TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 294: Anh ấy nói tôi là heo thì tôi chính là heo

Lâm Thanh Diện sau khi đi vào sảnh lớn Kỳ Xà liền đứng ở chỗ cũ đợi, anh và Tần Vô Song cùng nhau đến, vừa nãy Tần Vô Song nói là muốn đi WC, bảo anh đứng ở đây đợi một chút, đợi Tần Vô Song quay lại thì hai người cùng đến khu chuẩn bị cho thí sinh.

Anh đang đứng ở chỗ cũ, trước mắt lại xuất hiện một bóng hình quen thuộc, chính là Hồ Vũ Tinh.

Hồ Vũ Tinh trên mặt đầy sự khinh bỉ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện, tên vô dụng như anh lại cũng có mặt mũi đến nơi này sao, cuộc thi cờ vây là thứ mà loại người thô tục như anh có thể hiểu được sao?”

Lâm Thanh Diện cười với cô ta: “So sánh với tôi, cô mở miệng nói người khác là vô dụng thì mới càng thô tục hơn.”

Hồ Vũ Tinh lập tức trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt tỏ vẻ không vui, lạnh lùng nói: “Anh bớt giả bộ ở đây với tôi đi, ngày anh vừa tới thành phố Thanh Vân đó, chắc chắn ăn đòn không ít nhỉ, nói với anh nhé, đây chính là kết cục khi anh đối đầu với Hồ Vũ Tinh tôi đó, mà hôm nay, tôi vẫn như cũ không để anh yên ổn đâu.”

“Nói như vậy, cô thừa nhận chuyện hôm đó là do cô làm sao?” Lâm Thanh Diện nói.

“Tôi đâu có thừa nhận, Lâm Thanh Diện, rõ ràng là tự anh sỉ nhục sếp Chu đó chứ, anh bị đánh là đáng đời, bây giờ tôi nói với anh một tin tốt nhé, ông chủ Chu ở bên đó, anh nói xem, ông ta thấy anh, có khi nào sẽ qua đây xử lý anh một trận không?” Hồ Vũ Tinh cười lạnh nói.

Lâm Thanh Diện đi về phía trước, phát hiện Vương San San đã dẫn Chu Lâm Triết đi về phía này.

“Sếp Chu, ở đây có người này, ông nhất định muốn gặp, ông theo tôi qua đây là đúng rồi.” Vương San San cười nói.

Chu Lâm Triết trên mặt đầy sự kì quái, ông ta hôm nay đến đây xem thi đấu, không ngờ lại có một cô gái ông chưa từng gặp nói là ở đây có người ông chắc chắn muốn gặp.

Ông đi theo Vương San San đi về phía Lâm Thanh Diện, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, cả khuôn mặt ông ta liền biến đổi, đây không phải là khách quý của nhà họ Tần sao!

Hồ Vũ Tinh thấy Vương San San đưa Chu Lâm Triết đến, có chút hả hê nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện, không ngờ đến đúng không, sếp Chu cũng đến đây xem thi đấu, anh bây giờ chạy vẫn kịp đó, nếu không thì đợi sếp Chu xử lí đi.”

Lâm Thanh Diện nhìn thấy Vương San San đưa Chu Lâm Triết đến, lập tức hiểu hai người này muốn làm cái gì, đáng tiếc hôm đó hai người bọn họ về quá sớm, không biết những chuyện xảy ra sau đó, nếu không bọn họ chắc chắn không dám làm như vậy.

‘Ông chủ Chu, người này ông quen chứ, chính là người lần trước nói ông là heo đó, tôi vừa nãy nghe thấy anh ta nói ông là heo đó, tên này thực sự là quá quá đáng, ông chủ Chu đừng dễ dàng bỏ qua cho anh ta!” Vương San San nhìn về phía Chu Lâm Triết nói.

Chu Lâm Triết nghiêng đầu nhìn Vương San San mở miệng lên tiếng: “Anh ta nói không sai, tôi chính là heo.”

Nói xong, Chu Lâm Triết liền nhanh chóng đi về phía Lâm Thanh Diện, đưa tay ra, trên mặt lộ đầy vẻ cung kính nói: “Anh Lâm, trùng hợp quá, không ngờ ở đây cũng gặp được anh, có thể gặp được anh thật sự là vinh hạnh của tôi.”

Lâm Thanh Diện cười, bắt tay với ông ta.

Vương San San và Hồ Vũ Tinh ở bên cạnh ngay lập tức trợn tròn mắt, bọn họ làm thế nào cũng không ngờ đến Chu Lâm Triết lại có thể khách khí với Lâm Thanh Diện như vậy, hơn nữa lại còn thừa nhận bản thân chính là một cái đầu heo, điều này đã hoàn toàn đạp đổ tưởng tượng của bọn họ.

”Sếp Chu, ông bình thường không phải ghét nhất bị người khác gọi là heo sao? Tên nhóc này vừa mới nói ông là heo đó, ông lẽ nào không tức giận sao?” Vương San San lại trừng mắt nói.

Chu Lâm Triết trên mặt đầy ý cười: “Anh Lâm nói tôi là heo thì tôi chính là heo, tôi vui còn không kịp nữa là, tức giận làm gì chứ.”

Hai người Vương San San và Hồ Vũ Tinh không thể tin được nhìn Chu Lâm Triết, theo bọn họ, Chu Lâm Triết bây giờ nên động tay động chân với Lâm Thanh Diện mới đúng chứ, sao lại có thể trở nên khách khí như vậy?

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Hồ Vũ Tinh và Vương San San cười nói: “Hai người chắc không ngờ lại như vậy hả, nói thật với hai người nhé, hôm đó tôi không hề bị đánh, thật xin lỗi, không thể làm quỷ kế của hai người thành công.”

Chu Lâm Triết có chút khó hiểu nhìn Hồ Vũ Tinh và Vương San San, hỏi: “Anh Lâm, anh và bọn họ quen biết sao?”

“Có nhớ lời phục vụ nói hôm đó không, anh ta bị hai người phụ nữ sai khiến, hai người phụ nữ đó, chính là hai người này.” Lâm Thanh Diện nói.

Sắc mặt Chu Lâm Triết trở nên âm trầm, hôm đó sau khi Lâm Thanh Diện đi khỏi, ông ta mới đặc biệt sai người đi điều tra xem rốt cuộc là ai gan như vậy, lại dám gây rắc rối cho ông chọc vào khách quý của nhà họ Tần như thế, có điều lại không điều tra ra.

Bây giờ Lâm Thanh Diện nói hai người này chính là người hôm đó sai khiến phục vụ bêu xấu Lâm Thanh Diện, Chu Lâm Triết lập tức phản ứng lại, ông nghĩ lại những lời khi nãy Vương San San nói, rõ ràng là lại muốn đùa bỡn ông.

Trên mặt ông ta trong nháy mắt đầy sự tức giận, sau đó một cái tát lập tức rơi xuống trên mặt Vương San San, chửi mắng: “Mẹ nó, hóa ra chính là hai con đê tiện chúng mày bôi xấu anh Lâm, tao còn đang muốn tìm chúng mày đó, chúng mày coi Chu Lâm Triết tao là kẻ ngốc sao? Lấy tao làm bia đỡ đạn sao? Nếu như hôm nay gặp rồi thì ông đây sẽ tranh luận đàng hoàng với bọn mày.”

Vương San San ôm lấy mặt mình, đưa ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chu Lâm Triết, cô ta biết cơn giận của Chu Lâm Triết đáng sợ đến mức nào, nếu như Chu Lâm Triết thật sự muốn đối chứng với bọn họ, vậy thì cô ta và Hồ Vũ Tinh xong đời rồi.

“Anh Lâm, hai con đàn bà đê tiện này hôm đó dám bôi xấu anh, hại tôi xuýt chút nữa hiểu lầm anh, tôi bây giờ thay anh xử lí bọn họ một trận, anh sẽ không có ý kiến gì chứ.” Chu Lâm Triết xin Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện lắc đầu rồi nói: “Hai người bọn họ quả thực quá đáng, để bọn họ nếm chút khổ cũng đáng, giao cho anh nhé.”

Chu Lâm Triết lập tức gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía xa xa, huýt sáo, hai vệ sĩ của anh ta lập tức đi về phía bên này.

“Đem hai con tiện nhân này ra ngoài cho tao, hôm nay ông đây không xem thi đấu nữa, chuyên tâm xử lí thứ không cần mặt mũi này, lại dám chơi đùa với Chu Lâm Triết ta, thật sự to gan mà!” Chu Lâm Triết tức giận rống lên.

Hai người vệ sĩ đó lập tức lôi Hồ Vũ Tinh và Vương San San ra ngoài.

Hồ Vũ Tinh phản kháng lại, cô ta không nghĩ thông được, Chu Lâm Triết tại sao lại khách khí với Lâm Thanh Diện như vậy, hơn nữa còn trưng cầu ý kiến của Lâm Thanh Diện, anh ta rõ ràng là một tên vô dụng mà.

“Ông chủ Chu, chúng tôi chỉ là muốn dạy dỗ tên Lâm Thanh Diện vô dụng kia một chút thôi, tuyệt đối không có ý trêu đùa anh, anh tha cho chúng tôi đi, chúng tôi sau này không dám nữa!” Hồ Vũ Tinh kêu lên.

Chu Lâm Triết tát Hồ Vũ Tinh một cái, lạnh giọng nói: “Cô dám nói anh Lâm là vô dụng à, đúng là tạo phản mà, hai người các cô ngoan ngoãn một chút cho tôi, hôm nay tôi thay anh Lâm dạy dỗ lại các cô, đồ không biết tốt xấu.”

Lâm Thanh Diện mặt không chút biểu cảm nhìn hai người Hồ Vũ Tinh và Vương San San dẫn đi, không hề có chút thương cảm nào.

Đây hoàn toàn là do bọn họ tự làm tự chịu, Lâm Thanh Diện không tự ra tay xử lí bọn họ đã là tốt lắm rồi.

Xem ra Chu Lâm Triết cũng là một người tính tình nóng nảy, ở trước mặt Lâm Thanh Diện vẫn ngoan ngoãn chút, có thể tưởng tượng được Hồ Vũ Tinh và Vương San San sẽ có kết cục thê thảm thế nào.

Có điều điều này không có liên quan gì đến Lâm Thanh Diện cả, nhiệm vụ quan trọng của anh bây giờ chính là thắng cuộc thi này.

Không lâu sau, Tần Vô Song đi từ ngoài vào, đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, nhìn những người xung quanh đều đang nhìn Lâm Thanh Diện thảo luận, cô ấy cảm thấy có chút kì lạ liền hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, chúng ta vào trong thôi.” Lâm Thanh Diện nói.

Tần Vô Song gật đầu, dẫn Lâm Thanh Diện đi vào khu chuẩn bị dành cho thí sinh.

Khu tập trung chuẩn bị dành cho thí sinh đã có rất nhiều người, những người tham dự cuộc thi lần này, tất cả lớn nhỏ có tổng cộng mười mấy câu lạc bộ cờ vây, chỉ tính riêng thí sinh dự thi thì đã lên đến con số trăm người.

Hai người Tần Vô Song và Lâm Thanh Diện đi đến chỗ người của câu lạc bộ cờ vây thành phố Thanh Vân, đám người Mã Tấn Bình đã đợi sẵn ở đó.

Mà bên cạnh bọn họ chính là người của câu lạc bộ cờ vua Hồng Thành, Lý Ngôn Võ lúc này đang nhìn chằm chằm bọn họ lạnh lùng cười.

“Chị Vô Song, người của câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành thực sự đáng ghét quá, vừa nãy bọn họ vừa đến đã qua đây giễu cợt chúng ta một phen, làm như bọn họ lần này nhất định có thể thắng vậy.” Một thằng bé oán hận nói.

Tần Vô Song liếc nhìn về bên phía Lý Ngôn Võ, nhớ đến lời của Lâm Thanh Diện, cô ấy nhỏ giọng dặn dò: “Đừng để ý đến bọn họ, đợi có kết quả cuối cùng rồi, bọn họ không thể khoa trương vậy nữa.”

Lúc này Lý Ngôn Võ đang nói chuyện gì đó với một chàng trai ở đội mình, trên mặt chàng trai kia lập tức lộ ra nụ cười lạnh lùng, đi về phía Lâm Thanh Diện.

“Mọi người, mọi người đến đây xem này, đại diện lần này câu lạc bộ cờ vây thành phố Thanh Vân cử đến là tên nhóc tên Lâm Thanh Diện này, mọi người có thể chưa nghe đến cái tên này, có điều ở Hồng Thành thì cái tên này rất vang dội đó nha!”

“Lâm Thanh Diện ở Hồng Thành, là một tên vô dụng mà ai cũng biết đó, cậu ta ở rể nhà người khác, chỉ biết ăn bám, chúng ta không biết câu lạc bộ cờ vây thành phố Thanh Vân nghĩ sao vậy, lại có thể tìm tên vô dụng như vậy làm đại diện, có thể là ban phụ trách hội cờ vây thành phố Thanh Vân muốn mua vui cho chúng ta đây mà.”

Xung quanh có nhà báo đang quay phim, thân hình chàng trai kia được chiếu trên màn ảnh lớn, lời của cậu ta mọi người đều nghe được.

Chàng trai kia sau khi nói xong, mọi người có mặt ở đó đều vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thanh Diện, không ngờ đại diện mà thành phố Thanh Vân cử đến lại còn có tiếng tăm như vậy, trong lúc nhất thời mọi người đều bàn luận không ngớt, ném ánh mắt khinh bỉ về phía Lâm Thanh Diện.

Thấy mọi người đều bắt đầu cười nhạo Lâm Thanh Diện, chàng trai kia cũng cười lạnh nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện, theo tôi thấy thì anh đừng tham gia cuộc thi này nữa thì hơn, cứ cho là tham gia, anh cũng sẽ là người bị loại từ vòng đầu mà thôi, đỡ phải lên đó mất mặt ra.”

Lâm Thanh Diện cười nhìn anh ta: “Anh bây giờ nói những lời này, có phần quá sớm đó.”

“Chuyện như vậy người sáng suốt đều thấy được kết quả sẽ thế nào, anh đừng mộng tưởng hão huyền nữa.” Chàng trai kia khinh thường nói.

Sau đó cậu ta nhìn về phía ống kính của nhà báo, cao giọng nói: “Tôi là Đoàn Thiên của câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành, bây giờ tôi thay mặt cho tất cả mọi người ở đây, dự đoán một chút, tên vô dụng Lâm Thanh Diện này, trong vòng thi thứ nhất chắc chắn không chống đỡ được nửa tiếng đã bị loại, nếu như tôi đoán sai, sẽ phát trực tiếp ăn quân cờ!”

Mọi người nghe thấy lời của Đoàn Thiên, đều cười phá lên, có điều mọi người đều nghĩ nếu như Đoàn Thiên đã dám nói như vậy thì chắc chắn biết rõ lai lịch của Lâm Thanh Diện, trong lúc nhất thời đều cho rằng Lâm Thanh Diện quả thực không có thực lực.

Không lâu sau, bắt đầu tiến hành bắt thăm vòng thi, xác định đối thủ của vòng thi đầu tiên.

Mọi người sau khi bắt thăm xong, đi thẳng vào chỗ thi, ngồi trước bàn có đánh số tương ứng, người có số giống nhau, sẽ là đối thủ của vòng đầu.

Lâm Thanh Diện đi đến đi đến trước một bàn cờ, sau khi nhìn thấy Đoàn Thiên đứng trước mặt mình, trên mặt lộ ra nụ cười dí dỏm.

“Anh lúc đó nói, muốn loại tôi trong thời gian bao lâu nhỉ?”

Đọc truyện chữ Full