TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 449: Tôi chỉ tin vào bản thân mình

Quan Lĩnh.

Sau khi Lâm Thanh Diện rời khỏi biệt thự của Lương Cung Nhạn Sương, anh đi một mình trên con đường dẫn tới Quan Lĩnh, trong đầu nghĩ đến những thông tin mà Lương Cung Nhạn Sương đã nói với anh.

Mặc dù bị sốc vì Lâm Trung Thiên là Đồ Thiên Tuyệt, hơn nữa còn trở thành ông chủ của Quan Lĩnh, nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện còn ngạc nhiên hơn vì điều đó có nghĩa là Lâm Trung Thiên chưa chết, vả lại sống ở đây có vẻ khá tốt.

Trước đó anh đã từng loay hoay không biết làm sao có thể lên đảo hồ nhân tạo và vào trong để gặp Lâm Trung Thiên, dù sao cũng có quá nhiều nguy hiểm rình rập xung quanh đảo hồ nhân tạo, nếu không được cho phép, anh chỉ có một mình, chỉ e là không có cách nào để lên được đó.

Nhưng ngay sau đấy anh đã hiểu ra, anh muốn gặp Lâm Trung Thiên, chắc hẳn ông cũng muốn gặp anh, mặc dù anh không biết tại sao những năm này ông không rời khỏi Quan Lĩnh, hay tại sao ông lại trở nên khát máu giết chóc như vậy, nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện chắc chắn, Lâm Trung Thiên vẫn là người cha yêu thương anh.

Nếu Lâm Trung Thiên biết Lâm Thanh Diện đã đến Quan Lĩnh, ông nhất định sẽ tìm cách gặp anh, như vậy anh không cần phải đến đảo hồ nhân tạo mà chỉ cần tìm cách để ông biết anh đang ở đây là được.

Trước kia khi Lâm Thanh Diện tham gia cuộc thi đấu võ đài cũng đã gây động tĩnh không nhỏ, nhưng chuyện này chắc không lọt vào tai của Lâm Trung Thiên, dù sao thì mức độ ấy cũng không đáng để ông chủ của Quan Lĩnh quan tâm.

Tuy nhiên có lẽ Lâm Trung Thiên đã biết về cuộc chiến của anh với Lý Phù Đồ trong quán bar ngày hôm nay, Lâm Thanh Diện vừa mới nghe thấy rất nhiều người thảo luận về vấn đề này trên đường đi, việc xuất hiện một người ở Quan Lĩnh có thể bất phân thắng bại với Lý Phù Đồ là một vấn đề tương đối quan trọng, những người bên dưới nhất định sẽ nói cho Lâm Trung Thiên biết chuyện này.

Điều đó cũng có nghĩa là Lâm Trung Thiên chắc sẽ sớm cho người đến tìm anh, đưa anh đến đảo hồ nhân tạo.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thanh Diện có phần hưng phấn, đã rất nhiều năm không gặp cha mình, không biết khi gặp lại sẽ có loại cảm xúc gì.

Đang đi về phía trước, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, Lâm Thanh Diện ngẩng đầu lên thì phát hiện đó là Lý Hắc Thán.

“Lão đại, anh mới tự do ở Quan Lĩnh bao lâu đâu mà lại sao lại gây chuyện lớn như vậy, về khả năng gây chuyện, tôi không thể so sánh được với anh.” Lý Hắc Thán lo lắng nói.

Lâm Thanh Diện nghi ngờ liếc anh ta một cái rồi hỏi: “Ý anh là sao? Xảy ra chuyện gì à?”

Nhìn thấy ánh mắt không biết gì của Lâm Thanh Diện, Lý Hắc Thán càng bất lực hơn, nói: “Hai ngày sau sẽ cử hành cuộc thi Đăng Thiên Thê ở Quan Lĩnh, cuộc thi này đã gần ba năm không được tổ chức, đoán xem ai sẽ tham gia cuộc thi này nào?”

“Ai?” Trong lòng Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc, không ngờ lại có người thách đấu Đăng Thiên Thê, vừa rồi anh đã biết được thực lực của Lý Phù Đồ, mười người đứng đầu trong bảng Chiến Thần cũng không phải đều là trình độ cỡ Lý Phù Đồ, nhưng mấu chốt là những người tham gia Đăng Thiên Thê phải thử thách từng người một trong vòng một ngày, khó hơn rất nhiều so với việc chỉ đơn giản là giao đấu với Lý Phù Đồ, dù thực lực có mạnh nhưng khi thử thách đến mức cuối cùng phải đối mặt với Lý Phù Đồ, kẻ thách thức lúc đó có thể đã kiệt sức, có thể tưởng tượng Đăng Thiên Thê khó khăn đến thế nào.

“Là anh đấy!” Lý Hắc Thán không ngờ Lâm Thanh Diện thực sự không biết chuyện đó, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ không nói nên lời: “Anh đã chọc tức người nào vậy, lại để người ta sắp xếp cho anh Đăng Thiên Thê, một lần sắp xếp Đăng Thiên Thê phải tiêu những 9 nghìn tỷ đấy.”

Lâm Thanh Diện nhướng mày, không ngờ lại có người sắp xếp cho anh Đăng Thiên Thê, điều này anh không ngờ tới.

Lúc bấy giờ, điện thoại di động Lưu Viên Thủ đưa cho anh vang lên, anh lấy ra xem thử, thấy trong đó nói hai ngày nữa cho anh tham gia Đăng Thiên Thê, bảo anh chuẩn bị cho tốt.

Lâm Thanh Diện suy nghĩ một chút, liền đoán được chuyện này hẳn là do Thượng Quan Môn sắp xếp để trả thù anh, với tính cách và thế lực gia tộc của Thượng Quan Môn thì rất có thể chi 9 nghìn tỷ để chống lại Lâm Thanh Diện.

Anh lập tức nhíu mày, không ngờ vừa mới tìm ra manh mối của Lâm Trung Thiên, thậm chí rất có khả năng trong thời gian ngắn này có thể nhìn thấy ông, vậy mà lại gặp phải rắc rối như vậy, có vẻ như anh đã quá xem thường Thượng Quan Môn rồi.

“Tôi có thể không tham gia không?” Lâm Thanh Diện hỏi, nghĩ nếu Lâm Trung Thiên là ông chủ của Quan Lĩnh, thì với tư cách là con trai của ông, anh có thể từ chối tham gia.

“Tất nhiên là không, ngay cả khi anh là con trai của ông chủ Quan Lĩnh, nếu có người đã trả tiền để sắp xếp cuộc thi này thì anh cũng phải tham gia, đây là quy định ở Quan Lĩnh, đương nhiên, Con trai của ông chủ Quan Lĩnh cũng không có khả năng có tên trong bảng Chiến Thần.” Lý Hắc Thán nói, mặc dù chỉ đang nói ví von, nhưng không ngờ chó ngáp phải ruồi, anh ta đã nói trúng.

Vẻ mặt Lâm Thanh Diện bất lực, thầm nghĩ anh đã đoán sai rồi, con trai của ông chủ Quan Lĩnh đã có tên trong bảng Chiến Thần, lại còn đang đứng trước mặt anh.

“Trước tiên anh nói cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao đột nhiên lại có người sắp xếp cho anh Đăng Thiên Thê?” Lý Hắc Thán nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, hỏi.

Lâm Thanh Diện nói ngắn gọn về mâu thuẫn giữa anh và Thượng Quan Môn trong quán bar, sau khi nghe chuyện này, Lâm Thanh Diện lập tức hiểu ra.

“Thực sự là rất giống với phong cách của Thượng Quan Môn, anh định làm gì tiếp theo? Nếu tham gia vào Đăng Thiên Thê, kết cục của anh tám chín phần mười là khó thoát khỏi cái chết, cũng không phải tôi cảm thấy anh không đủ thực lực, nhưng Đăng Thiên Thê quá khó, mười người chống chọi với một mình anh, không thể nào kiên trì nổi đâu.” Lý Hắc Thán cau mày nói.

Lâm Thanh Diện cười, nói: “Nếu không có cách nào trốn tránh, vậy thì tôi chỉ có thể cắn răng kiên trì thôi.”

“Anh thực sự là không sốt ruột chút nào, ngược lại tôi còn sốt ruột hơn anh.” Lý Hắc Thán đảo mắt nhìn Lâm Thanh Diện.

“Nếu sốt ruột có ích thì tôi cũng giống anh rồi.” Lâm Thanh Diện nói.

Lúc này, cách đó không xa có mấy người đi về phía Lâm Thanh Diện và Lý Hắc Thán, Lâm Thanh Diện ngẩng đầu nhìn, phát hiện chính là Thượng Quan Môn dẫn đầu, mà những người đi theo sau Thượng Quan Môn là những cao thủ trong bảng Chiến Thần trong quán bar trước đó.

Thượng Quan Môn mang theo vẻ mặt giễu cợt, sau khi đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, anh ta nói với giọng cười trên nỗi đau của người khác: “Sao, anh thích món quà tôi đã chuẩn bị cho anh không?”

Khuôn mặt của các cao thủ trong bảng Chiến Thần phía sau cũng tràn đầy châm chọc, mặc dù trước đó thực lực của Lâm Thanh Diện trong quán bar khiến bọn họ phải kinh ngạc, nhưng sau khi biết Lâm Thanh Diện sắp tham gia Đăng Thiên Thê, họ không hề sợ anh nữa.

Theo quan điểm của họ, đối với hầu hết mọi người, Đăng Thiên Thê không khác gì tìm đến cái chết.

Lâm Thanh Diện trong mắt bọn họ chẳng qua là một con sâu đáng thương, hai ngày nữa sẽ chết mà thôi, cho dù lợi hại thế nào cũng không cần thiết phải sợ hãi nữa.

“Tốn tiền của anh quá.” Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói.

Thượng Quan Môn bị lời nói của Lâm Thanh Diện làm cho nghẹn họng, suýt nữa ho khan, anh ta vốn muốn nhìn Lâm Thanh Diện xấu hổ, nhưng không ngờ tên này thật sự dám tiếp lời mình.

Nhưng ngay lập tức anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh ít ở đây giả vờ với tôi đi, Đăng Thiên Thê có ý nghĩa như thế nào, chắc hẳn anh rất rõ ràng, thực lực của anh mạnh như Lý Phù Đồ thì sao chứ, hai ngày sau vẫn phải nộp mạng!”

Các cao thủ trong bảng Chiến Thần phía sau cũng lập tức chế nhạo anh.

“Thật đáng thương, cứ tưởng anh ta ngang hàng với Lý Phù Đồ, người này ở Quan Lĩnh nhất định sẽ tỏa sáng, nhưng lại phải chết sớm như vậy.”

“Anh ta đáng bị như thế, ai bảo anh ta khiêu khích thiếu gia Thượng Quan, loại thằng thiểu não này, dù có mạnh đến đâu cũng vô dụng.”

“Tôi thực sự hy vọng Đăng Thiên Thê có thể đến thật nhanh, đã nhiều năm không có ai tham gia thử thách này, tôi không biết Lâm Thanh Diện có thể đạt đến cấp độ bao nhiêu.”

Sau khi nhóm người chế nhạo Lâm Thanh Diện một cách cay nghiệt, họ rời khỏi đây dưới sự dẫn dắt của Thượng Quan Môn.

Lâm Thanh Diện không nói gì, thậm chí không thèm cùng những người này tranh luận.

Lý Hắc Thán thở dài bất lực, nói: “Có qua được kiếp này hay không, chỉ có thể xem ý trời.”

“Tôi chỉ tin vào bản thân mình.” Lâm Thanh Diện mỉm cười nói với Lý Hắc Thán.

Sau đó, Lâm Thanh Diện kêu Lý Hắc Thán đi làm việc của mình, mặc dù anh không nắm chắc với Đăng Thiên Thê hai ngày sau đó, nhưng anh cũng không sợ, anh cũng có lá bài tẩy của riêng mình, nếu liều mạng thì cũng không thể không vượt qua khiêu chiến Đăng Thiên Thê.

Dù sao năm đó Lâm Trung Thiên cũng sống sót được đó thôi, là con trai của ông ấy, anh làm sao có thể sợ.

Lâm Thanh Diện đi về biệt thự nơi mình ở, vừa tới cửa biệt thự, mới mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đen, vẻ mặt tỉ mỉ ngồi ở sô pha ở bên trong.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã về, người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

“Đi với tôi một chuyến, ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh.”

Hồng Thành, gia viên Trăn Tuỵ.

Vì chiến thắng trong cuộc cạnh tranh với Vạn Hào, tâm trạng của Hứa Bích Hoài được cải thiện, cô tự tay vào bếp làm một món ăn.

Nấu xong cô mang ra đặt ở trên bàn, lúc này Tống Huyền Khanh liền mang theo một xấp tài liệu lớn đi tới.

“Bích Hoài, gần đây mẹ đã mua một vài bảo hiểm, mẹ muốn nhờ con làm người bảo lãnh, con giúp mẹ ký vài chữ đi.” Tống Huyền Khanh mỉm cười, nói với Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài không ngờ Tống Huyền Khanh lại đi mua bảo hiểm một mình, cô nhớ Tống Huyền Khanh đã nghĩ bảo hiểm đều là gạt người.

Tuy nhiên, cô cũng không suy nghĩ nhiều, Tống Huyền Khanh muốn mua bảo hiểm cũng là một chuyện tốt, ít nhất là một sự đảm bảo cho tương lai.

Cô cầm tài liệu trên tay Tống Huyền Khanh, xem qua thì thấy đó đúng là hợp đồng bảo hiểm, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, cô cầm lấy cây bút trên tay Tống Huyền Khanh, bắt đầu ký vào.

“Mẹ ơi, thực ra mẹ nhận người bảo lãnh thì có thể viết tên cha con, không cần thiết phải viết tên con đâu.” Hứa Bích Hoài nói một câu.

Tống Huyền Khanh ngay lập tức lên tiếng: “Viết tên của ông ấy? Ông ấy nghĩ hay lắm! Nếu mẹ xảy ra chuyện gì, ông ấy cũng sẽ không khá hơn.”

Hứa Bích Hoài bất lực lắc đầu, tất cả những chỗ cần ký đều ký vào.

Sau khi ký xong, Hứa Bích Hoài vào bếp nấu ăn.

Nhìn thấy Hứa Bích Hoài đã đi vào bếp, Tống Huyền Khanh lập tức rút ra một văn kiện từ những hợp đồng bảo hiểm đó, liếc nhìn những dòng đã ký bên trên, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.

Đây là tài liệu Hứa Trai Hiệp đưa cho bà ta!

Đọc truyện chữ Full