TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 505: Nói đạo lý bằng nắm đấm

“Tôi khuyên các người mau né qua một bên đi, máy xúc ở đằng sau chúng tôi và gậy trong tay mấy anh em này của tôi không có mắt đâu, các người dắt theo đám con nít này chặn ở đây, đợi lát nữa nếu như xảy ra chuyện, bọn tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Phía trước đám thanh niên tay cầm gậy đó, là một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ, để đầu trọc, trên cái đầu trọc có một vết sẹo rất nổi bật.

Trên tay hắn ta kẹp điếu thuốc lá, biểu cảm hung thần bặm trợn, cất giọng hét lên với giáo viên và đám con nít ở đối diện với vẻ mặt hung hãn.

Trong đám cô giáo đó có một người phụ nữ trung niên cỡ 4-50 tuổi, đầu tóc đã có chút bạc trắng, trong lòng bà ta đang che chở hai đứa trẻ, nghe thấy lời nói của tên đầu trọc xong, vẻ mặt phẫn nộ, trực tiếp bảo vệ hai đứa bé ở đằng sau mình, hoàn toàn không e sợ mà hét lên với tên đàn ông đầu trọc một câu: “Cái viện phúc lợi này ban đầu là miếng đất mà bên trên đặc biệt phê chuẩn, chuyên dùng để xây viện phúc lợi, các người dựa vào một số thủ đoạn không đẹp lấy được cái miếng đất này, hoàn toàn không màng đến sống chết của lũ trẻ, các người rốt cuộc là có lương tâm không!”

“Hôm nay nếu như các người dỡ bỏ viện phúc lợi, vậy thì phải bước qua xác của tôi, tôi không tin thế giới này không còn vương pháp nữa!”

Người đàn ông đầu trọc nghe thấy lời nói của cô giáo trung niên, trong mắt cũng lóe qua một tia sắc bén hung hãn, sau đó vẫy vẫy tay với hai cái máy xúc ở đằng sau, hai cái máy xúc đó lập tức khởi động, có một cảm giác như có thể cán qua bất cức lúc nào.

“Đây là yêu cầu do tự bà đề ra, mọi người đều nghe thấy rồi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Mấy đứa trẻ và mấy cô giáo khác nhìn thấy tên đầu trọc vậy mà lại thật sự muốn lái máy xúc cán qua đây, lập tức hoảng loạn, mấy cô giáo vội vàng đi khuyên cô giáo trung niên đó.

Chỉ là cô giáo trung niên đó đã coi thường cái chết, đứng tại chỗ bất động, dùng hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đầu trọc, như muốn nhìn thấu cả linh hồn của hắn ta vậy.

Lúc này xung quanh viện phúc lợi đã có rất nhiều người vây đến hóng chuyện, mấy người này nhìn thấy tên đầu trọc vậy mà lại thật sự khởi động máy xúc, ai nấy cũng lo lắng thay cho nữ giáo viên trung niên kia.

Chỉ là không ai trong số họ đứng ra lên tiếng bênh vực cô giáo và những đứa trẻ này, dù sao cũng không có ai muốn gây phiền phức cho mình, chỉ thích xem náo nhiệt mà thôi.

Người đàn ông đầu trọc chỉ huy chiếc máy xúc lái từng chút về phía trước, tiến lại gần đến trước mặt nữ giáo viên trung niên.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đi theo cô gái đến cửa viện phúc lợi, cô gái nhìn thấy hai cái máy xúc đã sắp đến trước mặt của nữ giáo viên trung niên rồi, vội vàng ôm lấy văn kiện trong tay mình chạy qua đó, sau đó giang hai cánh tay mình ra, chặn ở trước mặt nữ giáo viên trung niên.

“Chỗ tôi có bản văn kiện in hợp đồng mua bán đất của các người, bên trên viết rõ ràng, các người mua miếng đất viện phúc lợi này, nếu như muốn dỡ bỏ viện phúc lợi thì phải có nghĩa vụ sắp xếp cho những đứa trẻ trong viện phúc lợi trước đã.”

“Bây giờ các người phớt lờ điều kiện trong hợp đồng, căn bản không quan tâm đến sống chết của mấy đứa trẻ này, không lẽ các người định nhìn mấy đứa trẻ này chết mà không màng sao!”

Cô gái dõng dạc hùng hồn mà hét lên với mấy người ở đối diện.

Người đàn ông đầu trọc nhìn văn kiện mà cô gái cầm, lập tức cau mày lại, ban đầu ký hợp đồng, quả thực có một điều khoản như vậy, nhưng cái này cũng chỉ là viết cho có thôi, đợi lấy được đất, ai còn thật sự đi quản đến sống chết của mấy người viện phúc lợi này nữa chứ.

Bọn họ cũng đều rõ, bên trên bán đất rồi, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện sau đó nữa, còn về mấy người ở viện phúc lợi này, bọn họ sẽ không nói là không quan tâm, chỉ là cứ mãi dây dưa trì hoãn, dây đến khi bọn họ mất kiên nhẫn rồi, tự mình bỏ cuộc.

Đây cũng là thủ đoạn mà trước đây bọn họ quen dùng.

“Bọn tôi cũng không có nói là không quan tâm đến mấy người viện phúc lợi các người a, chỉ là bọn tôi cần xây một viện phúc lợi mới cho các người, cần phải có tiền đầu tư, không dỡ bỏ chỗ này để bắt đầu xây dựng, thì chúng tôi lấy đâu ra tiền để quản các người đây, bây giờ các người chặn không cho cho bọn tôi dỡ, đây không phải là làm khó bọn tôi sao?” Người đàn ông đầu trọc cười lạnh.

“Các người đây là cưỡng từ đoạt lý, các người một ngày không sắp xếp cho đám trẻ viện phúc lợi xong thì các người đừng mong bọn tôi cho các người dỡ, trừ phi…trừ phi các người cán qua người tôi!” Vẻ mặt cô gái sốt sắng, cô ta làm sao mà có thể đối phó nổi với con người không biết nói lý như tên đàn ông đầu trọc này chứ.

Người đàn ông đầu trọc cười với cô gái, mở miệng nói: “Cô gái nhỏ, nhìn bộ dạng của cô, chắc cũng mới hơn 20 tuổi đầu thôi đúng không? Cô cũng xinh đẹp đó, đúng vào độ tuổi đẹp, làm gì mà phải quản nhiều chuyện ở chỗ này như vậy? Nếu như cô khăng khăng muốn quản, vậy chúng tôi có thủ đoạn để đối phó với cô, đến lúc đó cái mà đè lên người cô, không phải là máy xúc thôi đâu.”

Hắn ta nói xong, những người thanh niên đằng sau liền nở nụ cười dung tục.

Cô gái chỉ cảm thấy kinh tởm, không ngờ mấy người này lại xấu xa như vậy, vậy mà lại dùng mấy lời này để uy hiếp cô.

“Được rồi, chúng tôi không có thời gian tiếp tục dây với các người nữa, nếu như các người biết điều thì bây giờ nhanh chóng đưa mấy đứa con nít này đi, đây là nhiệm vụ mà bên trên giao cho bọn tôi, bọn tôi cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, nếu như các người còn ngăn chặn, tôi sẽ thật sự ra tay đó!” Người đàn ông đầu trọc lại nói một câu.

Cô gái vẫn chặn ở trước mặt bọn họ, hoàn toàn không có ý định lùi lại.

Người đàn ông đầu trọc thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, nháy mắt ra hiệu với mấy tên đàn ông ở đằng sau.

Mấy người tay cầm gậy đó lập tức khí thế hừng hực mà tiến lên trước, nhìn bộ dạng như sắp ra tay với cô gái đó và mấy cô giáo rồi.

Đám người xung quanh hóng hớt bất lực mà lắc đầu, bọn họ căn bản không chọc vào nổi mấy tên đàn ông này, cho nên chỉ có thể cảm thấy đáng tiếc thay cho cô gái.

Chính vào lúc mấy thanh niên đó sắp đến trước mặt cô gái, một thân ảnh từ trong đám người đi ra, đứng ở trước mặt cô gái.

“Các người là người của bất động sản Vạn Long?”

Lâm Thanh Diện nhìn mấy người ở đối diện, lạnh lùng hỏi một câu.

Hôm nay ở nhà tổ họ Lâm, lão tổng của bất động sản Vạn Long Khương Ngọc Lương đã nhắc đến một miếng đất của viện phúc lợi với Lâm Thanh Diện, nơi này đúng lúc là một viện phúc lợi gần với khu phố cổ nhất, nếu như đoán không sai, thì cái viện phúc lợi mà Khương Ngọc Lương nói chính là ở đây.

Mấy thanh niên đó nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện, cũng ngừng lại, đánh giá anh trên dưới một cái.

Người đàn ông đầu trọc không ngờ lúc này mà lại còn có người xuất hiện ra mặt giúp đỡ mấy người viện phúc lợi này, trong lòng thầm mắng một tiếng, sau đó tiến lên trước một bước, mở miệng nói: “Nếu cậu đã biết bọn tôi là người của bất động sản Vạn Long, thì bớt nhiều chuyện ở đây đi, mau mau cút sang một bên, đừng lãng phí thời gian của bọn tôi!”

“Ông kêu lão tổng của bất động sản Vạn Long ra đây, tôi muốn hỏi ông ta, ông ta làm ăn kinh doanh như vậy sao?” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào tên đàn ông đầu trọc, nói.

Người đàn ông đầu trọc lập tức cười phụt một tiếng, nói: “Mẹ nó cậu tưởng mình là ai vậy, còn muốn gặp lão tổng của bọn tôi, thật đúng là nể mặt cậu quá rồi, mau cút sang một bên cho tôi, nếu không mấy anh em này của tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu!”

Mấy thanh niên đó cũng cười khẩy với Lâm Thanh Diện, hiển nhiên là cảm thấy anh chính là một trò đùa.

Lâm Thanh Diện lắc đầu, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì chỉ có thể dùng nắm đấm nói đạo lý với các người rồi.”

“Đậu xanh rau má, vậy mà còn giả đò ở đây nữa, các anh em, cho nên ngốc này một bài học đi, xem cậu ta còn dám làm anh hùng nữa không!” Người đàn ông đầu trọc lập tức hét lên một câu.

Cô gái đó nhìn thấy người ra mặt giúp bọn họ là người đàn ông mà lúc đó không cẩn thận đụng trúng cô ta, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng nhìn thấy Lâm Thanh Diện chưa được dăm ba câu thì đã muốn ra tay với đám người của tên đầu trọc đó rồi, trong lòng cũng lo lắng.

“Đại ca, hay là anh mau đi đi, chuyện này tự bọn tôi giải quyết là được rồi, mấy người này căn bản không nói lý, bọn họ sẽ thật sự ra tay với anh đó.” Cô gái nói một câu với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện quay đầu cười cười với cô gái, nói: “Yên tâm, dựa vào mấy tên tép riu này không làm gì được tôi đâu, lúc đó tôi đụng vào cô, bây giờ giúp cô xử lý bọn họ, coi như là trả lễ.”

Mấy người xem náo nhiệt ở xung quanh cũng không ngờ sẽ có người ra mặt, hơn nữa còn không hề e sợ đám người của tên đầu trọc này, vừa lên là muốn ra tay ngay, ai cũng đều kinh ngạc.

Chỉ là trong mắt bọn họ, Lâm Thanh Diện dù sao cũng chỉ có một mình, làm sao mà có thể chống lại nhiều thủ hạ của tên đàn ông đầu trọc này được, bây giờ anh đứng ra, chỉ e cũng là do nhất thời bốc đồng mà thôi.

“Chàng trai này thật là bốc đồng a, vậy mà lại muốn một mình đối phó với nhiều người như vậy, mấy người này hoàn toàn không có nói lý a.”

“Thật là quá ngốc rồi, mấy người này là do bất động sản Vạn Long tìm tới, người ta là một xí nghiệp lớn, làm sao có thể để nhân vật nhỏ như vậy vào trong mắt chứ, có lúc gặp phải chuyện này, chỉ có thể nhịn mà thôi.”

“Chậc chậc, tuổi này, nếu như không phân biệt được cái gì là thấy nghĩa quên mình, cái gì là bốc đồng thì đúng là lỗ nặng a.”

...

Thấy Lâm Thanh Diện không hề nao núng, mấy thanh niên cầm gậy đó đều lộ ra vẻ mặt hung ác, điều bọn họ thích nhất là dạy dỗ những người giả vờ mạnh mẽ như vậy, đánh đến khi loại người này quỳ xuống cầu xin, mới là niềm vui lớn nhất của bọn họ.

“Nhóc con, cậu cũng thật biết giả bộ a, chỉ là không biết cậu có thể giả bộ đến mức nào, đừng có mà ông đây mới vung một gậy xuống là cậu đã bắt đầu cầu xin rồi nha, như vậy thì quá là nhàm chán rồi!”

Người thanh niên đi trước trực tiếp cầm cây gậy trong tay đập vào người Lâm Thanh Diện không chút do dự.

Cô gái ngay lập tức sợ hãi nhắm mắt lại khi nhìn thấy cảnh này, sau đó, cô nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, trái tim run lên.

Sau đó cô mở mắt ra muốn xem tình hình của Lâm Thanh Diện, nhưng thứ đập vào mắt cô không phải là dáng vẻ Lâm Thanh Diện ngã xuống đất, mà là người đàn ông ra tay với Lâm Thanh Diện đã ngã xuống đất khóc than, Lâm Thanh Diện đã cầm lấy cây gậy trong tay người đàn ông đó, đứng tại chỗ hệt như chả có chuyện gì.

Mà lúc này, tất cả những người xung quanh hóng hớt đều trừng mắt tròn mắt dẹt, giống như là nhìn thấy một chuyện gì đó rất là khó tin vậy.

Người đàn ông đầu trọc cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại giải quyết một tên thủ hạ của mình dễ dàng như vậy, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, sau đó hắn ta liền hét lên với mấy người đó một câu: “Mẹ nó còn đứng ngây ra đó làm gì, cùng nhau lên, tao không tin tên tiểu tử này có thể đánh lại nhiều người như bọn bây!”

Lâm Thanh Diện xách cây gậy trong tay mình, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa.

Bóng ảnh lập tức chuyển động, sau đó, phía trước viện phúc lợi không ngừng vang lên những tiếng gào thét thảm thiết.

Đọc truyện chữ Full