TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 416: Đặt cược

“Bây giờ thật sự thảm luôn rồi, đoạn thời gian trước thì tốt xấu gì cũng còn có thể ăn được cơm, qua ngày hôm nay chỉ sợ là chỉ có thể được ăn mấy thứ khô cứng.” Chờ đám người của Quan Lĩnh đi rồi, Hoa Man có chút bất đắc dĩ mà thở dài.

Lâm Thanh Diện nhìn Hoa Man, lên tiếng hỏi: “Anh cứ như vậy mà xác định thua à?”

“Có chỗ mà anh không biết đó chứ, thực lực tổng của phòng 13 chúng ta vốn không được bao nhiêu, hơn nữa đã ăn cơm trắng trong một khoảng thời gian lâu rồi, thể lực của mọi người chênh lệch rất nhiều so với trạng thái bình thường. Đây là do lão đại của mấy đời trước dựa vào khiêu chiến mà đổi lấy, nếu không thì những người trong phòng số 13 này đã sớm chết sạch hết.” Hoa Man nói.

“Vậy nếu như tôi tham gia vào cuộc tranh tài chiều ngày hôm nay thì sao?” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Hoa Man thở dài nói: “Cuộc quyết đấu mười người thì không cho phép lão đại ra sân, cho nên cho dù thực lực của anh có mạnh đi nữa thì cũng vô dụng thôi.”

“Ngoại trừ người ở trong phòng thì có người nào biết tôi là lão đại mới đâu chứ.” Lâm Thanh Diện hỏi ngược lại một câu.

Hoa Man lập tức sửng sờ, hai mắt liền có ánh sáng phát ra, hưng phấn nói: “Cũng đúng nhỉ, anh vừa mới vào đây, ai mà nghĩ được anh vừa mới vào đây thì đã có thể trở thành lão đại ở chỗ này của bọn em chứ, chỉ cần là bọn em không nói ra thì chiều nay anh đã có thể ra sân rồi. Chỉ là... thực lực của những người ở phòng số 7 đều rất mạnh, một người trong bọn họ cũng có thể đánh được năm người chúng ta, đến lúc đó ra sân rồi trên cơ bản tương đương với một mình anh đấu với năm người, anh xác định có thể ứng phó được ư?”

“Cái này cũng không cần anh phải quan tâm, đăng ký tên chiều nay tôi tham gia đi.” Lâm Thanh Diện nói.

Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Hoa Man cũng không nói gì thêm nữa, ngậm miệng lại.

Những người còn lại trong căn phòng này đều mang theo vẻ mặt ủ rũ, hiển nhiên là đối với cuộc tranh tài vào chiều nay căn bản cũng không có bất cứ lòng tin nào.

Sức lực của Lâm Thanh Diện có mạnh thì cũng chỉ mạnh hơn so với người ở trong phòng số 13 mà thôi, ở nơi này sự chênh lệch sức lực của mỗi một căn phòng đều cách nhau rất xa, mỗi một căn phòng đều vì đồ ăn, chắc chắn sẽ phái ra người có sức lực mạnh nhất, chưa chắc là Lâm Thanh Diện có thể mạnh hơn so với những người của phòng khác.

Không bao lâu liền đến trưa, người của Quan Lĩnh đưa cơm đến, Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua, phát hiện ngoài bữa cơm đơn giản ra thì có thêm một cái thùng "đồ ăn" gần như không có gì khác biệt so với nước lã, ở trên mặt có được vài cái lá đung đưa.

Khó trách là những người ở trong căn phòng này đều ủ rũ cúi đầu như thế, nếu như xét tiêu chuẩn cho đồ ăn, như thế này thì đại khái cũng không phải là để cho người ăn.

Cho dù chỉ là món ăn ngon một chút thì cũng không thể thua trong cuộc so tài chiều ngày hôm nay.

Sau khi ăn cơm đơn giản xong, Lâm Thanh Diện và Hoa Man xác định những người sẽ tham gia trận đấu vào chiều nay, đương nhiên là tất cả mọi người đều không muốn tham gia trận đấu, dù sao thì cái này cũng có nguy cơ tử vong. Nhưng mà có sự uy hiếp của Lâm Thanh Diện, những người được chọn cũng không dám nói cái gì.

So sánh giữa bị những người của phòng khác đánh chết, cùng với việc bị người của phòng mình đánh chết, rõ ràng là loại thứ nhất còn có tôn nghiêm hơn một chút.

Võ quán của Quan Lĩnh nằm ở vị trí trung tâm của dãy núi Quan Lĩnh, gồm có tám tầng, là tòa nhà cao nhất trong toàn bộ Quan Lĩnh. Với tọa độ này, bán kính trong vòng mười km thì đều thuộc về Quan Lĩnh, đứng trên đỉnh của võ quán Quan Lĩnh có thể nhìn thấy được toàn cảnh của Quan Lĩnh, ở nơi đây có con đường rộng lớn, thảm thực vật phong phú. Mặc dù là địa hình đồi núi, nhưng mà ở cách võ quán Quan Lĩnh không xa có một hồ nước thanh tịnh, có một nhạc viên ở ven hồ nước.

Sau nhiều năm phát triển, Quan Lĩnh đã trở thành một thị trấn rất toàn diện, ở đây đều có thể nhìn thấy được tất cả những đồ vật mà người ở bên ngoài xã hội nhìn thấy, hơn nữa toàn là thuộc top đầu của thế giới.

Mặc dù là người ở bên ngoài biết về Quan Lĩnh không nhiều, nhưng mà người ở nơi này cũng không ít, hàng năm vẫn có giới nhà giàu từ khắp nơi đổ về đây nghỉ dưỡng sau khi trả phí vào cửa rất cao.

Có lẽ phong cảnh ở đây không phải là hấp dẫn nhất, nhưng mà nơi đây không bị giới hạn bởi pháp luật, đối với những người giàu kia mà nói nơi này chính là thiên đường của tự do. Bọn họ có thể tùy ý chơi đùa, chỉ cần bọn họ muốn thì Quan Lĩnh có thể cung cấp nhu cầu tương ứng cho bọn họ, nó chỉ là vấn đề trả thêm một số tiền.

Mà lúc này ở võ quán của Quan Lĩnh, khu vực quan sát trên lầu ba đang có hai người đứng ở phía trước lan can, nhìn chăm chú vào võ đài cực lớn ở phía dưới.

“Không bao lâu nữa ở nơi này sẽ tổ chức một trận chiến gồm có mười người tham gia, hai bên chính là người của phòng số 7 và phòng số 13."

Hai người một nam một nữ, nam hơn hai mươi tuổi, trong đôi mắt có ngạo khí mà người bình thường không có được. Dung mạo của người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc quý phái, cả người đều trong cực kỳ tinh xảo, có thể thấy được thân phận của hai người đó không hề tầm thường một cách dễ dàng.

Người có thể bước vào Quan Lĩnh để hưởng thụ, thân phận đều không tầm thường.

“Nhạn Sương, tôi thật sự cảm thấy cô có thể suy tính việc thành hôn với tôi, một khi hai gia tộc của chúng ta kết thông gia với nhau, sau này toàn bộ châu á đều sẽ e ngại cổ lực lượng này của chúng ta, cái này đối với cô và tôi mà nói có lợi ích vô tận.” Người đàn ông mở miệng.

Người phụ nữ này nhìn cũng chưa từng nhìn người đàn ông ở bên cạnh một chút, lạnh nhạt nói: “Thượng Quan Môn, anh biết rất rõ ràng nhà họ Thượng Quan của anh vẫn còn chưa đủ tư cách để ngồi cùng một hàng với nhà họ Lương Cung của tôi đâu, mỗi lần nói chuyện với nhau anh đừng dùng thái độ ngang hàng nhau như thế này. Chắc là anh cũng hiểu được sự chênh lệch giữa tôi và anh, anh muốn kết hôn với tôi, bất quá cũng chỉ là muốn làm thân với nhà họ Lương Cung của tôi mà thôi.”

Thấy suy nghĩ thật sự của mình đã bị vạch trần, trên mặt của Thượng Quan Môn lộ ra vẻ xấu hổ, anh ta hít sâu một hơi, trông có vẻ rất khó chịu, nhưng mà cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong bụng của mình.

Lương Cung Nhạn Sương nói không sai, gia tộc nhà họ Thượng Quan quả thật kém hơn nhà họ Lương Cung, bởi vì vậy mà anh ta cũng chỉ có thể cúi đầu ở trước mặt của Lương Cung Nhạn Sương.

“Hơn nữa đối với kết hôn, tôi cảm thấy rất hứng thú đối với người con trai vẫn chưa từng xuất hiện của ông chủ Quan Lĩnh, chắc là anh cũng biết rõ khối tài sản mà Quan Lĩnh hiện đang sở hữu cũng không thua kém gì so với tập đoàn hàng đầu thế giới. Càng quan trọng hơn là cao thủ trong Quan Lĩnh rất nhiều, ngay cả khi bị cách ly với thế giới, bọn họ vẫn là một thế lực đáng sợ. Nếu như có thể được kết hôn với con trai của ông chủ của Quan Lĩnh, tôi nghĩ là nhà họ Lương Cung sẽ ép tất cả các gia tộc khác của châu á không thể ngóc đầu lên được.” Trên mặt của Lương Cung Nhạn Sương lộ ra một nụ cười trêu tức và chờ mong.

Thượng Quan Môn nhếch miệng, hiển nhiên là rất khinh thường đối với người con trai của ông chủ Quan Lĩnh này, lên tiếng nói: “Ông chủ Quan Lĩnh cũng chỉ nhắc đến con trai của ông ấy ngoài miệng mấy lần mà thôi, đến cùng là có người như vậy hay không thì vẫn còn chưa xác định được đâu. Hơn nữa tôi cảm thấy cho dù Quan Lĩnh có lợi hại hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể so với nhà họ Thượng Quan của tôi, sao bọn họ có thể có sức mạnh lớn như vậy được chứ, là do cô đã đề cao bọn họ quá thôi.”

Lúc đầu Lương Cung Nhạn Sương muốn phản bác lại cái tên nhóc có kiến thức thiển cận này, nhưng mà lại cảm thấy không cần thiết, lại nói: “Nếu là như vậy thì tôi càng nguyện ý tìm một người con trai nào đó trong Chúng Thần Điện mà kết hôn, tôi nghe nói là trong số bọn họ có không ít con trai đang tới tuổi kết hôn, mà tôi thì miễn cưỡng có thể bước được vào nhà của bọn họ.”

Lần này trên mặt của Thượng Quan Môn đã hoàn toàn tĩnh lặng, anh ta đã bị những lời nói này của Lương Cung Nhạn Sương nói đến nỗi không thể phản bác được một chữ, bởi vì nhà họ Thượng Quan ở trước mặt của Chúng Thần Điện chỉ là một con cừu non có thể tùy tiện giết chết mà thôi.

Chúng Thần Điện là tổ chức bí ẩn và đáng sợ này đại diện cho sự vô danh và khủng khiếp, cho dù là tập đoàn đứng đầu cũng không có cách nào chống lại Chúng Thần Điện.

Đến nay Thượng Quan Môn đều nhớ đến thực lực của nhà họ Công Dương có thực lực tương xứng với gia tộc của anh ta, cũng vì đắc tội với một nhân vật cấp cao của Chúng Thần Điện, dẫn đến toàn gia tộc đều bị giết chết.

Lúc ấy nhà họ Công Dương nắm trong tay quyền kiểm soát một phần mạch kinh tế ở đông nam á, bởi vì sự diệt vong của nhà họ Công Dương, kinh tế của khu đông nam á bởi vì vậy mà suy yếu không ít.

Chính vì vậy, nhà họ Thượng Quan ngang hàng với nhà họ Công Dương căn bản cũng không dám trêu chọc vào Chúng Thần Điện.

Nếu như có cơ hội, đương nhiên là Lương Cung Nhạn Sương sẽ lựa chọn người của Chúng Thần Điện mà không phải là nhà họ Thượng Quan, đây là chuyện mà ngay cả một đứa ngu cũng có thể suy nghĩ ra được.

“Đến nay lai lịch của Chúng Thần Điện vẫn chưa có ai điều tra rõ ràng, kết thông gia với bọn họ chưa chắc là chuyện gì tốt.” Một hồi lâu sau Thượng Quan Môn mới mở miệng nói một câu.

“Tôi đến đây là để nghỉ xả hơi, nếu như anh lại nói mấy chuyện này với tôi nữa, vậy tôi cũng sẽ không ngại tìm người mời anh đi đâu.” Lương Cung Nhạn Sương có vẻ không kiên nhẫn mà nói.

Lúc này Thượng Quan Môn xấu hổ cười cười nói lảng sang chuyện khác: “Một lát nữa hai đội lên võ đài thi đấu với nhau, đội số 13 chính là một đám rác rưởi, căn bản cũng không có gì phải lo lắng.”

Nói xong anh ta vỗ vỗ tay, có một người mặc bộ đồ tây, cầm trong tay một loại đồ vật phẳng đi tớ.

“Giúp tôi ấn đặt một trăm năm mươi tỷ cho đội số 7 thắng.” Thượng Quan Môn mở miệng nói.

Lúc này người kia gật đầu, lại ấn ấn mấy lần trên tấm bảng của mình.

“Không có hứng thú đánh cược một lần à? Mặc dù chuyện ai thắng ai thua đã được xác định rồi.” Thượng Quan Môn quay đầu cười cười với Lương Cung Nhạn Sương.

“Đội số 13, ba trăm tỷ.” Lương Cung Nhạn Sương nói như thể là cô ta đang tức giận với Thượng Quan Môn.

Thượng Quan Môn lập tức nắm chặt nắm đấm của mình, cuộc tranh tài rõ ràng như thế này Lương Cung Nhạn Sương còn đặt cược như thế, rõ ràng chính là vì muốn cho anh ta khó chịu.”

“Mặc dù là ba trăm tỷ không tính là cái gì, nhưng mà cô lại chọn đội số 13, chắc chắn không thắng được đâu.” Thượng Quan Môn "có lòng tốt" nhắc nhở một câu.

“Dù vậy thì tôi cũng không muốn chọn cùng một đội với anh.” Lương Cung Nhạn Sương không hề che dấu chút nào mà nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Thượng Quan Môn bị tức đến nỗi muốn trực tiếp đè Lương Cung Nhạn Sương lên trên giường mà hung hăng chà đạp, nhưng mà sự chênh lệch lực lượng giữa hai gia tộc này khiến cho anh ta không có lá gan đó.

“Vậy... vậy không chừng hôm nay sẽ xuất hiện kỳ tích gì đó, chỉ mong là biểu hiện ngày hôm nay của đội số 13 sẽ không khiến cho cô cảm thấy thất vọng.” Thượng Quan Môn đang chịu đựng ngọn lửa ở trong lòng mình, lấy lòng mà nói một câu.

“Con đàn bà thối, hi vọng là hôm nay người đội số 13 của cô đều bị người ta đánh chết, đến lúc đó cô sẽ biết được lựa chọn của cô là ngu xuẩn đến cỡ nào. Nếu như không phải kiêng kị thực lực của nhà họ Lương Cung, cô đã sớm bị tôi chơi đến ngoan ngoãn phục tùng rồi.” Mặt ngoài thì phải duy trì nụ cười, nhưng mà trong lòng của Thượng Quan Môn đã bùng phát tới nỗi muốn đánh người.

Nhưng mà nghĩ đến chắc chắn là Lương Cung Nhạn Sương sẽ thua, trong lòng của anh ta cũng đã cân bằng được một chút.

Sau đó anh ta lấy điện thoại di động của mình ra gửi một tin nhắn đến cho người quen của mình ở Quan Lĩnh: “Một lát nữa tôi hi vọng là lão đại của đội số 7 sẽ tham gia.”

Ở Quan Lĩnh cũng không có quy định gì là chắc chắn cả, chỉ cần chịu chi tiền ra thì bất cứ quy tắc nào cũng có thể sửa đổi được, đây chính là quy tắc ngầm của Quan Lĩnh, cũng là con đường tắt để kiếm tiền của ông chủ Quan Lĩnh.

“Một trăm năm mươi tỷ.” Ở bên kia gửi lại tin nhắn.

“Thành giao.”

Thượng Quan Môn để điện thoại di động xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm.

Đọc truyện chữ Full