TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 609: Chỉ có khách quý của phòng bao cao cấp nhất mới có thể dùng

Trong nhà.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy mấy người Lâm Thanh Diện trở về, lập tức bước lên ân cần hỏi: “Sao rồi, đã giải quyết chuyện đó chưa?”

Lâm Thanh Diện mỉm cười với Hứa Bích Hoài, nói: “Đã giải quyết rồi, sau này sẽ không còn có người đến tìm gia đình chú Vương gây phiền toái nữa.”

Lúc này Hứa Bích Hoài mới thở phào nhẹ nhõm, tối qua nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tuyệt vọng của cả nhà chú Vương, trong lòng Hứa Bích Hoài cũng hơi lo lắng.

Trên đường trở về, chú Vương sống chết không chịu tiếp nhận chức vị chủ nhiệm văn phòng quản lý hướng dẫn viên du lịch, nói đây là Lâm Thanh Diện tốn chín mươi tỷ đổi lấy, ông ta thật sự không thể gánh nổi sức nặng này.

Lâm Thanh Diện kiên nhẫn giải thích rất lâu với ông ta, tỏ vẻ chuyến du lịch này của mình kết thúc sẽ lập tức rời khỏi đảo Ánh Trăng, không thể ở lại nơi này làm chủ nhiệm.

Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo tận tình của Lâm Thanh Diện, chú Vương mới đồng ý làm chủ nhiệm văn phòng quản lý hướng dẫn du dịch, cũng nói với Lâm Thanh Diện, ân huệ này, ngày sau gia đình bọn họ chắc chắn sẽ trả lại.

Lâm Thanh Diện chỉ mỉm cười, cũng không đặt hứa hẹn của chú Vương ở trong lòng, dù sao đối với anh chuyện này thật sự không tính là gì, chú Vương đi làm chủ nhiệm văn phòng quản lý hướng dẫn du lịch, sau này cũng sẽ có khả năng cho Vương Hạo vào trong đất liền học tập.

Có lẽ sau này Vương Hạo có thể trở thành một người tài có ích, vào lúc Lâm Thanh Diện cần, cũng có thể trợ giúp phần nào.

“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Hứa Bích Hoài mỉm cười.

“Lão Vương, xế chiều hôm nay ông đi mua thức ăn cùng tôi đi, buổi tối chúng ta làm một bàn thức ăn ngon, cảm ơn Lâm Thanh Diện giúp đỡ chúng ta.” Thím Vương cười nói.

Chú Vương lập tức gật đầu, tỏ vẻ nhất định phải làm một bữa tối thịnh soạn nhất từ trước đến giờ của bọn họ.

“Chú Vương thím Vương, buổi tối hôm nay thì thôi đi, tối nay chúng tôi còn hẹn bạn, chờ hôm nào có thời gian chúng ta cùng ăn.” Lâm Thanh Diện lên tiếng, anh vẫn nhớ hôm qua Hứa Bích Hoài nói với anh, tối hôm nay muốn anh đi gặp mặt người bạn tắm cùng kia của cô.

Nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy, chú Vương thím Vương cũng không để bụng, nói chờ có thời gian thì lại làm.

Chạng vạng tối, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng ra ngoài, đi thẳng đến Nguyệt Nha Loan – nhà hàng nổi tiếng nhất đảo Ánh Trăng.

Nguyệt Nha Loan được coi là nhà hàng nổi tiếng nhất đảo Ánh Trăng, có lượng khách vô cùng cao trên đảo Ánh Trăng, nơi này trang trí vàng son lộng lẫy, toàn bộ bên ngoài nhà hàng đều được thiết kế màu bạc trắng, ngoại hình nhà hàng cũng giống như một vầng trăng lưỡi liềm treo trên cao, trời vừa tối, tất cả ánh đèn sáng lên, nhà hàng này tựa như mặt trăng trên đảo Ánh Trăng, rực rỡ lóa mắt.

Mặc dù chi tiêu của Nguyệt Nha Loan không phải người bình thường có thể chống đỡ nổi, nhưng cảnh sắc nơi đây vẫn hấp dẫn rất nhiều khách du lịch đến nơi này chụp ảnh cà thẻ.

Phía trước Nguyệt Nha Loan chính là một cái quảng trường, mỗi khi trời tối, nơi này đều sẽ tụ tập rất nhiều người, mà thi thoảng Nguyệt Nha Loan cũng sẽ tổ chức một số hoạt động, tăng cao nổi tiếng cho nhà hàng.

Lúc này quảng trường phía trước nhà hàng Nguyệt Nha Loan dựng lên một cái sân khấu, bây giờ đã có không ít người bao vây nơi đó, chỉ là trên sân khấu vẫn chưa có người biểu diễn, xem ra vẫn chưa đến thời gian bắt đầu.

“Bên kia muốn tổ chức biểu diễn gì vậy, thoạt nhìn rất náo nhiệt.” Hứa Bích Hoài nói một câu.

“Giải đấu vật tay, chẳng phải bên kia viết ra đó sao.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Hứa Bích Hoài tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không ngờ nơi này lại tổ chức giải đấu vật tay.

“Chúng ta mau đi ăn cơm, giải đấu này còn chưa bắt đầu, không chừng chờ chúng ta ăn cơm xong, vẫn có thể đến đây xem một lát.” Hứa Bích Hoài lên tiếng.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi theo Hứa Bích Hoài đến cửa chính của Nguyệt Nha Loan, đi vào trong đại sảnh.

Một nhân viên phục vụ đi đến chỗ hai người bọn họ, hỏi: “Xin hỏi có thể giúp gì cho hai vị?”

“Chúng tôi hẹn bạn, cô ấy cũng đã đến rồi, hình như là ở trong phòng bao tốt nhất ở nơi này của các cô.” Hứa Bích Hoài lên tiếng.

“Được rồi, tôi đi xác nhận, mời hai vị chờ một lát.” Nói xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng đi xác nhận.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn Hứa Bích Hoài, lên tiếng: “Xem ra người ‘bạn tắm cùng này của em không đơn giản, lại còn bao phòng tốt nhất, là một đại gia nha.”

Hứa Bích Hoài lườm Lâm Thanh Diện, nói: “Người ta chính là cô chủ trong một dòng họ lớn của Đảo quốc, là người có thân phận địa vị, sao anh có thể dùng xưng hô đại gia quê mùa như vậy nói người ta chứ.”

Lâm Thanh Diện cười, không ngờ ‘bạn tắm cùng này của Hứa Bích Hoài lại là một cô gái của Đảo quốc, trong lòng chợt hơi tò mò.

Ngay tại khi hai người đang chờ, hai người Hứa Thông và Tiểu Đình cũng đi vào trong đại sảnh của Nguyệt Nha Loan.

“Bà xã, lần này anh tốn không ít tiền mới đặt được vị trí ở nơi này, mặc dù chỉ là một phòng bao bình thường, nhưng đặt được đã vô cùng khó khăn rồi, giống như phần lớn khách du lịch đến nơi này, ngay cả phòng bao bình thường cũng không đặt nổi.” Hứa Thông vô cùng đắc ý nói.

“Ông xã giỏi nhất, lát nữa em muốn chụp thêm mấy tấm ảnh đăng lên khoảnh khắc, để bọn họ cũng được mở mang tầm mắt, nhìn thấy cuộc sống hiện giờ của chúng ta.” Tiểu Đình cười nói.

“Nếu Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng đến nơi này thì tốt rồi, tiền của bọn họ đều mua vé tàu cả rồi, chắc chắn không đến được nhà hàng đắt như vậy, nếu bọn họ ở nơi này, anh nhất định phải xả cục tức kia ra.” Hứa Thông tức giận nói.

“Ông xã anh mau nhìn xem, hai người bên kia có phải là bọn họ không?” Đột nhiên Tiểu Đình giơ tay chỉ về phía trước.

Hứa Thông nhìn về phía đó, hai mắt lập tức trừng lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật sự là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, đi, đi xem xem hai người bọn họ làm gì ở chỗ này.

Nói xong, hai người lập tức đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

“Anh nói mà, sao vừa vào đã ngửi thấy mùi nghèo túng rồi, hóa ra là hai người này ở đây, sao vậy, vào đây tham quan à? Đừng nhìn nữa, nhìn nữa thì hai người cũng không ăn được ở nơi đắt như vậy đâu, chờ lát nữa đừng để nước miếng chảy ra.” Hứa Thông giễu cợt nói.

“Ông xã tôi đặt được phòng bao nơi này đấy, sao nào, hâm mộ không, đừng cho rằng hai người mua vé tàu tầng cao nhất là có thể đứng trên người khác, hai người đứng yên ở nơi này là vì không nỡ bỏ tiền đặt phòng bao nhỉ, buồn cười quá đi.” Tiểu Đình cũng châm chọc nói.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều im lặng, không ngờ đi đến nơi nào cũng có thể gặp phải hai tên ôn thần này.

“Bạn tôi mời tôi ăn cơm ở chỗ này, chúng tôi không đặt phòng bao.” Hứa Bích Hoài lên tiếng.

“Ôi chao, còn ra vẻ nữa, cô có thể có bạn bè ở đây sao? Cô cũng đừng nói với tôi là hướng dẫn viên du lịch mà ngày đó các cô tìm được, đã nghèo đến mức tìm hướng dẫn viên du lịch bên ngoài rồi, lại còn có mặt mũi nói người ta mời các cô ăn cơm ở đây.” Hứa Thông lập tức khinh bỉ.

“Ông xã, em thấy hai người bọn họ chính là đang giả vờ, hai người các cô cũng chỉ là người đến từ một nơi rách nát mà thôi, cho dù có bạn bè, cũng không thể nào mời các cô ăn cơm ở đây, nhưng mà các cô cũng đừng sốt ruột, chờ lát nữa tôi với chồng tôi ăn xong, cho các cô xem ảnh chụp đã nghiền luôn.” Tiểu Đình cười ha ha.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều im lặng, không đáp lại lời hai người Hứa Thông.

Lúc này nhân viên phục vụ kia cũng chạy đến, trên mặt tràn đầy cung kính, nói với hai người: “Mời hai vị đi theo tôi, tôi đã xác nhận rồi, hai vị có thể đi lên.”

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài gật đầu, đi theo nhân viên phục vụ đến thang máy bên kia.

Sau khi ấn thang máy cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, nhân viên phục vụ quay người, lẩm bẩm một câu: “Hâm mộ quá, có thể đi đến phòng bao sang trọng nhất của chúng ta ăn cơm.

Hai người Hứa Thông và Tiểu Đình đều ngẩn ngơ, bước nhanh lên hỏi nhân viên phục vụ kia: “Hai người đó đi làm gì vậy? Vì sao còn có thể đi thang máy?”

“Lên trên ăn cơm.” Nhân viên phục vụ trả lời.

Chẳng lẽ thật sự có người mời hai người bọn họ đến nơi này ăn cơm? Thật đúng là gặp vận may rồi.” Hứa Thông lập tức lẩm bẩm nói, sau đó cũng muốn đi vào thang máy với Tiểu Đình.

Nhân viên phục vụ ngăn hai người bọn họ lại nói: “Hai vị, nếu như các anh muốn đi lên, chỉ có thể đi cầu thang."

Hứa Thông không hiểu hỏi: “Vì sao? Vừa rồi hai người kia đều đi lên bằng thang máy, vì sao chúng tôi lại không thể?”

“Thật sự ngại quá, thang máy kia là thang máy chuyên dụng của phòng bao cao cấp nhất chỗ chúng tôi, chỉ có khách hàng ăn cơm tại phòng bao đó mới có thể dùng, khách hàng khác chỉ có thể đi cầu thang.” Nhân viên phục vụ giải thích.

Hai người Hứa Thông và Tiểu Đình nghe nói như vậy, lập tức trợn tròn mắt.

Đọc truyện chữ Full