TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Giới
Chương 103: Thành thiên hương

“Tiểu sư tử, đại gia ta đến báo thù rửa hận đây!”

Lâm Thiên từ trên cây lao thẳng xuống, loan đao đã giơ lên cao chém vào đầu của ma sư bổ. Lúc này đang phút then chốt ma sư khống chế lốc xoáy, Lâm Thiên công kích khiến nó giật mình, lốc xoáy không khống chế được, ma lực nháy mắt phản phệ. Ma sư ngẩn ngơ, ngay sau đó không cần chịu đựng thống khổ do ma lực phản phệ nữa bởi vì cái đầu thật to của nó đã bị một đao của Lâm Thiên chặt xuống, đương nhiên, loan đao sắc bén cũng biến thành phế đao.

“Cám ơn vị huynh đệ này giúp đỡ, chúng ta vô cùng cảm kích.” Thanh niên nói. “Bằng hữu của ta đều gọi ta là Tạp Nhĩ!”

“Ta gọi là Lâm Thiên, kỳ thật ta đã đến một hồi lâu, chẳng qua lúc trước thấy các ngươi chiếm ưu thế nên không ra tay!” Lâm Thiên nói.

“Chào Lâm Thiên, ta gọi là Khải Đế, ngươi cũng là người Học viện Ma Pháp Nặc Lan sao?” Khải Đế dịu dàng bặt thiệp hỏi.

Lâm Thiên lắc đầu, làm bộ buồn bực nói:

“Không phải, ta bị một lão nhân hại, hắn nhờ ta giúp thí nghiệm không gian ma pháp, kết quả ném ta đến nơi này. Mới xuất hiện liền tại bên cạnh ma sư, bị nó đuổi giết một lúc, may mắn ta chạy trốn nhanh. Xin hỏi nơi này là đâu?”

“Nơi này là Vân Đoạn sơn mạch phụ cận thành Thiên Hương của Vương quốc ma pháp.” Tạp Nhĩ nói.

“Vương quốc ma pháp? Tiêu rồi!” Lâm Thiên trên mặt lộ vẻ cười khổ.

Trong đầu hắn, Tiểu Linh cười nói:

“Chủ nhân không làm diễn viên thật sự là tổn thất lớn nhất của giới nghệ sĩ.”

“Lâm Thiên huynh đệ, xem ra ngươi không phải người Vương quốc ma pháp, nhưng không cần sốt ruột, nếu đến nơi này thì hãy chơi một phen, đến lúc đó dùng ma pháp trận phản về quê hương của ngươi cũng dễ dàng. Lâm Thiên huynh đệ lấy ma hạch của ma sư này đi, dùng làm phí dụng ma pháp trận là đủ rồi, về phần tiêu phí vui chơi ở Vương quốc ma pháp cứ tính cho ta.” Tạp Nhĩ cười nói.

Lâm Thiên chối từ nói:

“Điều này sao có thể, giết chết ma sư thì các ngươi bỏ công sức hơn ta.”

Tạp Nhĩ chân thành nói:

“Lâm Thiên huynh đệ không biết thôi, nếu không nhờ ngươi thì chúng ta buộc phải sử dụng quyển trục ma pháp trân quý, giá quyển trục ma pháp mắc hơn một ma hạch cấp năm nho nhỏ nhiều.

Khải Đế cũng cười nói:

“Lâm Thiên, ngươi mau lấy đi, Tạp Nhĩ hắn không thiếu kim tệ. Lâm Thiên nghe qua Tạp Tư Đặc thương hội đúng không? Gia tộc bọn họ nắm trong tay thương hội lớn thứ ba đại lục, kim tệ nhiều dùng không hết!”

Lâm Thiên trong lòng nói một tiếng: Ta chưa nói qua, trên mặt mỉm cười gật đầu nói:

“Nếu vậy thì ta không khách sáo.”

Tiểu Linh tra xét, vị trí ma hạch trong đầu ma sư rành mạch hiện lên trong óc Lâm Thiên, loan đao sáng như tuyết vung đâm thủng lỗ trên ót ma sư. Lâm Thiên rút ra loan đao không dính máu, kình lực xảo diệu khiến ma hạch giấu ở trong đầu ma sư bay ra theo cái lỗ bị phá vỡ. Lâm Thiên duỗi tay ra, hư không cầm quả bóng nước, ma hạch rơi vào bóng nước. Dòng nước trong bóng nước chuyển động rửa sạch máu tươi dính trên ma hạch. Bóng nước tán đi, một viên ma hạch màu xanh nhạt lớn hơn ma hạch cấp bốn một chút chút xuất hiện trong tay Lâm Thiên.

Miêu tả mặc dù dài nhưng tổng quá trình chỉ ngắn ngủi trong mười giây, động tác mây bay nước chảy khiến Tạp Nhĩ cùng Khải Đế mở to hai mắt nhìn.

“Rất hay, Lâm Thiên huynh đệ, chiêu thức ấy ngươi dùng giỏi quá. Ta đã thấy nhiều lính đánh thuê lấy ma hạch, mỗi lần đều là máu chảy đầm đìa, không nghệ thuật giống như ngươi!” Tạp Nhĩ nói. “Lâm Thiên huynh đệ, ngươi ra đao chính xác, dùng sức xảo diệu, Tạp Nhĩ theo không kịp!”

Khải Đế tò mò hỏi:

“Lâm Thiên, ngươi rốt cuộc là võ sĩ hay là Ma Pháp Sư? Ta cảm giác ngươi ở thủy hệ ma pháp lợi hại hơn ta.”

Lâm Thiên nhún vai:

“Ta cũng không biết mình là võ sĩ hay là Ma Pháp Sư, ta biết một ít võ kỹ, ma pháp cũng biết một chút!”

“Ma vũ song tu?” Tạp Nhĩ nhíu mày. “Lâm Thiên huynh đệ, ta đã thấy không ít người ma vũ song tu, nhưng hậu quả song tu là ma pháp hay vũ kỹ đều không tinh, cuối cùng trở thành bình thường.”

Khải Đế lườm Tạp Nhĩ một cái nói:

“Những người đó sao sánh bằng Lâm Thiên, ngươi không thấy hắn dù là vũ kỹ hay là ma pháp đều thật tinh thông sao?!”

Tạp Nhĩ cười nói:

“Trách ta không xem xét kĩ, ma vũ song tu cũng cho ra tuyệt đại cường giả, giống Lãng Phiên Vân ba trăm năm trước, chẳng những là một thế hệ Kiếm Thần, sau lại tu luyện ma pháp, trở thành một Pháp Thần thượng đẳng trong lịch sử!”

“Lãng Phiên Vân?”

Lâm Thiên trong lòng chấn động, thầm nghĩ sẽ không xảo diệu như vậy chứ, đồng chí Lãng Phiên Vân chẳng lẽ phá toái hư không đến thế giới Ma Huyễn này?!

“Đúng vậy, Lãng Phiên Vân là thần tượng của ta, bộ Phúc Vũ kiếm pháp khó gặp địch thủ, Tu vi như vậy sống năm sáu trăm năm không thành vấn đề, hắn nhất định còn sống.” Tạp Nhĩ kích động nói.

Lâm Thiên trong lòng cười khổ, Phúc Vũ kiếm pháp, cái này làm sao sai được, thiên hạ không có chuyện trùng hợp như vậy, đồng chí Lãng Phiên Vân trăm phần trăm phá toái hư không đến thế giới Ma Huyễn này.

“Phúc Vũ kiếm pháp!” Lâm Thiên thầm kích động, kiếm pháp kia rất oách, nếu học được thì...

Ba người chìm trong kích động, trong khoảng thời gian ngắn không khí yên lặng.

“Ha ha, chúng ta vẫn là không nên nghĩ vấn đề không thực tế này, Khải Đế, lần lịch lãm này của chúng ta liền dừng ở đây đi, tu vi chúng ta còn cần tăng mạnh. Lâm Thiên huynh đệ, thành Thiên Hương là một thành thị xinh đẹp, hơn nữa Học viện Ma Pháp Nặc Lan chúng ta có rất nhiều mỹ nữ, đến lúc đó sẽ giới thiệu vài người cho ngươiquen.” Ban đầu Tạp Nhĩ nói chuyện còn đứng đắn đến câu cuối thì cười gian, nhưng không xem sắc mặt của Khải Đế, Lâm Thiên nhìn mà buồn cười.

Khải Đế hừ nhẹ nói:

“Tạp Nhĩ, xem ra ngươi nhận thức rất nhiều mỹ nữ? Hay là cũng giới thiệu ta quen với?!” Những lời này của Khải Đế khiến Lâm Thiên xác định Khải Đế cùng Tạp Nhĩ đều thích nhau nhưng chưa đâm thủng tầng giấy cuối cùng.

“Đứa nhỏ đáng thương, sao không lớn mật một chút.” Lâm Thiên nhìn phía Tạp Nhĩ, thầm nghĩ.

“Khải Đế, ta đang giới thiệu giúp Lâm Thiên huynh đệ,” Tạp Nhĩ thấp giọng nói, bộ dáng đáng thương kia khiến Lâm Thiên cười thầm trong bụng, tên này về sau khẳng định là điển hình sợ vợ.

“Khụ khụ, Tạp Nhĩ, Khải Đế, các ngươi là tình lữ đúng không? Gặp các ngươi cùng nhau chiến đấu, sự ăn ý khiến người ta cực kỳ hâm mộ.” Lâm Thiên cười nói.

Mặt Tạp Nhĩ lập tức đỏ lên, căng thẳng nhìn phía Khải Đế. Khải Đế cho tới nay rộng rãi ung dung thoáng chốc mặt đỏ rực.

Như đặt quyết tâm, Tạp Nhĩ hít sâu một hơi, thâm tình nhìn Khải Đế nói:

“Khải Đế, ta nghĩ nàng hiểu tâm ý của ta, nàng có nguyện ý để cho ta bảo vệ nàng vĩnh viễn không?!”

“Ta... ta nguyện ý!” Giọng Khải Đế nhỏ như muỗi kêu, nhưng Tạp Nhĩ cùng Lâm Thiên không phải người thường, thính lực hơn xa người thường nên dĩ nhiên nghe rõ ràng.

“Ha ha ha ha, ta rất vui vẻ, vui lắm!” Tạp Nhĩ kích động cất tiếng cười to.

Khải Đế dậm chân:

“Cười, còn cười, biết là khó nghe lắm không? Giống như ma thú rống!”

Tạp Nhĩ tiếng ngừng cười, lần này đến phiên Lâm Thiên cười to.

“Ha ha, chúc mừng, chúc mừng,” Lâm Thiên chúc mừng.

Khải Đế yêu kiều hừ nói:

“Lâm Thiên, ngươi là cố ý đúng không?!”

Tạp Nhĩ cũng phản ứng lại, cười nói:

“Lâm Thiên huynh đệ, đa tạ, đa tạ, toàn bộ tiêu phí của ngươi ở Vương quốc ma pháp cứ ghi sổ cho ta.”

Lâm Thiên huơ ma hạch trong tay, cười nói:

“Ta khôngthói quen tiêu tiền của bằng hữu, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ thiếu kim tệ sao? Tùy tiện tiêu diệt một, hai con ma thú là đủ cho ta chơi bời một lúc.”

“Vậy cũng phải, lấy thực lực Lâm Thiên huynh đệ đi đến đâu đều có thể sống thật nhẹ nhàng tự tại. Lão phụ thân ta rất lâu trước kia đã nói với ta, trên người của ngươi có ngày không có kim tệ, nhưng chỉ cần có thực lực thì khắp nơi đều là kim tệ!” Tạp Nhĩ nói.

Khải Đế nói:

“Chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi, mùi máu tươi thật là khó ngửi.”

Một giờ sau, ba người đã theo xe ngựa về tới thành Thiên Hương, trong thành Thiên Hương nơi nơi tràn ngập một loại mùi thơm ngát như có như không.

Tạp Nhĩ cười nói:

“Lâm Thiên huynh đệ có biết thành Thiên Hương tại sao có tên như vậy không?”

Lâm Thiên lắc đầu, hắn đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì.

“Đó là bởi vì, toàn bộ trong thành Thiên Hương gieo trồng thiên hương thảo có thể làm Ma Pháp Sư càng thêm dễ dàng minh tưởng, thiên hương thảo phát ra mùi tự nhiên, loại mùi này bao phủ toàn bộ thành Thiên Hương.” Tạp Nhĩ giải thích. “Mùi thơm ngát của thiên hương thảo không chỉ trợ giúp cho việc minh tưởng của Ma Pháp Sư, cũng có tác dụng nhất định cho võ sĩ tu luyện, nhưng giúp không rõ ràng bằng đối với Ma Pháp Sư.”

Lâm Thiên một bên nghe Tạp Nhĩ nói, một bên quan sát chung quanh. Mọi thứ trong thành phố này khiến Lâm Thiên thấy mới mẻ, không uổng là Vương quốc ma pháp. Ma Pháp Sư hiếm thấy trong quốc gia khác nhưng có mặt khắp nơi tại đây. một đám lính đánh thuê lưng đeo cự kiếm khiến Lâm Thiên sôi sục máu nóng, nếu được thì hắn muốn thử cuộc sống làm lính đánh thuê vài ngày.

“Tạp Nhĩ, tìm một chỗ bán khối ma hạch này đi, nếu không ta chỉ có thể ăn mặc dựa vào ngươi.” Lâm Thiên nói.

“Ta đây là vô hạn hoan nghênh, muốn bán ra ma hạch tùy tiện tìm một cửa hàng là được. Có chúng ta ở đây, chủ quán sẽ không hạ giá.” Tạp Nhĩ tự tin nói.

Là thiếu chủ nhân Tạp Tư Đặc thương hội, thương gia nào dám ở trước mặt Tạp Nhĩ lừa Lâm Thiên thì cửa hàng đó không muốn mở nữa.

Xe ngựa ngừng lại ở trước một cửa hàng thu mua ma hạch, có rất nhiều Ma Pháp Sư trong thành Thiên Hương nên nhu cầu ma hạch cũng lớn, có nhiều cửa hàng giống vậy.

Lâm Thiên ăn mặc không được nhưng Tạp Nhĩ cùng Khải Đế mặc trang phục không tầm thường.

Lão bản thấy nhóm Lâm Thiên tiến vào liền nhanh chóng chạy lại nói:

“Nhị vị công tử, vị tiểu thư Ma Pháp Sư cao quý, hoan nghênh quang lâm tiểu điếm!”

Lâm Thiên lười vô nghĩa, trực tiếp lấy ra ma hạch cấp năm nói:

“Bán!”

Lão bản kia cũng là người hiểu chuyện, thấy Lâm Thiên không nói nhiều hì cũng không tiếp tục nhiều lời, nhận lấy viên ma hạch cấp năm, dò xét, nói một tiếng được.

Lão bản ngẩng đầu nói:

“Đây là một viên ma hạch của ma sư, nhưng là ma sư trước khi chết có lẽ hao phí nhiều ma lực, cho nên giá trị giảm thấp một chút, ta ra một ngàn tám trăm kim tệ.”

Tạp Nhĩ hơi gật đầu, đồng ý cái giá lão bản đưa ra.

Lâm Thiên thấy Tạp Nhĩ như thế dứt khoát nói:

“Thành giao!”

“Vị công tử này xin đưa thẻ ma tinh cho ta để ta chuyển tiền vào thẻ.” Lão bản nói.

Một ngàn tám trăm kim tệ, sức mua ngang với mười tám vạn nguyên nhân dân tệ, ai dám cầm nhiều tiền như vậy đi trên đường? Cho nên, đều là chứa trong thẻ ma tinh.

Nhưng Lâm Thiên làm gì có thẻ ma tinh.

“Tạp Nhĩ, làm sao để có thẻ ma tinh?” Lâm Thiên hỏi Tạp Nhĩ bên cạnh.

Lão bản kia lấy ra tấm thẻ màu tím vàng từ trong ngăn tủ:

“Vị công tử này nếu không mang thẻ ma tinh vậy dùng cái đi này, đây là thẻ tử kim không cố định.”

“Chủ nhân, lấy máu là có thể buộc định.” Tiểu Linh ở trong đầu Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên vươn ngón tay, một mũi tên nước siêu nhỏ xẹt qua đầu ngón tay hắn, một giọt máu tươi nhỏ xuống thẻ tử kim kia, nhanh chóng thẩm thấu vào.

“Vị công tử này, ta bắt đầu chuyển khoản.” Nói xong lão bản kia đưa số lượng thẻ tử tim của mình vào rồi chạm vào thẻ của Lâm Thiên. Luồng sáng tím hiện lên, chuyển khoản hoàn thành.

“Công tử, xin hãy kiểm tra và nhận.”

Lâm Thiên xem bên trên thẻ tử kim, quả nhiên biểu hiện 1800 kim tệ. Hắn gật đầu, cùng Tạp Nhĩ, Khải Đế ra khỏi tiệm.

“Lâm Thiên huynh đệ, đã đến thời gian dùng cơm, bữa cơm đầu tiên này nhất định phải do ta mời để hoan nghênh Lâm Thiên huynh đệ đến Vương quốc ma pháp. Ngoài ra cũng biểu đạt lòng biết ơn của ta đối với ngươi.” Tạp Nhĩ liếc Khải Đế bên cạnh, cười nói.

Lâm Thiên gật đầu: “

Tốt, ta định cùng các ngươi đi vào Học viện Ma Pháp Nặc Lan nhìn xem cho biết.”

Lâm Thiên đi vào trong đó để học trộm, ai kêu hắn có Tiểu Linh, ma pháp gặp qua một lần với điều kiện tinh thần lực đầy đủ là hắn có thể sử dụng, đây chính là siêu cấp thần khí gian lận.

Tạp Nhĩ nói:

“Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề. He he,, Lâm Thiên huynh đệ, xem ra ngươi thật muốn kiến thức mỹ nữ của Học viện Ma Pháp Nặc Lan.”

Ba người ở một phòng cực kỳ sa hoa trong khách điếm dùng cơm trưa, mặc dù Lâm Thiên bị không ít ánh mắt khinh bỉ, đến nỗi Tạp Nhĩ thiếu chút đánh lộn ngay tại chỗ nếu hắn không khuyên bảo.

“Lâm Thiên huynh đệ, phải cho mấy tên này biết tay thì bọn chúng mới biết được lợi hại.” Tạp Nhĩ vừa ra khỏi tiệm vừa nói.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

“Đối phương không ra tay trước thì ta không gây chuyện, nhưng sau này gặp phải ta, ta sẽ làm cho đối phương biết vì sao hoa kia màu hồng.”

Đọc truyện chữ Full