TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 401: Một chiêu chí mạng

La Hạo và mấy người đàn ông đó nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, lập tức đều cười to ha hả.

“Nhóc con, cậu không rõ đây là nơi nào sao, cậu vừa nãy không nghe rõ lời tôi nói sao? Vị này là quyền vương của sân quyền anh ngầm, cho dù cậu có bản lĩnh thì sao, chẳng lẽ còn có thể so với quyền vương sao? Nếu không cậu cho rằng tại sao tôi sẽ tới đây mời quyền vương? La Hạo mặt đầy khinh thường nói.

Quyền vương được xưng Sói hoang đó trực tiếp đứng tới trước mặt Lâm Thanh Diện, hắn cao hơn Lâm Thanh Diện một cái đầu, trên người lại có cơ bắp cực kỳ rắn chắc, nhìn khá có cảm giác áp bức.

“Nhóc con, tôi không quan tâm cậu có thân phận gì, cho dù viện trưởng của bệnh viện gì đó cũng không dám chọc tới cậu, nhưng ở chỗ tôi, cậu cũng chỉ là một cái rắm, La Hạo là bạn tôi, cậu khiến anh ta mất công việc, chuyện này nếu không giải thích rõ ràng, tôi chỉ có thể khiến cậu trải nghiệm mùi vị sống nửa đời sau trên xe lăn.” Sói hoang mặt đầy kiêu ngạo.

Lâm Thanh Diện giơ một tay lên, anh không muốn xảy ra xung đột với những người này bây giờ, nhưng họ chặn đường của mình, vậy thì không thể trách mình không khách sáo.

Nhưng chính vào lúc anh muốn ra tay, nhân viên bảo vệ của sân quyền anh bèn đi tới, nói với mấy người: “Ngoại trừ sàn đấu trong sân quyền anh, không thể ra tay ở bất kỳ nơi nào khác, nếu các người muốn đánh thì có thể lên sàn đấu, Sói hoang, anh hẳn rõ ràng quy tắc nơi này.”

Sói hoang quay đầu nhìn người đó một cái, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, nói với Lâm Thanh Diện: “Nhóc con, cậu có dám lên sàn đấu đánh một trận với tôi không?”

Lâm Thanh Diện thấy có người tới ngăn cản, hơn nữa sân quyền anh này có quy tắc là không thể đánh ngoài sàn đấu, cho dù là tên sói hoang này cũng phải tuân thủ, cho nên liền không để ý tới sói hoang, trực tiếp đi ra chỗ phụ trách sân quyền anh.

Mấy người Sói hoang và La Hạo thấy Lâm Thanh Diện cứ đi như vậy, mặt lộ ra biểu cảm khinh thường.

“Tên nhát gan, ngay cả đồng ý cũng không dám, xem ra cậu cũng chỉ là một con hổ giấy!” La Hạo hét to với Lâm Thanh Diện.

“Thật là cười chết tôi rồi, tên này nghe thấy Sói hoang nói lên sàn đấu lại sợ tới mức không dám nói lời nào đã chạy rồi.”

“Hừ, loại người này chỉ có thể dựa vào thân phận của mình đi bắt nạt người khác, thật sự nói, e rằng ngay cả đầu ngón tay của tôi cũng đánh không lại, thật là rác rưởi.”

Mấy người đều ra sức trào phúng Lâm Thanh Diện.

Sói hoang rõ ràng cảm thấy Lâm Thanh Diện thế này là sợ, hắn nhìn La Hạo một cái, nói: “Sân quyền anh có quy tắc, không thể tùy tiện ra tay, nhưng bên ngoài không có quy tắc như vậy, chúng ta tiếp tục uống rượu, chỉ cần lát nữa hắn ra, chúng ta liền đi theo, đến lúc đó tôi lại dạy dỗ hắn nên làm người thế nào.”

La Hạo gật đầu, mấy người lại quay về bàn tiếp tục uống rượu.

Lâm Thanh Diện đi thẳng về phía trước, tìm tới chỗ làm việc của người phụ trách sân quyền anh, chỗ đó có một cửa sổ nhỏ, Lâm Thanh Diện vươn tay gõ lên, cửa sổ hạ xuống, bên trong có một người đàn ông mặt đầy râu, dáng vóc thô kệch đang ngồi.

Người bên trong nhìn Lâm Thanh Diện một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tìm kho báu.” Lâm Thanh Diện nói.

Người đó liếc nhìn anh: “Chỗ này không có kho báu, anh tìm nhầm chỗ rồi.”

“Cho nên tôi nên tới nơi chính xác.” Lâm Thanh Diện trả lời một câu.

Vài câu đối thoại này chính là ám hiệu Trịnh Chí Cường nói cho Lâm Thanh Diện biết, Trịnh Chí Cường nói với Lâm Thanh Diện đừng có bất kỳ giọng điệu nào, những từ này cũng không thể sai chữ nào, nếu không ám hiệu xem như thất bại.

Nghe thấy Lâm Thanh Diện đối ra ám hiệu chính xác, mặt người ngồi bên trong lộ ra nụ cười đùa bỡn, sau đó cầm mảnh giấy trên bàn, đưa cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện chú ý thấy trên bàn có rất nhiều mảnh giấy như vậy, trong lòng đoán đây hẳn chính là điều kiện chọn lọc nhân viên làm việc của Quan Lĩnh.

Trịnh Chí Cường từng nói với anh, chọn lọc này giống như một nhiệm vụ, chỉ có hoàn thành mới có tư cách vào Quan Lĩnh, mà người thất bại vĩnh viễn cũng không có tư cách vào đó.

Lâm Thanh Diện mở mảnh giấy trong tay mình, thấy bên trên viết: “Khiêu chiến quyền vương Sói hoang, đánh chết hắn.”

Nhìn nội dung bên trên, Lâm Thanh Diện nhướn mày, anh có thể xác định mảnh giấy này là người bên trong đó lập tức lấy ra, xem ra Sói hoang này có chút xui xẻo rồi.

Từ độ khó nhiệm vụ trên mảnh giấy này, Lâm Thanh Diện cũng có thể đoán ra, người có thể vào Quan Lĩnh, hẳn phải có thực lực nhất định, nếu không cho dù là bỏ mạng cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ được đưa ra, cũng không có tư cách vào Quan Lĩnh.

Nhớ tới Trịnh Chí Cường nói thứ những người giàu bên trong Quan Lĩnh thích xem nhất, chính là cao thủ giao đấu, cho nên có nhiệm vụ thế này hẳn cũng là vì chuẩn bị cho biểu diễn chém giết bên trong.

Quả nhiên tiết mục đối kháng cao cường này vĩnh viễn cũng được hoan nghênh như vậy.

“Tôi cần hoàn thành chuyện này trong hôm nay sao?” Lâm Thanh Diện hỏi người bên trong.

Người đó nhìn Lâm Thanh Diện một cái, nói: “Cậu ở đây nói linh tinh gì đó, đó chỉ là mảnh giấy tôi rảnh rỗi nhàm chán viết chơi mà thôi.”

Nghe thấy lời của người đó, Lâm Thanh Diện khẽ chần chờ một lát, tiếp đó bèn hiểu đây là chuyện gì, xem ra nhân viên làm việc bên ngoài của Quan Lĩnh cũng rất cẩn thận, ngoại trừ đưa mảnh giấy này, sẽ không giao lưu bất kỳ chuyện gì với người khác.

Lâm Thanh Diện ngẫm nghĩ, trong lòng đã có quyết định, anh thu tờ giấy đó lại, đi thẳng tới chỗ đám người La Hạo.

Mấy người La Hạo đang uống rượu, đồng thời ánh mắt cũng nhìn chỗ cửa ra, đợi Lâm Thanh Diện từ đó đi ra.

Lúc này, La Hạo nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi về phía họ, mặt còn mang theo nụ cười, liền trực tiếp đứng dậy.

“Nhóc con, lúc cậu ở bệnh viện không phải rất lợi hại sao, sao bây giờ ngay cả khiêu chiến cũng không dám nhận nữa? Hôm nay cậu đừng mong chạy thoát khỏi kiếp này, chỉ cần cậu dám từ chỗ này ra ngoài, chúng tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận!” La Hạo cắn răng nghiến lợi nói.

Lâm Thanh Diện trực tiếp đi tới trước bàn họ, không thèm nhìn La Hạo, nhìn Sói hoang, mở miệng nói: “Tôi tiếp nhận khiêu chiến của anh.”

Mấy người Sói hoang và La Hạo đều sững sốt, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại tiếp nhận khiêu chiến.

Nhưng rất nhanh, mặt Sói hoang đã lộ ra nụ cười trào phúng, nói: “Cậu có thể tiếp nhận là tốt nhất, lát nữa lên sàn đấu, tôi sẽ khiến cậu hiểu rõ cái gì là sức mạnh.”

La Hạo cũng cười khinh thường, nói: “Thì ra cậu cũng không nhát gan như vậy à, nhưng chuyện này chỉ sẽ khiến cậu hiểu rõ càng nhanh mình có bao nhiêu cân lượng mà thôi, Sói hoang, lát nữa đừng nương tay, tốt nhất có thể khiến tên oắt con này không đứng dậy được nữa là tốt nhất.”

“Yên tâm, không cần anh nói tôi cũng biết nên làm thế nào.” Sói hoang bẻ nắm tay mình, mặt lộ ra nụ cười hiểm độc, tiếp đó bèn đi sắp xếp trận quyết đấu giữa hắn và Lâm Thanh Diện.

Không bao lâu sau, Sói hoang đã vẫy tay với Lâm Thanh Diện, ý bảo họ đi tới.

Lâm Thanh Diện đi về phía sàn đấu, Sói hoang đã đứng trên đó, mặt khinh miệt nồng đậm.

Lâm Thanh Diện đi tới, nhảy nhẹ nhàng lên sàn đấu, đứng đối diện Sói hoang.

“Chư vị, hôm nay người muốn khiêu chiến Sói hoang tôi chính là tên nhóc con gầy yếu lại bất lực ở trước mặt tôi đây, hắn hại một người bạn của tôi mất công việc, hôm nay tôi sẽ ở trên sàn đấu dạy hắn làm người!” Sói hoang hét lên với đám người xung quanh.

Tất cả mọi người xung quanh sàn đấu lập tức bùng nổ tiếng hoan hô nhiệt liệt.

“Đánh chết hắn! Sói hoang vô địch!”

“Sói hoang lợi hại nhất, đánh chết tên không biết sống chết này, để hắn nếm thử mùi vị nắm đấm của anh!”

“Sói hoang! Sói hoang! Sói hoang!”

...

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, mặt La Hạo lộ ra nụ cười lạnh, nói: “Sói hoang là sự tồn tại vô địch ở sân quyền anh này, người đứng cùng sàn đấu với anh ta, trước giờ không có một ai đi ra, đây là tự cậu chạy tới khiêu chiến Sói hoang, đến lúc đó nếu anh ta đánh cậu tàn phế, cũng không oán trách được người khác!”

Sói hoang trên sàn đấu cũng mặt đầy hưởng thụ cảm nhận sự hoan hô của mọi người xung quanh dành cho hắn, hắn như chúa tể của sàn đấu này, ở đây, không một ai là đối thủ của hắn.

“Nhóc con, có nhìn thấy không, tất cả mọi người đều hoan hô tôi, mà cậu chỉ là một tên đáng thương sắp bị đánh, cậu cứ đợi bị tôi đánh răng rơi đầy đất đi!” Sói hoang nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Trên sàn đấu này cho đánh chết người sao?”

Sói hoang nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Diện, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó bèn cười, nói: “Thế nào, chẳng lẽ cậu sợ bị tôi đánh chết sao? Nói cho cậu biết, ở sân quyền anh ngầm, chết người là chuyện thường tình, cậu tốt nhất cầu nguyện hôm nay tôi ra tay đừng quá nặng đi.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, chỉ cần sàn đấu này cho phép đánh chết người là được.

Người bên dưới nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Diện, cũng đều cười cợt, cảm thấy Lâm Thanh Diện là đang suy nghĩ cho sự an toàn của mình.

“Tên này là đùa đi, hắn hỏi câu này là không muốn để Sói hoang đánh chết hắn sao?”

“Sàn đấu ngầm nên đánh tới chết, không như vậy còn có gì hay xem, hi vọng Sói hoang hôm nay có thể đánh chết tên oắt con không biết sống chết này, như vậy hắn liền biết cái giá của liều lĩnh là gì!”

“Nhìn dáng vẻ tên nhóc này, quả thực rất có khả năng bị đánh chết, hi vọng hắn đã mua bảo hiểm.”

...

Tiếp đó, tiếng còi vang lên, cuộc quyết đầu bắt đầu, đa số mọi người đều bắt đầu trợ uy cho Sói hoang.

Mặt Sói hoang lộ ra nụ cười khát máu, trực tiếp xông về phía Lâm Thanh Diện.

Có thể nhìn ra hắn vô cùng tự tin với nắm đấm của mình.

Lâm Thanh Diện đứng nguyên tại chỗ, sau khi nhìn rõ động tác của Sói hoang, trong đầu đã có chiêu thức ứng phó.

Anh không muốn lãng phí thời gian, cho nên một chiêu này, cần một chiêu chí mạng.

Lúc Sói hoang xông tới trước mặt Lâm Thanh Diện, thân thể Lâm Thanh Diện bỗng nhiên nhảy lên, tiếp đó hoàn thành một cú xoay người ba trăm sáu mươi độ trên không, tiếp đó một chân trực tiếp đá vào ngực Sói hoang.

Sói hoang căn bản không phản ứng kịp, thân thể bèn bay ra ngoài sàn đấu, nặng nề ngã trên mặt đất, phun ra ngụm máu tươi, sau đó bèn ngã trên đất không còn động tĩnh nữa.

Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, mặt đầy kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện trên sàn đấu.

Lập tức có hai người chạy tới chỗ Sói hoang, một người trong số đó kiểm tra thân thể hắn, lại sờ sờ ngực hắn, khom người nghe nhịp đập của hắn, sau đó mặt lộ ra biểu cảm kinh sợ.

“Hắn...hắn chết rồi!”

Đọc truyện chữ Full