TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 558: Đồng bệnh tương liên

Ra khỏi nhà hàng Hải Tân, Lâm Thanh Diện và Thư Hân cùng lên xe, lái tới tòa nhà Lam Khấu.

Lâm Thanh Diện thở dài một hơi, anh thực sự không nghĩ tới, chuyện của Hứa Bích Hoài còn phức tạp hơn anh nghĩ nhiều như vậy.

Tô Thành Hải thẳng thắn với anh, bây giờ chủ chân chính của nhà họ Tô là bà cụ Tô, chuyện của Hứa Bích Hoài đã như cá nằm trên thớt, bà cụ Tô cực kỳ xem trọng mối quan hệ với nhà họ Hàn, trừ phi Lâm Thanh Diện thật sự diệt nhà họ Tô, nếu không bà cụ Tô tuyệt đối sẽ không thay đổi ý định.

Sau khi biết thực lực của Lâm Thanh Diện, thái độ của Tô Thành Hải đối với anh thay đổi rất lớn, ông ta biết muốn diệt trừ Lâm Thanh Diện là chuyện không thể nào, cho nên định ổn định anh trước, đồng ý với anh về rồi sẽ đi hỏi bà cụ Tô, xem chuyện này còn có thể thương lượng không.

Lâm Thanh Diện cũng không quá ép Tô Thành Hải, ông ta nói chi tiết với anh địa vị nhỏ bé trong nhà họ Tô của ông ta, thì ra vị gia chủ nhà họ Tô này khá giống anh.

Bà cụ Tô cũng là một người thích nắm quyền, ban đầu sau khi ông cụ Tô mất, bà cụ Tô bèn nắm hết tất cả tài sản của nhà họ Tô vào tay mình.

Lúc đó Tô Thành Hải còn đang du học ở nước ngoài, nhà họ Tô chỉ có một người thừa kế là ông ta, ông ta không về được, cảm thấy để bà cụ Tô quản lý cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Tuy nhiên bà cụ Tô chính vì khoảng thời gian quản lý này mà nếm được tư vị ngọt ngào của người ở địa vị cao, trong khoảng thời gian Tô Thành Hải du học ở nước ngoài, bà ta phát triển tất cả nhân vật quan trọng của nhà họ Tô thành tâm phúc của mình.

Đợi Tô Thành Hải du học quay về, nhà họ Tô đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của bà cụ, mặc dù Tô Thành Hải thuận lợi thừa kế nhà họ Tô, trở thành gia chủ nhà họ Tô, nhưng ông ta phát hiện các quản lý cao cấp của nhà họ Tô lại không một ai nghe lời ông ta, tất cả mọi chuyện họ đều xin chỉ thị của bà cụ Tô trước mới đồng ý.

Bà cụ Tô mặc dù không nhận vị trí gia chủ nhưng quả thực là người nắm quyền của nhà họ Tô, mà gia chủ như Tô Thành Hải lại như bù nhìn, không có thực quyền gì.

Ông ta không thảm như Lâm Thanh Diện, ban đầu Lâm Thanh Diện trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí sau đó vẫn bị lừa đi làm kẻ chết thay, mà Tô Thành Hải chỉ trở thành một gia chủ bù nhìn mà thôi, so sánh mà nói vẫn cực kỳ may mắn.

Lúc đầu, Tô Thành Hải cũng cực kỳ buồn bực, còn tìm bà cụ Tô lý luận, bà cụ Tô nói ông ta còn trẻ, không biết quản lý một gia tộc lớn, cho nên thay ông ta quản trước.

Tô Thành Hải căn bản không đấu lại bà cụ, phản kháng một khoảng thời gian rồi liền ngoan ngoãn.

Lúc đó bà cụ Tô nói với ông ta nếu ông ta không nghe lời, bà ta sẽ đưa ông ta ra nước ngoài ‘học tiếp’, đến lúc đó không có lệnh của bà ta, ông ta muốn về cũng không về được.

Mà nếu Tô Thành Hải ngoan ngoãn nghe lời, bà cụ Tô sẽ không động tới ông ta, hơn nữa hứa sau khi bà ta chết đi, nhà họ Tô chắc chắn là của ông ta.

Tô Thành Hải lúc này mới thỏa hiệp, nghĩ tuổi bà cụ lớn rồi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ chết, đáng tiếc điều khiến ông ta không nghĩ tới là bà cụ vốn mạng lớn, nhiều năm như vậy trôi qua vẫn chưa từng bệnh nặng gì.

Điều này tạo nên địa vị xấu hổ của Tô Thành Hải ở nhà họ Tô, mà nhiều năm như vậy Tô Thành Hải cũng sớm đã quen rồi.

Chính vì không có quyền quản lý nhà họ Tô, Tô Thành Hải mới ngày ngày nhàn rỗi, lúc đó có rất nhiều tình nhân, mẹ ruột của Hứa Bích Hoài là một trong số đó.

Sau này Tô Thành Hải lấy một người vợ lợi hại, cũng quản ông ta chặt chẽ, ông ta không có cách nào mới đưa hết mấy người tình nhân của mình ra khỏi thành phố T.

Lâm Thanh Diện nghe Tô Thành Hải nói xong, đầu tiên là có chút cạn lời, sau đó lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, so với Tô Thành Hải, quá khứ của Lâm Thanh Diện có thể nói là thảm hơn rất nhiều, ít nhất Tô Thành Hải nhiều năm như vậy vẫn luôn sống thuận buồm xuôi gió, chỉ cần ông ta không ngấp nghé quyền lực của nhà họ Tô, bà cụ Tô sẽ không làm khó ông ta.

Có lẽ là vì quá khứ tương đồng giữa Tô Thành Hải và Lâm Thanh Diện, cũng có thể là vì biết đối phó với Tô Thành Hải cũng vô dụng, Lâm Thanh Diện cuối cùng không cố ý làm khó ông ta nữa.

Anh chỉ cảnh cáo ông ta, kêu ông ta chăm sóc cho Hứa Bích Hoài thật tốt, nếu ít đi cọng lông nào, anh sẽ lập tức tìm ông ta tính sổ.

Thư Hân nhìn Lâm Thanh Diện ngồi cạnh mình, có chút nghi hoặc, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: “Có cần tôi nghĩ cách đàn áp bà cụ Tô không, ép bà ta giao người ra?”

Lâm Thanh Diện cười lắc đầu, nói: “Không cần, chỉ cần họ đối xử tốt với Bích Hoài thì không vội đón cô ấy về.”

“Tại sao? Trước đó không phải anh rất nôn nóng sao?” Thư Hân hỏi.

“Vì tôi đột nhiên nhớ ra, nhà họ Hàn và nhà Công Tôn là thế giao, cái chết năm đó của ông tôi, họ cũng có tham dự.” Lâm Thanh Diện nói.

“Ý của anh là muốn tranh thủ cơ hội này diệt trừ nhà họ Hàn?” Thư Hân hỏi.

Lâm Thanh Diện mặt lộ ra tia sáng, gật đầu với cô ta.

“Bây giờ Bích Hoài mất trí nhớ, không có ấn tượng với tôi, thậm chí còn có chút hiểu lầm, nếu tôi bây giờ ra tay với nhà họ Tô, cướp Bích Hoài về, e là cô ấy sẽ thật sự cho rằng tôi có ý đồ bất chính với cô ấy, rất có khả năng khiến cô ấy kháng cự khôi phục trí nhớ.”

“Vừa khéo trong chuyện này cũng có nhà họ Hàn tham dự, vậy không bằng mượn cơ hội này, nghĩ cách trừ khử nhà họ Hàn, vừa khéo tôi cũng có thể nghĩ cách giúp Bích Hoài khôi phục trí nhớ.”

Lâm Thanh Diện nói ra suy nghĩ của mình.

Thư Hân gật đầu, hỏi: “Vậy anh muốn diệt trừ nhà họ Hàn thế nào?”

“Đầu tiên yên lặng quan sát động tĩnh, chỉ cần thời cơ thích hợp liền có thể ra tay.”

...

Sân bay thành phố T.

Một chiếc máy bay tự nhân hạ cánh, không bao lâu sau, cửa khoang mở ra, một thiếu niên mặc tây trang trắng bước xuống.

Dáng vóc thiếu niên thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, dáng đi hiên ngang, khiến người ta cảm giác cực kỳ khó gần.

Người này chính là cậu cả nhà họ Hàn – Hàn Đông.

“Cậu chủ, cậu về rồi, khí thế trên người cậu còn oai phong hơn trước khi đi, hẳn đã học thành rồi đi.” Một ông lão đợi ở đó lập tức bước tới nghênh đón.

Hàn Đông liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Chỉ thành quả nhỏ mà thôi, đoán rằng trong nước đã không có đối thủ có thể so với tôi, nhưng so với thầy, tôi vẫn kém xa.”

Ý cười trên mặt ông lão càng sâu, nói: “Cậu chủ thật khiêm tốn, với hiểu biết của cậu chủ về kỹ năng chiến đấu, muốn tìm một người vượt qua cậu trong nước thực sự khó khăn.”

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, rõ ràng rất khinh thường lời nịnh nọt của ông cụ này: “Nghe nói ba sắp xếp cho tôi mối hôn sự?”

“Đúng đúng đúng, là cô cả nhà họ Tô, dung mạo khá xuất chúng, cậu chủ nhìn thấy nhất định sẽ thích.” Ông cụ nịnh nọt nói.

Hàn Đông bĩu môi: “Phụ nữ chỉ là công cụ phát tiết dục vọng mà thôi, dù có đẹp cũng đều là bình hoa, nhưng ba đã sắp xếp vậy thì cứ theo ý ông đi.”

“Giúp tôi điều tra sàn đấu ngầm có tiếng ở thành phố T, tôi trước mắt chỉ hứng thú với chiến đấu, một ngày không đánh liền ngứa ngáy, nếu không tìm ra, tới lúc đó tôi sẽ lấy xương cốt già của ông ra luyện quyền.” Hàn Đông nói.

Ông cụ lập tức trán đổ môi hôi lạnh, vội đáp: “Dạ dạ dạ, quay về rồi tôi sẽ tra cho cậu chủ, chúng ta lên xe quay về trước đi.”

Đọc truyện chữ Full