TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 260: Kẻ động vào người phụ nữ của tôi, chết!

Hứa Bích Hoài và Trần Tài Anh đều mở to mắt ngây ngốc nhìn một màn này, họ đều không nghĩ tới, chuyện lại xoay chuyển như vậy, đặc biệt là Hứa Bích Hoài, lúc Triệu Xuân Diệu hai lần sắp đạt được mục đích, đều sẽ có người không nghĩ tới xuất hiện cản trở.

Họ không biết thương hội Thiên Nguyên làm gì, cho nên bây giờ cũng không rõ tại sao những người này tìm Triệu Xuân Diệu.

Triệu Xuân Diệu thấy vệ sĩ Lạc Hân phái tới cho hắn ta liên tục ngã xuống, trong lòng cũng nôn nóng, mặc dù những tên đánh đấm nhà họ Lâm lợi hại, nhưng cũng không chống đỡ nổi cao thủ cỡ Tôn Ngọc Thành thương hội Thiên Nguyên phái tới.

Rất nhanh, bên Triệu Xuân Diệu chỉ còn một mình hắn ta còn đứng.

Những cao thủ của thương hội Thiên Nguyên bao vây Triệu Xuân Diệu lại, Triệu Xuân Diệu run cầm cập, hắn ta vốn không có thực lực gì, đối diện với nhiều cao thủ như vậy, đương nhiên là vô cùng lo sợ.

“Hội trưởng, thực lực của Lâm Thanh Diện không thể xem thường, từ camera giám sát cuộc chiến đấu của hắn và Tôn Ngọc Thành có thể nhìn ra được, thực lực của hắn nằm trên Tôn Ngọc Thành, để phòng vạn nhất, vẫn là để chúng tôi cùng xông lên đi, phải bắt được hắn với tốc độ nhanh nhất, tránh lại để hắn chạy nữa.” Ông lão nói.

Hội trưởng gật đầu, nói: “Cùng lên đi.”

Cao thủ của thương hội Thiên Nguyên lập tức hành động, trước khi họ tới đã xem camera giám sát lúc Lâm Thanh Diện và Tôn Ngọc Thành chiến đấu, cho nên đã bước đầu hiểu rõ thực lực của Lâm Thanh Diện, đều không dám có chút buông lỏng nào.

Chỉ là họ không biết, người hôm đó ra tay với Tôn Ngọc Thành và người bây giờ ở trước mặt họ căn bản không phải cùng một người.

Triệu Xuân Diệu muốn khóc ròng, nhiều cao thủ hàng đầu như vậy, đừng nói là mười người, cho dù một người hắn cũng không chống đỡ nổi, nếu họ cùng xông lên, e là có thể đánh chết hắn.

Một cao thủ của thương hội Thiên Nguyên trực tiếp đá một cú vào Triệu Xuân Diệu, Triệu Xuân Diệu còn chưa kịp phản ứng lại, đã ngã nhào xuống đất.

Đám cao thủ thương hội Thiên Nguyên vốn còn chuẩn bị chiêu sau, trong khái niệm của họ, Lâm Thanh Diện nhất định không thể nào mới một chiêu đã gục được.

Tuy nhiên, nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Ông lão cũng sững sốt, nói: “Mọi người tuyệt đối đừng chủ quan, đây có thể là mưu kế của hắn, nhanh chóng nắm bắt thời cơ cho hắn vài cú nữa, tuyệt đối không thể để hắn có bất kỳ lực hoàn trả nào.”

Cao thủ của thương hội Thiên Nguyên lập tức xông lên đập Triệu Xuân Diệu, có thể nói họ dùng hết sức lực, Triệu Xuân Diệu không chút nào đáp trả, chỉ đau đớn gào thét trên đất.

Những người này lần lượt đánh đấm, dường như đã lấy đi cái mạng nhỏ của hắn rồi.

“Đừng đánh nữa, còn đánh nữa tôi thật sự sẽ mất mạng.” Triệu Xuân Diệu cầu xin.

Hội trưởng thương hội Thiên Nguyên nhíu mày nhìn Triệu Xuân Diệu, mở miệng nói: “Nhìn dáng vẻ tên này là thật sự không thể đánh trả, sao cứ cảm thấy hắn và người trốn thoát trong camera hoàn toàn không phải cùng một người.”

“Hội trưởng, tôi cũng cực kỳ hoài nghi, nhưng người mưu hại cô chủ, tuyệt đối là hắn, người trên bức hình đó giống hệt hắn, chuyện này hoàn toàn không thể sai được.” Ông lão mở miệng.

“Các người thật sự tìm lầm người rồi, tôi không phải Lâm Thanh Diện, tôi tên Triệu Xuân Diệu, là con trai riêng của Lạc Hân, cho nên cực kỳ giống Lâm Thanh Diện mà thôi.” Triệu Xuân Diệu giải thích.

Dù sao bây giờ họ đã cảm thấy chuyện này là do Lâm Thanh Diện làm rồi, vậy hắn chỉ cần chứng minh mình không phải Lâm Thanh Diện là được, dù sao cô cả của thương hội Thiên Nguyên đã chết rồi, không ai có thể đứng ra chứng minh, chỉ cần người của thương hội Thiên Nguyên cảm thấy người giết hại cô cả của họ là Lâm Thanh Diện, vậy hắn ta có thể thoát một kiếp.

Hội trưởng nghe thấy lời của Triệu Xuân Diệu, cũng sững sốt, không nghĩ tới người quản lý bây giờ của nhà họ Lâm còn có con riêng.

“Cậu nói thật sao?” Hội trưởng mở miệng hỏi.

“Tuyệt đối là thật, không tin ông có thể hỏi người phụ nữ này, cô ta là vợ của Lâm Thanh Diện, nếu tôi thật sự là Lâm Thanh Diện, sao cần dẫn người trói cô ta lại chứ.” Triệu Xuân Diệu nói.

Hội trưởng nhìn Hứa Bích Hoài, hỏi: “Cậu ta thật sự không phải Lâm Thanh Diện?”

Hứa Bích Hoài không biết những người này đang làm gì, nghe thấy hội trưởng hỏi câu này, bất giác gật đầu.

Vì nguyên tố ấn tượng ban đầu, hội trưởng ban đầu cảm thấy người sát hại con gái ông ta là Lâm Thanh Diện, cho nên khi nghe thấy người trước mắt không phải Lâm Thanh Diện, sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái mét.

Ông ta căn bản chưa từng nghĩ tới người sát hại con gái ông ta không phải Lâm Thanh Diện, mà là Triệu Xuân Diệu ở trước mắt này.

Dù sao Triệu Xuân Diệu này nhìn thực sự là phế vật, lại thêm ảnh hưởng nhân tố khác, hội trưởng càng không cảm thấy người trước mắt có năng lực sát hại con gái ông ta.

“Thứ đáng chết! Chẳng lẽ tin tức bên này là do Lâm Thanh Diện cố ý để chúng ta biết, như vậy chúng ta sẽ bị người giống hắn thu hút, mà hắn lại có cơ hội chạy trốn.” Hội trưởng còn tự cho rằng hợp lý phân tích.

“Hội trưởng, thực không dám che giấu, mặc dù tôi và Lâm Thanh Diện là anh em, nhưng giữa tôi và hắn có thù hận sâu đậm, tôi lần này tới Hồng Thành, cũng là vì tìm hắn, hắn cực kỳ yêu thương vợ mình. Tôi mới bắt trói vợ hắn.” Triệu Xuân Diệu mắt lấm lét nói.

Chỉ cần hội trưởng cảm thấy họ đứng trên cùng chiến tuyến, vậy hôm nay hắn sẽ không có chuyện gì.

Hội trưởng có chút áy náy nhìn Triệu Xuân Diệu một cái, nói: “Vậy thật ngại quá, là chúng tôi hiểu lầm cậu, cậu không bị thương chứ, tiền chữa trị của cậu tôi có thể chịu toàn bộ.”

Triệu Xuân Diệu cười cười, nói: “Chút vết thương này không tính là gì, nếu hội trưởng có thể giúp tôi tìm rồi giết chết Lâm Thanh Diện, chính là ân tình lớn nhất đối với tôi.”

Hội trưởng gật đầu, quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, ánh mắt lộ ra sát khí, lạnh giọng nói: “Cô đã là vợ của Lâm Thanh Diện, vậy tôi giết cô trước, cúng tế cho con gái đã mất của tôi!”

Sắc mặt Hứa Bích Hoài và Triệu Xuân Diệu đều biến đổi, Hứa Bích Hoài không nghĩ tới người của thương hội Thiên Nguyên chớp mắt một cái đã muốn giết cô, Triệu Xuân Diệu lại có chút đau lòng, dù sao hắn vẫn còn chưa đụng vào Hứa Bích Hoài.

“Hội trưởng, bây giờ giết cô ta, có phải quá vội vàng không, chúng ta vẫn có thể lấy cô ta làm mồi nhử, để dẫn dụ Lâm Thanh Diện hiện thân.” Triệu Xuân Diệu nói.

Hội trưởng cười lạnh: “Cho dù bây giờ giết cô ta, chúng ta cũng có thể lấy cô ta làm mồi nhử, chuyện xảy ra nơi này chỉ có chúng ta biết, tôi chỉ cần giết hết tất cả người của Lâm Thanh Diện, vậy Lâm Thanh Diện sẽ không biết vợ hắn đã chết rồi, như vậy đến lúc đó hắn vẫn sẽ mắc câu.”

Rất rõ ràng, hội trưởng đã bị lửa giận báo thù làm đầu óc u mê, nhưng hễ ông ta bây giờ bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, là có thể nghĩ ra chỗ không hợp lý trong chuyện này, tuy nhiên ông ta không suy nghĩ, ông ta bây giờ chỉ muốn giết sạch tất cả những người liên quan tới Lâm Thanh Diện.

Triệu Xuân Diệu sợ hội trưởng phát hiện ra điều gì đó, không dám nói gì nữa.

Hội trưởng nghiêng đầu nhìn ông lão: “Trong căn phòng này ngoại trừ người nhà họ Lâm, giết sạch những người còn lại.”

Ông lão chỉ phục tùng mệnh lệnh, lập tức sắp xếp cao thủ của thương hội Thiên Nguyên đi làm chuyện này.

“Đây là hiểu lầm, Lâm Thanh Diện sẽ không giết con gái ông, anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy!” Hứa Bích Hoài hét lên, theo hiểu biết của cô đối với Lâm Thanh Diện, đương nhiên rõ ràng Lâm Thanh Diện sẽ không làm chuyện như vậy.

Đáng tiếc có quan niệm ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, bất kể Hứa Bích Hoài nói gì, hội trưởng chỉ cảm thấy đây là giảo biện mà thôi.

Thấy hội trưởng tin tưởng là Lâm Thanh Diện giết con gái ông ta như vậy, mặt Triệu Xuân Diệu cũng lộ ra nụ cười lạnh, trong lòng lại đắc ý vì sự cơ trí của mình.

Chính vào lúc người của thương hội Thiên Nguyên muốn ra tay với Hứa Bích Hoài và đám người Trần Tài Anh, một bóng dáng trực tiếp xông vào phòng bao, chắn trước mặt Hứa Bích Hoài, giọng tràn đầy sát khí: “Kẻ động vào người phụ nữ của tôi, giết!”

Sau khi mọi người nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Thanh Diện đều kinh ngạc, Triệu Xuân Diệu không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại hiện thân nhanh như vậy, trong lòng cũng có chút khó tin.

Hắn vội xoay chuyển con ngươi, suy nghĩ lát nữa làm sao khiến hội trưởng tin con gái ông ta chính là do Lâm Thanh Diện giết.

Hội trưởng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, thấy anh và Triệu Xuân Diệu giống nhau, liền biết người đột nhiên xuất hiện này chính là Lâm Thanh Diện.

Ông ta nhìn Lâm Thanh Diện tràn đầy hận ý, lạnh giọng nói: “Lâm Thanh Diện, tao đang muốn tìm mày, không nghĩ tới mày lại tự chui đầu vào rọ, mày giết con gái tao, hôm nay tao không chỉ muốn giết mày, còn muốn giết tất cả những người liên quan tới mày, chúng mày đều phải đền mạng cho con gái tao!”

Lâm Thanh Diện nhíu mày nhìn hội trưởng, nói: “Tôi vốn chưa từng gặp con gái ông, đây đều là âm mưu của Lạc Hân và Triệu Xuân Diệu, là họ cố ý thiết kế, để các người cảm thấy tôi là hung thủ, đầu sỏ gây tội thực sự chính là Triệu Xuân Diệu đang đứng cạnh ông.”

“Lâm Thanh Diện, mày bớt ngậm máu phun người ở đây đi, đây chỉ là lời nói vì muốn giá họa cho tao mà thôi, từ đầu, mọi người đều biết là mày giết con gái hội trưởng, mày căn bản không có gì để giảo biện, nếu không phải mày giết, tại sao mày muốn trốn khỏi thương hội Thiên Nguyên, mày trực tiếp nói rõ với hội trưởng không phải được rồi sao?” Triệu Xuân Diệu cưỡng ngôn đoạt lý nói.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn hắn, nếu lúc đó anh ngoan ngoãn ở lại, có lẽ người của thương hội Thiên Nguyên căn bản sẽ không cho anh bất kỳ cơ hội giải thích nào.

“Hội trưởng, ông xem hắn ta không nói nữa, hắn ta nhất định là chột dạ, ông mau cho người của ông giết hắn đi, đừng để hắn chạy nữa.” Triệu Xuân Diệu nói.

Hội trưởng đã không còn lý trí gì nữa, nhìn thấy Lâm Thanh Diện, trong lòng ông ta chỉ còn lại lửa giận vô tận, cho nên sau khi nghe lời nói của Triệu Xuân Diệu, ông ta lập tức ra lệnh: “Ra tay!”

Đám cao thủ của thương hội Thiên Nguyên lập tức bao vây Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện thấy vậy, biết lúc này bất kể giải thích thế nào cũng vô dụng.

Đã vậy, chỉ có thể chém giết ra một con đường máu.

“Lâm Thanh Diện, bỏ việc phản kháng đi, thực lực của mỗi người họ đều không kém Tôn Ngọc Thành, mày có thể đánh bại một Tôn Ngọc Thành, nhưng tuyệt đối không đánh lại mười Tôn Ngọc Thành!” Hội trưởng hét lên điên cuồng.

Sắc mặt Lâm Thanh Diện cũng khẽ biến đổi, mười cao thủ cấp bậc Tôn Ngọc Thành, cho dù thực lực bây giờ của Lâm Thanh Diện khôi phục đến đỉnh cao, muốn đối phó cũng có chút khó khăn.

Đương nhiên, chỉ là có chút khó khăn mà thôi, cùng lắm bị thương thêm lần nữa, chỉ dựa vào mấy người này mà muốn giữ anh lại, vẫn là có chút người si nói mộng.

Chính vào lúc Lâm Thanh Diện định ra tay, một người nữa lại từ bên ngoài chạy vào, chính là Chung Linh Nhi, Lâm Thanh Diện vừa dừng xe liền chạy vào trong KTV, căn bản không đợi cô ấy.

“Lâm Thanh Diện thúi, sao anh không đợi em.” Chung Linh Nhi hét một câu, thấy tình hình trong phòng bao lập tức sững sốt.

“Linh Nhi!” Hội trưởng thương hội Thiên Nguyên nhìn thấy Chung Linh Nhi bèn hét to một tiếng, vội vàng đi tới.

Chung Linh Nhi xoay người, mặt lộ ra kinh ngạc, mở miệng nói: “Ba, sao ba lại ở đây?”

Đọc truyện chữ Full