TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 302: Định để gạo nấu thành cơm

Bên trong câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành.

Bây giờ Kim Văn Ngạo đang trừng mắt nhìn Lý Ngôn Võ đứng trước mặt mình, ông ta vung tay tát vào mặt của anh ta bằng hết sức bình sinh.

Cả căn phòng đều rất nhếch nhác, cái gì có thể hất đổ được thì đều bị hất đổ cả rồi, tất thảy mọi người đều dè dặt nhìn Kim Văn Ngạo, không có một ai dám thốt lên tiếng nào.

Bây giờ trong câu lạc bộ cờ vây thành phố Thanh Vân, sau khi có kết quả của cuộc thi đấu, tất thảy mọi người đều kêu gào đòi Kim Văn Ngạo chung ra 900 tỷ cho Tần Đốc Công theo ước định, Kim Văn Ngạo gặp phải áp lực của mọi người, chỉ đành lấy tiền 900 tỷ trong thành Thanh Vân chuyển cho Tần Đốc Công.

900 tỷ không phải là một con số nhỏ với Vân Hải, hơn nữa lần này câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành không giành được giải quán quân, hơn nữa còn trở thành trò cười cho thiên hạ, kế hoạch muốn gầy dựng tên tuổi trong thành phố Thanh Vân của bọn họ đã thất bại hoàn toàn rồi.

Kim Văn Ngạo không thể nào hiểu nổi vì sao Lâm Thanh Diện lại dám thắng Lý Ngôn Võ, rõ ràng cậu ta biết vợ của mình đã bị bắt, lẽ nào Lâm Thanh Diện không hề quan tâm đến sống chết của vợ mình hay sao?

Sau khi trở về, Kim Văn Ngạo gọi cho Kim Tôn vô số cuộc điện thoại nhưng vẫn không có ai nghe máy, ông ta nghĩ rằng có thể Kim Tôn đang chơi vợ Lâm Thanh Diện, trong lòng lại càng cảm thấy tức giận hơn.

Tổn thất mà cuộc thi cờ vây này tạo ra với Địa Ốc Vân Hải lớn vô cùng, cho dù Kim Văn Ngạo có giỏi nhẫn nhịn đi chăng nữa, cũng không thể nào vừa thua cuộc thi vừa phải đền bù 900 tỷ cho được.

Nghĩ lại chuyện trước kia, ông ta cảm thấy chắc chắn là Tần Đốc Công và Lâm Thanh Diện đã cấu kết với nhau từ trước đó rồi, cơn giận nghẹn ở trong lòng trút hết lên người Lý Ngôn Võ.

“Mẹ nó, tại sao cậu lại thua một thằng vô dụng như thế, cậu có biết tôi đã chuẩn bị bao nhiêu thứ cho cuộc thi này hay không, bây giờ không những không lấy được giải quán quân mà còn bắt tôi phải chung ra 900 tỷ nữa, chuyện lần này lan truyền về Hồng Thành, tạo ra ảnh hưởng xấu cho Địa Ốc Vân Hải của tôi, tôi nuôi một đám vô dụng như các cậu thì có ích lợi gì đây hả?!!” Kim Văn Ngạo gầm lên.

Sau đó ông ta đá túi bụi vào người Lý Ngôn Võ.

Lý Ngôn Võ ngồi phịch mông xuống đất, trong lòng có nỗi khổ không thể nói lên thành lời, nhưng anh ta chỉ đành chịu đựng trước ngọn lửa giận dữ của Kim Văn Ngạo.

“Lâm Thanh Diện, cái thứ như cậu, không ngờ cậu lại vứt bỏ vợ mình để giúp cho nhà họ Tần, tốt, tốt lắm!” Ánh mắt Kim Văn Ngạo toát ra sát khí: “Tôi không có cách đụng đến cậu trong thành phố Thanh Vân, nhưng rồi sẽ có lúc cậu về Hồng Thành chứ gì, đợi đấy cho tôi, cậu đụng đến Địa Ốc Vân Hải của tôi, nhất định tôi sẽ khiến cho cậu thấy hối hận vì đã đến trên đời này!”

Kim Văn Ngạo quay đầu nhìn những người sợ đến nỗi run run rẩy rẩy rồi lạnh giọng mà nói: “Đặt vé máy bay về Hồng Thành trong khoảng thời gian ngắn nhất cho tôi, đợi lúc cậu ta trở về sẽ tặng cho cậu ta niềm vui bất ngờ!”

Trong phòng khách ở nhà họ Tần.

Tần Đốc Công ngồi xuống ghế sô pha với gương mặt tươi tắn, bây giờ ông ta không thể nén được niềm vui, muốn nín nhịn không cười cũng là một chuyện khó khăn.

Hôm nay không những Lâm Thanh Diện đã giúp cho câu lạc bộ cờ vây giành giải quán quân, ngăn cản kế hoạch mượn cuộc thi để đánh bóng tên của Địa Ốc Vân Hải, hơn nữa còn giúp Tần Đốc Công thắng được 900 tỷ, khiến cho Tần Đốc Công phát tài một cách bất ngờ.

Còn có thêm một chuyện như dệt hoa trên gấm nữa, ấy là Tần Vô Song đã thành công đánh bại cao thủ đến từ Vân Thành, giành được giải ba.

Chỉ có điều vì cuộc thi của Lâm Thanh Diện được thu hút hết sự chú ý của mọi người, bởi thế mọi người không hề có hứng thú với giải ba.

Mọi người đều chỉ chú ý đến hạng nhất mà thôi, dưới hạng nhất trở xuống đều là bia đỡ đạn mà thôi.

“Lâm Thanh Diện, lần này tôi phải cảm ơn cậu rồi, nếu như không có cậu thì không biết Kim Văn Ngạo sẽ vênh váo đến mức nào nữa, số tiền 900 tỷ tôi không cần đâu, cho cậu hết đấy.” Tần Đốc Công nói với Lâm Thanh Diện.

“Không cần đâu, ông chủ Tần cứ giữ lấy đi, số tiền này là do ông thắng được sau khi đã đánh cược với Kim Văn Ngạo, đương phải thuộc về ông chủ Tần.” Lâm Thanh Diện hờ hững mà nói.

Chỉ có 900 tỷ mà thôi, Lâm Thanh Diện vốn không quan tâm.

Tần Đốc Công nhìn thấy Lâm Thanh Diện từ chối, ông ta cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng rồi nhanh chóng nghĩ đến Lâm Thanh Diện là người sở hữu thẻ đen thế giới, với Lâm Thanh Diện thì 900 tỷ không hề có sức hút một chút nào cả.

Nếu như ông ta còn ép Lâm Thanh Diện nhận nữa thì lại có vẻ khinh thường Lâm Thanh Diện.

“Lâm Thanh Diện, cả đời này tôi đều sẽ không quên tình nghĩa của cậu dành cho tôi, chỉ có điều tôi không biết cậu cần gì, tôi biết cậu không thiếu tiền, bởi thế nếu như cậu có yêu cầu gì khác thì cứ nói với tôi nhé, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm hết sức mình.” Tần Đốc Công nói.

Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu: “Ông chủ Tần nói đùa rồi, đây là chuyện tôi nên làm, ông đã giúp Trần Tài Anh báo thù nên tôi báo đáp cho ông mà thôi, không cần phải nhắc đến ân tình gì đó.”

Tần Vô Song nhìn Lâm Thanh Diện đăm đăm rồi nói với vẻ mặt ngượng ngùng: “Tôi là thứ quý báu nhất của ba mình, hay là anh để ba tôi tặng tôi cho anh đi.”

Lâm Thanh Diện nhìn Tần Vô Song với vẻ dở khóc dở cười: “Không cần đâu, không nhận nổi, không nhận nổi.”

Tần Vô Song lập tức trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, cô ta tức giận đến mức gần như muốn nuốt Lâm Thanh Diện vào trong bụng luôn.

Nhưng cô ta cũng hiểu rằng sợ rằng mình không thể đến với Lâm Thanh Diện được, dù gì cô ta đã nói rõ ý của mình rồi, Lâm Thanh Diện vẫn không xao động, xem ra anh ấy thật sự là một người đàn ông chung thủy.

Bây giờ cô ta chỉ hy vọng mình là người gặp Lâm Thanh Diện trước.

Vốn dĩ Lâm Thanh Diện định rời khỏi thành phố Thanh Vân, trở về Hồng Thành ngay sau khi cuộc thi kết thúc.

Nhưng Tần Đốc Công khăng khăng đòi ăn một bữa cơm với Lâm Thanh Diện rồi mới thả anh về, Lâm Thanh Diện không cần thù lao, bữa cơm này Tần Đốc Công phải mời cho bằng được, vừa khéo cũng để chúc mừng Lâm Thanh Diện giành giải quán quân.

Lâm Thanh Diện nghĩ đến việc Hứa Bích Hoài đã thoát khỏi cảnh nguy hiểm, bây giờ mình cũng không cần phải về gấp làm gì, huống hồ chi cuộc thi kết thúc vào lúc hoàng hôn, chi bằng nán lại dùng bữa cơm, đợi đến sáng mai rồi hẵng về.

Tối ngày hôm đó, Lâm Thanh Diện uống không ít rượu, những người trong nhà họ Tần cũng lần lượt rót rượu cho anh, tửu lượng của Lâm Thanh Diện không cao lắm, cũng cảm thấy không chịu nổi nữa.

Tần Vô Song biết đến ngày mai Lâm Thanh Diện sẽ trở về, bởi thế cô ta cũng không ngừng uống rượu, trong lòng vẫn quyến luyến Lâm Thanh Diện, nhưng cô ta không giữ Lâm Thanh Diện lại được, bởi thế chỉ đành mượn rượu để trút nỗi buồn mà thôi.

Giữa chừng, Tần Đốc Công gọi Tần Vô Song về, hai người đi vào trong sân nhà, Tần Song Song nói với vẻ kỳ quái: “Ba, ba đưa con đến đây làm gì?”

Tần Đốc Công nhìn Tần Vô Song rồi thở dài: “Vô Song à, có phải con quyến luyến Lâm Thanh Diện không?”

Tần Vô Song lập tức gật đầu rồi nói: “Đương nhiên là quyến luyến rồi, nhưng bây giờ anh đã kết hôn rồi, hơn nữa còn chung thủy như thế, con chẳng còn cơ hội nữa.”

Tần Đức bật cười, ông ta cất tiếng nói: “Con gái, con còn non nớt quá, cơ hội phải do mình tự giành lấy mới được, nếu như con thật sự quyến luyến cậu ấy thì cho dù cậu ấy đã kết hôn cũng có làm sao đâu, rồi cũng sẽ tìm được cách để giữ cậu ấy lại mà thôi.”

Đôi mắt Tần Vô Song sáng bừng, cô ta cất tiếng hỏi: “Cách gì vậy ba?”

“Ba đã kêu những người trên bàn tiệc chuốc rượu Lâm Thanh Diện, nhìn bộ dạng của cậu ấy thì chắc là đã say lắm rồi, còn cách mà ba nói cho con có thể khiến gạo nấu thành cơm.” Tần Đốc Công nói với con gái.

Tần Vô Song sững sờ, cô ta lập tức cảm thấy thẹn thùng, không ngờ Tần Đốc Công lại dạy cho mình cách này.

“Nhưng mà, nhưng mà làm thế hình như không tốt lắm…” Tần Vô Song tỏ vẻ xấu hổ.

“Mặc dù hơi thiếu đạo đức, nhưng nếu như con muốn giữ cậu ấy lại thì phải nảy sinh quan hệ với cậu ấy mới được, đây là cách duy nhất, cho dù có thành công hay không cũng phải thử mới biết, chỉ có điều cần con phải hy sinh rồi.” Tần Đốc Công nói.

Tần Đốc Công cũng luyến tiếc nhân tài như Lâm Thanh Diện, tài năng cờ vây của Lâm Thanh Diện có thể nói là ngàn năm có một, hơn nữa trong tay anh vẫn còn tấm thẻ đen thế giới, với bậc hào kiệt như thế, đương nhiên Tần Đốc Công cũng thèm thuồng.

Cho dù Lâm Thanh Diện đã kết hôn rồi, nhưng điều đó không hề cản trở việc Tần Đốc Công muốn Lâm Thanh Diện làm con rể của mình, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự cưới Tần Vô Song thì đây đúng là lợi ích to lớn với nhà họ Tần.

Bởi thế vì sự phát triển của nhà họ Tần, Tần Đốc Công cũng không tiếc hy sinh con gái của mình, đương nhiên Tần Vô Song phải đồng ý mới được.

Tần Vô Song chần chừ một lúc rồi mới gật đầu một cách trịnh trọng, cô ta nói: “Đương nhiên là con đồng ý hy sinh rồi ba, dù sao con đã nhắm đến anh ấy rồi, cho dù xong việc mà anh ấy vẫn không chịu, con cũng không hối hận.”

Tần Đốc Công gật đầu, ông ta cười cười nhìn Vô Song rồi nói: “Tối hôm nay phải xem biểu hiện của con rồi.”

Đọc truyện chữ Full