặng. Hắn siết chặt năm ngón, nhìn mảnh băng trên tay rơi lả tả, rồi ngẩng đầu lên, tiếp tục đi về phía trước.
Lửa trên trời lại tắt thêm một ngọn, huyễn cảnh suy tàn, Đông Phương Thanh Thương nghiến răng, đốt ngọn lửa kia lên lại, nguyên nhân không gì khác, bên đó… hắn vẫn chưa tìm hết, nếu tiểu hoa yêu kia ở đó, ở ngay chỗ đó…
Đang ôm gối khóc thì sao…
Nhưng ngực hắn bỗng truyền tới cảm giác đau đớn như xâu như xé, hắn hụt hơi, cột lửa đột ngột tắt ngóm, huyễn cảnh bên phải đổ sụp.
Đông Phương Thanh Thương nhìn mảnh vụn bay phấp phới như hoa tuyết bên phải, rồi biến mất trong bóng tối, lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác bất lực chưa bao giờ có, mang theo một nỗi sợ hãi lạ kì, giống như kim châm chui vào xương tủy, trôi khắp cơ thể, sau đó đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng hắn.
Cho dù là trận chiến Thượng cổ cũng chưa bao giờ khiến hắn thấy bất lực mãnh liệt như vậy, nhìn huyễn cảnh sụp đổ, đối mặt với sự thật Hoa Lan nhỏ có thể đã tan biến trong huyễn cảnh này, vậy mà hắn không làm được gì cả, hắn…
Không làm được gì cả.
Trước mặt chỉ còn một vùng cỏ hắn vẫn chưa tìm, cột lửa cuối cùng trên trời đang rung chuyển sắp tắt, Đông Phương Thanh Thương bước tới phía trước, đột ngột chân hắn bị vướng phải một vật gì đó, loạng choạng suýt ngã, nhưng trong khoảnh khắc loạng choạng chậm trễ này, cột lửa trên trời đột nhiên tắt lụi, con đường phía trước lập tức tan thành mây khói.
Đông Phương Thanh Thương chỉ kịp ngây người nhìn bóng tối đột ngột ập tới trước mắt.
Đồng tử màu đỏ mất đi ánh sáng.
Bốn bề tối tăm, Đông Phương Thanh Thương nhất thời không diễn tả được cảm nhận trong lòng, hắn đã phiêu bạt trong bóng tối như vậy ngàn năm vạn năm, nếu nói trên thế gian có thứ hắn ghét nhất thì đó là bóng tối như thế này.
Nhưng lúc này đây, hắn cảm thấy ở trong bóng tối như thế này cũng không có gì to tát lắm.
Dù sao…
Ra ngoài cũng không có thứ gì đáng để hắn chờ đợi và theo đuổi.
Để hắn chìm đắm trong bóng tối này đi.
Đông Phương Thanh Thương cụp mắt, bất chợt một ánh sáng yếu ớt thắp sáng đôi mắt hắn, chân hắn vẫn còn đạp lên một vùng cỏ, còn vật vướng chân hắn ban nãy là Cốt lan mà hắn khổ sở tìm kiếm nhưng không thấy đâu.
Ánh sáng trắng khe khẽ trên Cốt lan cũng chỉ khi xung quanh tối đi mới trở nên bắt mắt.
Đông Phương Thanh Thương nhìn Cốt lan, nhất thời không dám đưa tay cầm lên, hắn sợ chỉ cần cử động thì ánh sáng cuối cùng này sẽ tan biến đi.
Thì ra vật hắn muốn tìm lại dễ dàng có được đến vậy.
Hắn nhìn Cốt lan thật lâu, cuối cùng đè nén sự rung rẩy trong lòng, nhặt lên đặt trong lòng bàn tay.
Thì ra có những thứ phải tốn rất nhiều công sức, thậm chí sau khi tuyệt vọng mới có thể có được.
Đông Phương Thanh Thương nhìn Cốt lan trong tay bật cười, trong tiếng cười đượm mấy phần than thở, mấy phần xúc cảm, nhiều nhất vẫn là ngũ vị đan xen. Ngoài hắn ra, có lẽ không ai có thể nếm rõ mùi vị này.
Khi tiếng cười thôi ngưng, Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt hít một hơi thật sâu, đến khi mở mắt, màu đỏ của đôi mắt vẫn như ban đầu. Hắn đeo Cốt lan lên tay, tùy tiện vẫy tay, trường kiếm lửa tức tốc quay về từ trong bóng tối, rơi vào tay hắn.
Hắn vung kiếm đâm xuống vùng cỏ còn lại dưới chân, miệng niệm chú. Sau chấn động, vùng cỏ cuối cùng lập tức nát vụn, bóng Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn biến mất trong không gian tối om.
Trong chợ yêu trên đất liền, tiếng rao hàng vẫn không dứt bên tai, huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu sụp đổ chẳng ảnh hưởng đến việc buôn bán của chợ yêu trên đất liền.
Trong chợ yêu, ông lão bán thuốc quẩy gánh hàng đang rao bỗng nhiên khí tức xung quanh bất chợt nóng lên, rồi lại lạnh đi, trong lúc tất cả mọi người vẫn còn đang ngơ ngác, Ma Tôn áo đen thình lình cầm kiếm xuất hiện giữa đường, hắn loạng choạng, cũng may có kiếm chống xuống đất nên mới miễn cưỡng đứng vững.
Âm thanh náo nhiệt của chợ yêu khựng lại, ánh mắt tất cả mọi người dừng trên người Ma Tôn, ngực hắn phủ băng, ánh mắt mang theo sát khí ngoái nhìn phía sau, ông lão bán thuốc bị đôi mắt đỏ tươi của hắn dọa ngã phịch xuống đất, gánh hàng rơi xuống.
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương rơi trên gánh hàng, cánh mũi khẽ động, hắn bước tới phía trước, lục lọi trong quang gánh lấy ra một bình thuốc bạch ngọc. Ông lão bán thuốc kinh hoàng thất sắc: “Đây đây đây… đây là…”
Ông lão đó chưa kịp nói hết thì Đông Phương Thanh Thương đã mở nắp bình, đổ toàn bộ thuốc trong bình vào miệng, tiện tay gỡ băng trên ngực xuống vứt vào gánh hàng của ông lão đó.
Ông lão bán thuốc nhìn khối băng lớn, mấy chữ “thuốc bí truyền của tôi” bị nuốt vào bụng.
Đông Phương Thanh Thương không buồn để ý ánh mắt của người khác, hắn nhìn lên trời, Đại Dữu đang lượn lờ trong mây.
Trước khi tới chợ yêu, Đông Phương Thanh Thương từng tới Ma giới tìm Hoa Lan nhỏ, luôn tiện thả Đại Dữu bị Khổng Tước và người của Ma giới bắt giữ, sau đó đưa nó lên Thiên giới, tìm được Thiên nhãn, nhìn thấy cảnh tượng Chủ nhân chợ yêu bắt Hoa Lan nhỏ, lúc đó mới cưỡi Đại Dữu đến đây.
Đông Phương Thanh Thương thật sự vô cùng cảm tạ “hành động dư thừa” thả Đại Dữu của mình lúc đó.
Hắn cất tiếng gọi: “Đại Dữu”. Ma xà đang bay vui vẻ trên trời rít lên, cúi người bay xuống bên cạnh hắn, Đông Phương Thanh Thương nhảy lên lưng Đại Dữu, nằm lên lưng nó hờ hững nói: “Đi Nghiệp thành.”
Đại Dữu nghe vậy lại bay lên mây, thân hình xuyên vào trong mây như một con rồng uốn lượn.
Đông Phương Thanh Thương nhìn ánh nắng trên đầu và mây lướt qua bên cạnh, xoa xoa vào Cốt lan trên tay, nhắm mắt lại, để mặc cái nóng do uống thuốc quá liều hoành hành trong bụng.
Như vậy có thể khiến cơ thể hắn cảm giác được một chút ấm áp, cũng có thể khôi phục thể lực nhanh hơn. Đây là những điều hắn cần hơn hết thảy.
Tốc độ của Đại Dữu không chậm, chỉ một canh giờ đã tới Nghiệp thành, lần trước nhìn thấy cổng vào Minh giới ở Nghiệp thành là lúc Hoa Lan nhỏ chiếm nửa cơ thể hắn.
Đông Phương Thanh Thương đứng ở cửa tiểu viện âm khí nặng nề, vẻ mặt lạnh lùng nhìn yêu ma quỷ quái quanh năm chiếm cứ nơi này.
Hiện giờ khí tức của hắn rất yếu, theo lý thì vốn không nên đến chốn Hoàng tuyền cực âm, nhưng tất cả những cách khiến Hoa Lan nhỏ sống lại được mà hắn có thể nghĩ ra chắc cũng chỉ có cách này mà thôi.
Đông Phương Thanh Thương lệnh cho Đại Dữu chờ bên ngoài, hắn bước vào trong tiểu viện, yêu ma quỷ quái trong góc nhìn cơ thể hắn rục rịch ngóc đầu, Đông Phương Thanh Thương không phí thời gian ngó tới, hắn đi đến trước bức tường, bày một trận pháp, mượn sức mạnh của trận pháp dễ dàng xé rách kết giới của Minh phủ.
Đông Phương Thanh Thương bước vào trong, nhưng xé rách kết giới thì dễ, đến khi hắn càng đi sâu vào trong Minh phủ, cơ thể đang vô cùng yếu ớt của hắn lúc này càng cảm nhận được có một sức mạnh xâu xé linh hồn và cơ thể hắn, là sức mạnh tự nhiên của Minh phủ.
Trước đây… hắn chưa bao giờ cảm nhận được sức mạnh này.
Đây là lo lắng khi con người yếu ớt bước vào Minh phủ mới có. Vì tiểu hoa yêu trên tay, hắn đã nếm trải được cảm giác bất lực chưa nếm bao giờ.
Đông Phương Thanh Thương ổn định tâm thần, đi vào trong Minh phủ.
Thuốc trong bụng không phải linh đơn, nhưng đối với người chưa bao giờ uống thuốc như Đông Phương Thanh Thương, chút sức lực này cũng đủ để chống đỡ cơ thể hắn.
Hắn đi một mạch tới Diêm vương điện, quỷ sai dọc đường thấy Ma Tôn không ai không sợ tái mặt, vội vã vứt công việc trong tay đi, di tản hồn ma trong Minh phủ, chạy nhanh đến mức tin tức truyền khắp Diêm vương điện.
Đến khi Đông Phương Thanh Thương tới điện Diêm vương, Diêm vương gầy ốm thấp lùn đang chuẩn bị trốn xuống bàn, Đông Phương Thanh Thương bước lên phía trước, thật sự không khách sáo, một chưởng đập nát bàn Diêm vương. Diêm vương bị mảnh vụn của chiếc bàn đập lên đầu không ngừng kêu oai oái, ông ta run rẩy bò vào trong góc, co mình dưới đất, vẻ mặt vô tội nhìn hắn: “Ma Tôn đại nhân ơi! Sao đại nhân lại tới đây nữa, chẳng phải nói ngài đã tìm được chuyển thể của Xích Địa nữ tử rồi sao?”
Đông Phương Thanh Thương đưa Cốt lan cho Diêm vương: “Đưa dải tàn hồn này đi đầu thai.”
Đôi mắt ti hí của Diêm vương nhìn Cốt lan, lập tức khổ não: “Đại nhân ơi! Ngài rõ ràng là làm khó ta mà! Đây nào phải hồn phách, đây rõ ràng chỉ là một dải khí tức thôi, ba hồn bảy phách, đến một phách cũng không ghép đủ, ngài kêu ta làm sao đưa đi đầu thai đây! Nếu vào giếng Luân hồi sẽ tan biến trong đó mất thôi… Hơn nữa Thiên địa Luân hồi đều có trật tự hết! Thiếu một hồn một phách cũng không được, nếu không bao nhiêu yêu ma quỷ quái hồn phi phách tán đều mượn giếng Luân hồi này quay lại Nhân thế rồi, hơn nữa cái này của ngài ngay cả hồn phách cũng chưa phải nữa…”
Diêm vương lắp bắp nói, mỗi một câu đều khiến sắc mặt Đông Phương Thanh Thương đen thêm một phần. Đến cuối cùng, ông ta tự ngừng lại, vừa quan sát vẻ mặt Đông Phương Thanh Thương vừa dè dặt khuyên: “Theo ta thấy, chi bằng ngài thả dải khí tức này đi đi, để cô ấy…”
Nhìn khóe môi Đông Phương Thanh Thương xệch xuống khó coi, Diêm vương lập tức xua tay, “À không không, ý ta là nếu ngài không muốn ta, cứ dùng linh khí của bảo vật nuôi dưỡng khí tức này cũng được, coi như để làm kỉ niệm… Ta thấy bảo vật của ngài cũng có chút linh khí đó.”
“Kỉ niệm? Thả?” Vẻ mặt Đông Phương Thanh Thương cứng đờ, “Không, bổn tọa muốn nàng sống lại.”
Diêm vương khóc không ra nước mắt: “Vậy ta cũng đâu còn cách nào…” Bỗng nhiên mắt ông ta sáng lên, suy đoán vẻ mặt Ma Tôn một lúc rồi nói, “Nhưng nghe nói Ty Mệnh tinh quân trên trời không có gì không biết, có khi cô ấy sẽ có cách ngưng tụ khí tức này thành hồn phách. Hay là… ngài đi tìm cô ấy đi?”
Nghe thấy bốn chữ “Ty Mệnh tinh quân”, đôi mày của Đông Phương Thanh Thương khẽ động, hắn nhìn Cốt lan, giọng điệu kỳ lạ hỏi Diêm vương: “Ty Mệnh đang ở đâu?”
“Nghe nói thời gian trước đã bị nhốt vào Vạn thiên chi khư rồi, hiện giờ cửa vào Vạn thiên chi khư đang ở Thiên giới đó.”
Diêm vương thầm tính toán, không phải ông ta không nhìn ra Đông Phương Thanh Thương đang bị thương nặng, ông ta chỉ sợ… ông ta lo là ra tay với Ma Tôn ở Minh giới, Minh phủ của ông ta sẽ tổn hại nặng nề. Nếu lừa được Đông Phương Thanh Thương đi Minh giới, Ma Tôn hiện giờ yếu ớt đến mức ngay cả người không phải quan võ như ông ta cũng có thể nhìn ra, nếu rơi vào tay Mạch Khê thần quân, lột da hắn dễ dàng như đốt tiền giấy thôi ấy…
Diêm vương cẩn thận quan sát vẻ mặt Ma Tôn.
Ma Tôn đảo đôi mắt màu máu, tim gan Diêm vương lập tức bị xách lên, bỗng cổ thít lại, hắn bóp cổ ông ta, nâng ông ta lên áp vào tường, hai chân Diêm vương quẫy đạp trong không trung, Đông Phương Thanh Thương nheo mắt nhìn ông ta: “Ngươi đang giở trò với bổn tọa đó à?”
Diêm vương trợn to mắt, khó nhọc lắc đầu, nhìn qua vai Đông Phương Thanh Thương ông ta thấy Ngưu đầu Mã diện và Hắc Bạch vô thường đang ở ngoài Diêm vương điện, họ đều muốn vào, nhưng không biết Đông Phương Thanh Thương đã lập kết giới ở của từ lúc nào.
Hắn nheo mắt, nguy hiểm nhìn Diêm vương: “Bổn tọa bị thương nặng nhưng đầu óc chưa hư, ngươi sử dụng mưu kế vụng về như vậy có phải không cần cái đầu này nữa không, hay người muốn thử mùi vị hồn phi phách tán?” Tà khí trên người hắn tỏa ra nặng hơn cả trọc khí của Minh phủ.
Ma Tôn thượng cổ có đôi mắt nhìn thấu tất cả xấu xa, ác độc, dối trá, toan tính, khiếp sợ và sát khí trên thế gian, không gì có thể thoát khỏi mắt hắn.
Diêm vương giãy giụa liên tiếp, cuối cùng lực đạo trên tay Đông Phương Thanh Thương cũng buông lỏng, Diêm vương lấy hơi đáp: “Không… Không dám gạt đại nhân…”
Ông ta vội nói: “Vạn… Vạn thiên chi khư và thành Vô cực hoang vốn là nơi ngoài Tam giới, không biết xuất hiện từ lúc nào, bên trong không có ngày tháng, là nơi chết chóc không có sinh linh, sinh linh trong Tam giới vào đó chỉ có vào không có ra. Thời gian trước thành Vô cực hoang bị sập, Vạn thiên chi khư cũng bị sập, nhưng Vạn thiên chi khư chỉ sập một nửa, được người của Thiên giới tu sửa. Ty Mệnh tinh quân phạm lỗi, bị giam trong Vạn thiên chi khư, nhưng Vạn thiên chi khư do Thiên giới tu sửa dù sao cũng không phải trời sinh, ở chỗ Thiên giới sửa xong có một yếu điểm, tuy không phải là cửa ra vào, nhưng ở đó lại là nơi duy nhất trong Tam giới có thể nhìn thấy Vạn thiên chi khư. Bởi vậy ta, ta…”
Đông Phương Thanh Thương buông Diêm vương ra, hắn biết đúng là Diêm vương tính kế hắn, nhưng cũng biết lúc này ông ta đang nói thật.
Nếu muốn tìm cách cứu Hoa Lan nhỏ, xem ra không thể không đi tìm Ty Mệnh. Cho dù Vạn thiên chi khư đó ở dưới Tru tiên đài hắn cũng phải đi.
Đông Phương Thanh Thương không muốn nghĩ tới việc tại sao hắn lại hồn xiêu phách lạc vì không tìm thây tiểu hoa yêu này, cũng không muốn nghĩ tới việc tại sao hắn lại cứ muốn tiểu hoa yêu này sống lại, hắn chỉ biết hắn muốn làm gì thì phải làm cho bằng được. Cho dù là nghịch ý trời, phóng túng ngang ngược điên cuồng.
Ai kêu hắn là người không bao giờ tuân thủ quy tắc. Ai kêu hắn là Ma Tôn, dị số của Tam giới này chứ.
Lẽ thường? Thỏa hiệp? Đó là quy tắc của kẻ yếu. Đông Phương Thanh Thương xưa này luôn khinh bỉ.
Thiên giới, cho dù phải lê cơ thể này hắn cũng phải đi, vùng đất chết chóc ngoài Tam giới, cho dù thật sự là có đi không có về hắn cũng phải đi.
Chỉ vì, nếu có thể khiến tiểu hoa yêu này sống lại, hắn bằng lòng.