TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 569: Lâm thanh diện đê tiện

Lúc bước ra khỏi biệt thự nhà họ Tô, nụ cười ánh lên trên gương mặt Lâm Thanh Diện, anh và Tô Thành Hải đàm phán rất lâu, cuối cùng cũng thuyết phục được ông ta giúp anh tiêu diệt nhà họ Hàn.

Trong lòng Tô Thành Hải hiểu rất rõ, chuyện cụ bà chuốc thuốc phá thai cho Hứa Bích Hoài đã khiến cho Lâm Thanh Diện bừng bừng lửa giận, nếu như ông ta từ chối lời đề nghị của anh thì thứ chờ đợi ông ta chỉ có con đường chết mà thôi.

Nếu như ông ta lựa chọn hợp tác với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện sẽ bỏ qua hết mọi sai lầm trong quá khứ cho ông ta, hơn nữa còn sẽ giúp ông ta đoạt hết mọi quyền hành trong tay cụ bà, để cho ông ta khống chế nhà họ Tô triệt để.

Hơn nữa chuyện mà Lâm Thanh Diện kêu ông ta làm cũng hết sức đơn giản, chỉ cần giúp anh làm vài chuyện trong bữa tiệc gặp mặt giữa Hứa Bích Hoài và cậu chủ nhà họ Hàn mà thôi.

Mặc dù không xác định Lâm Thanh Diện có thể chống lại nhà họ Hàn hay không, nhưng trong lòng Tô Thành Hải vẫn muốn giúp đỡ anh, trong khoảng thời gian gần đây ông ta luôn nhớ lại lỗi sai của mình, mỗi lúc nhìn thấy Hứa Bích Hoài ông ta đều cảm thấy áy náy.

Đây cũng là lý do vì sao ông ta không đụng đến đứa trẻ trong bụng Hứa Bích Hoài.

Trong lòng ông ta cũng hiểu rất rõ, nếu để Hứa Bích Hoài về nhà họ Hàn làm dâu thì con bé cũng chẳng sống tốt hơn bây giờ bao nhiêu, tính cách của Hứa Bích Hoài hiền hòa và lương thiện nhường thế, chắc chắn con bé sẽ bị ức hiếp.

Thái độ của Lâm Thanh Diện trong khoảng thời gian gần đây khiến cho Tô Thành Hải cảm nhận được tình cảm của anh dành cho Hứa Bích Hoài, bởi thế ông ta mới bằng lòng mạo hiểm đánh cược một lần.

Chuyện duy nhất là Tô Thành Hải vẫn kháng cự là Lâm Thanh Diện muốn cụ bà nhà họ Tô lấy chết đền tội, có điều nghĩ đến thái độ của cụ bà với ông ta trong mấy năm nay, giữa bà ta và Tô Thành Hải cũng chẳng còn tình thân gì nữa cả.

Cuối cùng ông ta đồng ý với Lâm Thanh Diện, ông ta có thể giúp anh đối phó với nhà họ Hàn nhưng sẽ không ra tay xử lý cụ bà nhà họ Tô, có điều cũng sẽ không cản trở Lâm Thanh Diện.

Sau khi Lâm Thanh Diện rời khỏi biệt thự, Tô Thành Hải đứng bên ngoài cửa nhìn lên bầu trời, ông ta lẩm bẩm: “Sợ rằng bầu trời ở thành phố T phải thay đổi rồi.”

Lúc Lâm Thanh Diện về đến tòa nhà Lam Khấu, bầu trời đã sụp tối, cả tòa nhà rộng lớn chỉ còn sót lại vài người trực ban mà thôi.

Lâm Thanh Diện đi đến trước cửa phòng Hứa Bích Hoài, anh dè dặt mở cửa ra rồi bước vào trong.

Bây giờ Hứa Bích Hoài vẫn còn đang hôn mê, cô nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng lông mày lại nhíu chặt như thể đang nằm mơ thấy ác mộng, Lâm Thanh Diện nhìn mà thấy đau lòng.

Trong khoảng thời gian gần đây, Lâm Thanh Diện đã hỏi thăm rất nhiều bác sĩ có tiếng tăm để xem xem làm sao để trị bệnh mất trí nhớ, sau khi nghe Lâm Thanh Diện tường thuật lại, đáp án của bọn họ đều là kêu Lâm Thanh Diện cho cô tiếp xúc với một vài thứ quen thuộc, làm thế có thể giúp não của cô nhớ về những chuyện trước kia.

Lâm Thanh Diện gọi điện cho Tú, dặn cô ta hỏi thăm Từ Tài. Từ Tài cũng đề nghị giông giống với các bác sĩ khác, dù gì não của con người là nơi thần bí nhất, trình độ y học bây giờ chỉ có thể hiểu được một phần của não bộ mà thôi.

Bởi thế Lâm Thanh Diện chỉ có thể giúp Hứa Bích Hoài khôi phục lại ký ức một cách chậm rãi, hơn nữa việc gấp trước mắt là xóa bỏ sự thù địch của Hứa Bích Hoài dành cho mình.

Anh kéo chiếc ghế sang rồi ngồi xuống, nhìn Hứa Bích Hoài đăm đăm, sau một thời gian dài sống trong lo âu và nhớ nhung, Lâm Thanh Diện cảm thấy cho dù được ngồi không ngắm nhìn Hứa Bích Hoài cũng là một loại hạnh phúc.

Cho đến lúc nửa đêm, Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi mệt, anh mới đứng dậy định đi về phòng nghỉ ngơi.

Vào lúc này, Hứa Bích Hoài trở người lại, cô lầm bầm: “Lâm Thanh Diện, anh đè tóc em rồi.”

Lâm Thanh Diện lập tức sững sờ rồi nở nụ cười ngay, trong lòng anh thầm nghĩ cho dù cô ấy đã mất trí nhớ nhưng từ sâu trong tiềm thức, cô ấy vẫn nhớ rằng anh là chồng của mình, lúc nằm mơ sẽ nhớ đến anh.

Sau khi nhìn Hứa Bích Hoài thêm một lúc, anh quyết định không đi nữa, dù gì chiếc giường cô đang nằm cũng là giường đôi, anh có nằm trên đó thì vẫn còn rộng rãi chán.

Đã lâu không gặp cô, làm sao Lâm Thanh Diện không muốn nằm chung giường với cô cho được, mặc dù Hứa Bích Hoài vẫn còn chưa nhớ ra anh là ai nhưng bọn họ là vợ chồng hợp pháp, Lâm Thanh Diện cũng đâu có làm chuyện gì thiếu đức, chẳng ai nói gì được anh.

Sau khi thuyết phục chính mình xong, Lâm Thanh Diện bèn nằm xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người cô, trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng.

“Anh chỉ nằm một lúc thôi, không làm gì em đâu.” Lâm Thanh Diện tự lẩm bẩm với mình.

Một lúc sau, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi mềm mại của cô, anh không khỏi nuốt nước miếng.

“Anh chỉ hôn một cái thôi, đảm bảo chỉ hôn một cái thôi, sẽ không làm gì khác đâu.”

Lâm Thanh Diện đấu tranh tâm lý một lúc rồi chầm chậm kề sát bên môi Hứa Bích Hoài.

Lúc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hứa Bích Hoài một lần nữa, Lâm Thanh Diện cảm thấy Adrenaline trong người đang dâng lên, anh chỉ mong sao có thể ngậm Hứa Bích Hoài vào miệng của mình.

Sau khi hôn cô một lúc lâu, Lâm Thanh Diện liếm liếm đôi môi mình, đến bây giờ tầm mắt của anh mới dừng lại ở dãy núi cao trên người cô, một bàn tay của anh không kềm chế nổi.

“Sao cảm thấy mình làm như thế thì hơi đê tiện nhỉ…” Ý nghĩ kỳ quái nảy ra trong đầu Lâm Thanh Diện.

“Dù sao cô ấy cũng là vợ của mình, đê tiện gì mà đê tiện chứ, vợ chồng làm vài chuyện trên giường với nhau cũng chẳng phải là lẽ hiển nhiên sao.”

Sau khi thuyết phục chính mình, Lâm Thanh Diện chẳng do dự nữa mà duỗi tay sang…

Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện bị đánh thức bởi tiếng la thất thanh.

Anh mở bừng mắt, cảm thấy có một cơ thể ấm áp nằm trong lồng ngực mình, anh bèn cúi đầu xuống, thấy Hứa Bích Hoài đang nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, cơ thể của cô cũng đang kháng cự lại mình.

Lâm Thanh Diện vội vàng buông Hứa Bích Hoài ra, cô rụt người vào góc giường, lấy mền che kín cơ thể rồi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện: “Anh…Anh là đồ biến thái, tối hôm qua anh đã làm gì tôi hả!”

Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy sốt ruột, trong lòng thầm nghĩ anh có thể làm gì kia chứ, chẳng qua chỉ là vài chuyện vợ chồng bình thường thôi mà.

“Bích Hoài, em đừng hiểu lầm anh, anh…chẳng qua anh chỉ nhớ em quá nên tối qua mới ngủ bên cạnh em thôi. Trước kia anh với em là vợ chồng thật đấy, chúng ta lâu ngày rồi mới gặp lại, bởi thế anh…” Lâm Thanh Diện giải thích.

“Anh là đồ lừa gạt, ai là vợ của anh hả, tôi nhớ tối qua anh còn kiếm chuyện với chúng tôi, không những đổ oan cho Hổ Phách mà còn đánh ngất tôi nữa. Bây giờ anh lại…anh lại ức hiếp tôi…hu hu hu…” Gương mặt Hứa Bích Hoài toát ra vẻ tủi thân, trông có vẻ rất đáng thương.

Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi lúng túng, anh vội vàng lấy điện thoại của mình ra, tìm một tấm hình rồi nói: “Anh thật sự không có gạt em, em không tin thì nhìn tấm hình này đi, chụp lúc chúng ta đi chơi với nhau đấy.”

Rồi sau đó, Lâm Thanh Diện đưa điện thoại cho cô.

Hứa Bích Hoài nhìn thoáng qua tấm hình, thấy hai người trong đó đúng là cô và Lâm Thanh Diện, cô đang ôm chầm lấy cổ của anh, còn cười rất vui vẻ.

Hứa Bích Hoài nhíu mày lại thật chặt, một hình ảnh hiện lên trong đầu cô, rồi cô lập tức nói ngay: “Tôi nhớ ra rồi.”

Đọc truyện chữ Full