TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 316: Năm tỷ sáu trăm sáu mươi triệu tiền mừng

Mọi người phía dưới khán đài không hề biết Hướng Vấn Thiên nói gì trong điện thoại, nhưng bọn họ nhìn thấy mặt mũi chú rể đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trong lòng mọi người đều cảm thấy những gì bọn họ nói chắc chắn liên quan đến công việc, hơn nữa nhìn dáng vẻ khiếp sợ của chú rể, dường như không phải chuyện tốt.

"Chú rể, tôi đã sớm nói với cậu, tên phế vật Lâm Thanh Diện này không thể mang điều may mắn gì đến cho cậu, nhìn dáng vẻ của cậu, có lẽ là đã xảy ra việc gì với công việc rồi đúng không, chuyện này đều là trách nhiệm của Lâm Thanh Diện, cậu nhất định không thể bỏ qua cho hắn ta!” Hứa Quốc Đống cười trên nỗi đau của người khác nói.

Những người xung quanh nghe thấy lời ông ta nói, cũng đều nhao nhao hùa theo.

"Nói rất đúng, nếu cậu thật sự vì tên Lâm Thanh Diện này mà mất đi công việc, vậy hôm nay nhất định không thể tha cho hắn ta!”

"Hóa ra Lâm Thanh Diện có thể mang xui xẻo đến cho người khác là thật nha, thật sự vô cùng đáng sợ, tôi phải cách xa hắn ta một chút!”

" Lâm Thanh Diện này thật sự là miệng quạ đen, lần này xem hắn ta còn dám nói lung tung không, chú rể có lẽ sẽ hung hăng đánh cho hắn ta một trận nữa!”

...

Chú rể không nhìn vào những người đang bàn luận ở phía dưới sân khấu, vẻ mặt đầy kích động đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, nói: "Lâm Thanh Diện, anh thật sự quá thần thông, miệng của anh chỉ vừa mới mở lời, vừa rồi chủ tịch của công ty chúng tôi vừa gọi điện đến, nói tôi được thăng chức làm quản lý bộ phận tiêu thụ, thật sự quá lợi hại!”

Lâm Thanh Diện cười với chú rể, nói: “Đây là do anh dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà có được, lời nói của tôi cũng chỉ là nói đùa, lấy một chút bầu không khí vui mừng mà thôi!”

Mặc dù biết trên thế giới này không tồn tại nữ thần may mắn, nhưng sau khi chú rể được thăng chức sau những lời nói của Lâm Thanh Diện, điều này vẫn khiến cho anh ta chịu sự chấn động rất lớn.

Đám người dưới khán đài nghe thấy những lời chú rể nói thì đều ngây ngẩn cả người, bọn họ đều tưởng rằng chú rể gặp phải vấn đề trong công việc lại không ngờ đó là thăng chức, hơn nữa còn trực tiếp được thăng lên làm quản lý bộ phận tiêu thụ.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện, lộ ra vẻ mặt không thể tin được với anh.

"Ôi trời ơi, chú rể, anh không nhầm đấy chứ, anh thật sự được thăng chức bởi một câu nói của tên này sao?” Một người mở miệng hỏi.

Chú rể cười cười, nói: "Đúng thế, xem ra Lâm Thanh Diện thật sự mang đến vận may cho người khác, hôm nay bọn họ đến dự tiệc cưới thật sự là vinh hạnh của tôi!”

Ánh mắt những người phía dưới nhìn về phía Lâm Thanh Diện lập tức thay đổi, mà người lúc ấy nói muốn cách xa Lâm Thanh Diện một chút bây giờ lại hận không thể trực tiếp nhào vào người Lâm Thanh Diện.

"Lâm Thanh Diện này thật sự có thể cho người ta vận may nha, tôi phải ở gần anh ta một chút, để cũng dính một chút vận may của anh ta!”

"Thật sự là không thể tin nổi, cho dù có phải thật sự hay không, tôi cũng phải dính một chút vận may, nói không chừng may mắn của tôi ngày mai sẽ thay đổi tốt hơn!”

...

Hứa Quốc Đống vốn đang cười trên nỗi đau của người khác, lúc nhìn thấy cảnh này khuôn mặt lập tức trở nên xanh xám, ông ta không ngờ Lâm Thanh Diện lại thật sự mang may mắn đến cho chú rể, hơn nữa còn trực tiếp để anh ta thăng chức làm quản lý bộ phận tiêu thụ, đây quả thực là hung hăng đánh vào mặt ông ta một cái.

Hiện tại Lâm Thanh Diện cũng không mang đến xui xẻo cho chú rể, cũng có nghĩa là gia đình của Hứa Quốc Đống suy tàn cũng chỉ là vấn đề của riêng ông ta mà thôi.

"Hừ, chó ngáp phải ruồi thôi, có cái gì mà kỳ lạ, chỉ là trùng hợp đụng phải mà thôi, chẳng lẽ các người thật sự cho rằng Lâm Thanh Diện có thể mang may mắn đến cho người khác, buồn cười, hắn ta là người mà đến ngay cả một phần tiền cũng không móc ra nổi!” Hứa Quốc Đống oán hận nói.

Lời này của ông ta vừa nói xong, ngoài cửa liền có hai người mặt đồ vest nam tiến vào, trên tay còn cầm một cái túi.

Mọi người thấy hai người kia trên mặt đều mang vẻ nghi ngờ.

"Xin hỏi các người làm gì vậy?” Chú rể hướng về phía hai người kia khỏi.

"Chúng tôi tới tìm ông chủ của mình!” Hai người kia đồng thanh nói.

Lúc này Lâm Thanh Diện từ trên khán đài đi xuống, đi đến bên cạnh hai người kia, cười nói: “Hai người bọn họ là do tôi gọi đến để đưa tiền!”

Hứa Quốc Đống nhìn chằm chằm vào cái bao tải kia, mặt mũi đầy vẻ khinh bỉ: "Lâm Thanh Diện, cậu đừng nói trong túi này chính là tiền mừng mà cậu muốn cho, cậu sẽ không mang đến đây một bao tải chứa mấy tờ một hai nghìn đồng đấy chứ, chẳng lẽ cái này là hằng ngày cậu lượm ve chai kiếm được sao?”

Đám người cũng vô cùng tò mò tiến đến, muốn nhìn xem trong bao bố kia rốt cuộc là chứa cái gì, mặc dù vừa rồi Lâm Thanh Diện khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhưng bọn họ vẫn không quên Lâm Thanh Diện chỉ là một tên phế vật, trong lòng luôn cảm thấy Lâm Thanh Diện không có khả năng lấy ra quá nhiều tiền tới đây.

Lâm Thanh Diện nhìn hai người kia một chút, mở miệng hỏi: "Còn lại bao nhiêu tiền?"

"Sau khi trả thưởng xong, tất cả còn lại năm tỷ bảy trăm triệu, tất cả đều ở đây.” Một người trả lời.

Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía chú rể, nói: "Vì lý do thời gian, không thể gói thành lì xì, mong cậu bỏ qua cho, đây chính là phần tiền lần này tôi chuẩn bị cho cậu, cũng coi là vui mừng cho cậu!”

"Không cần không cần, anh mang đến vận may cho tôi đã là món quà tốt nhất với tôi rồi, tiền mừng có cầm hay không cũng không sao.” Chú rể vội vàng nói.

"Tôi đến đây dự lễ cưới của cậu, tiền mừng đương nhiên là phải có, nếu không người ta sẽ chê cười!” Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn về phía Hứa Quốc Đống một chút.

Hứa Quốc Đống khinh thường nói: "Mang một đống tiền lẻ tới, cậu cũng có mặt mũi để nói, thật sự là mất hết thể diện!”

Lâm Thanh Diện không đáp lại Hứa Quốc Đống, mà cầm lấy bao tải kia đi lên phía trên khán đài.

Hắn đem tiền toàn bộ đổ ra, một chồng lại một chồng tiền mặt hiện ra ở trước mắt mọi người, đem tất cả mọi người cho nhìn ngây người.

"Cái này... Cái này sao có thể? Tôi không hoa mắt chứ, tiền anh ta đổ ra đều là tờ năm trăm nghìn nha, hơn nữa còn là từng cọc tiền, chỗ này công lại có lẽ phải hơn ba tỷ nha!”

"Mẹ ơi, đây cũng quá đáng sợ đi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người mừng đám cưới hơn ba tỷ!”

Hứa Quốc Đống nhìn thấy số tiền mặt kia cũng trợn mắt há mồm, trong cổ họng ông ta phát ra âm thanh ừng ực, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời, thậm chí cũng không khỏi tự chủ lùi về phía sau hai bước, suy chút nữa đặt mông ngồi xuống đất.

Lâm Thanh Diện nhặt hai cọc tiền mặt từ trong đống tiền này, sau đó nhìn về phía chú rể nói: "Ngoại trừ bốn mươi triệu này, còn lại chắc là năm tỷ sáu trăm sáu mươi triệu, góp một con số may mắn, còn bốn mươi triệu này tôi lấy cho bà xã đi mua đồ ăn!”

Chú rể nhìn chằm chằm vào núi tiền mặt ở trên mặt đất kia, nuốt nước bọt, một hồi lâu sau mới nói: "Không... Không được, cái này tuyệt đối không được, thế này thật sự là quá quý giá, tôi không thể nhận được!”

"Nhận lấy, những thứ này cầm trở về cũng nặng, cũng không cầm về nữa!” Lâm Thanh Diện cười nói.

Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người ngại cầm nhiều tiền vì quá nặng và không muốn lấy về.

Tin đồn đồ bỏ đi hoàn toàn không phải giống như trong tưởng tượng của bọn họ, có thể lập tức bỏ ra hơn ba tỷ tiền mừng, sao có thể là một nhân vật đơn giản được, xem ra những lời đồn bên ngoài kia đều là giả.

Lúc này một người đàn ông đi về phía chú rể, đưa cho anh ta một cái hồng bao, nói: “Đây là hồng bao mà người đàn ông say rượu kia đưa cho, lúc hắn ta đưa hồng bao cho tôi ánh mắt cứ mông lung, tôi liền chú ý hơn một chút, bây giờ anh vẫn nên nhìn xem bên trong có bao nhiêu tiền đi!”

Chú rể cầm lấy hồng bao và mở ra xem, phát hiện bên trong chỉ có ba mươi nghìn, anh ta lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Quốc Đống, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.

Anh ta không phải tức giận vì chuyện Hứa Quốc Đống cho ít tiền, mà vì ông ta cho ít tiền như vậy lại còn ở chỗ này hùng hồn chỉ trích Lâm Thanh Diện, thật sự quá mất thể diện.

Ba chục này so với năm tỷ sáu trăm sáu mươi triệu của Lâm Thanh Diện đã tạo thành sự tương phản quá lớn, anh ta thật sự không biết Hứa Quốc Đống lấy thể diện ở đâu, tiền mừng chỉ có ba chục mà dám ở đây chỉ điểm giang sơn.

"Chú, không ngờ tiền mừng của chú chỉ có ba chục, lúc ấy nghe chú nói rất hùng hồn, tôi còn tưởng rằng chú cho rất nhiều, chú lại còn muốn đuổi Lâm Thanh Diện ra ngoài, người ta vậy mà trực tiếp cho năm tỷ sáu trăm sáu mươi triệu, thật sự không biết chú lấy mặt mũi ở đâu.” Chú rể trừng mắt với Hứa Quốc Đống nói.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Hứa Quốc Đống, lộ ra vẻ khinh bỉ với ông ta.

Hứa Quốc Đống vô cùng xấu hổ, vội vàng nói: “Anh nói bậy, hồng bao đó không phải tôi đưa, các người chắc chắn đã tính sai, tôi đã bỏ vào cho mấy người một cái hồng bao rất lớn!”

"Ông đừng có giảo biện, lúc ông đưa hồng bao, tôi đã trực tiếp ước lượng trong túi của mình, sao có thể tính sai!” Người đàn ông kia nói.

Gương mặt già nua của Hứa Quốc Đống kìm nén đến mức đỏ bừng, dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, liền vội vàng quay người, chật vật trốn ra khỏi khách sạn.

Lúc đi ra còn mắng một câu: "Thật sự là xúi quẩy, đến ăn cưới lại còn bị nói xấu, nói cho ba cậu biết, sau này tôi không còn là bạn của ông ta nữa!”

Chú rể vô cùng tức giận, lời này phải là anh ta nói mới đúng.

Chú rể quay người nhìn về bốn phía, muốn nói với Lâm Thanh Diện một cậu, để anh lấy hơn năm tỷ này trở về.

Nhưng lúc anh ta qua xoay người lại không tìm thấy Lâm Thanh Diện đâu nữa, Hứa Bích Hoài vốn trước đó còn ngồi trước bàn rượu cũng đã biến mất.

Hai người đã lặng lẽ rời đi khi sự chú ý của tất cả mọi người đặt lên người của Hứa Quốc Đống.

Chú rể hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía cô dâu, đi đến ôm lấy cô dâu, nói: “Ngày hôm nay đối với anh mà nói thật sự là một ngày quá quan trọng, anh tin rằng có sự chúc phúc của Lâm Thanh Diện, hai chúng ta sau này nhất định có thể sống đến đầu bạc!”

Cô dâu cũng gật đầu liên tục, khuôn mặt vô cùng kích động, nghĩ sau này có nên làm một bức ảnh chân dung của Lâm Thanh Diện để đến ngày kỷ niệm kết hôn liền bái cúi đầu hay không, bây giờ Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn trở thành Lâm Thanh Diện trong lòng cô ta.

Đọc truyện chữ Full