TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 612: Anh ta chính là một gã tồi tệ

Trở lại phòng, Lâm Thanh Diện ngồi xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài lập tức u oán liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái rồi nói: "Không phải anh nói trong lòng chỉ có mình em à? Tại sao lúc nhìn thấy Nhạn Sương thì ánh mắt anh lại thay đổi?"

Lâm Thanh Diện giải thích: "Lúc nhìn thấy cô ta, anh cảm thấy cô khá giống một người anh quen cũ của anh nên anh mới hơi thất thần, hơn nữa cô ta quả thực rất xinh đẹp, nếu anh không có chút biểu hiện nào thì chẳng phải đây mới là có vấn đề à?"

Hứa Bích Hoài hơi trầm tư, cảm thấy lời này của Lâm Thanh Diện qủa thật có lý, tuy rằng bây giờ trong lòng cô cũng chỉ có một mình Lâm Thanh Diện nhưng có đôi khi nhìn thấy người đàn ông nào cực kỳ đẹp trai thì cũng cảm thấy mắt như sáng ngời, dù sao con người đều là động vật thị giác, luôn sẽ chú ý đến cái đẹp nhiều hơn bình thường.

Một lát sau, Lương Cung Nhạn Sương cũng đi vào, sắc mặt cô ta rõ ràng xấu hơn lúc trước không ít.

Hứa Bích Hoài lập tức nhận ra sự thay đổi của Lương Cung Nhạn Sương, cô thân thiết hỏi: "Nhạn Sương, cô sao vậy? Nhìn cô có vẻ không được vui cho lắm."

Lương Cung Nhạn Sương ngồi xuống ghế, sau đó thở dài nói: "Đừng nói nữa, vừa rồi ở ngoài tôi gặp phải người trong lòng, kìm lòng không đậu, tôi bèn thổ lộ với anh ấy, nhưng anh ấy lại từ chối tôi."

Hứa Bích Hoài kinh ngạc nói: "Người trong lòng cô cũng đến đây du lịch sao?"

"Ai biết anh ấy đến đây làm gì, có thể là đi tán gái, tôi thấy anh ấy đi cùng một người phụ nữ rất xinh đẹp." Lương Cung Nhạn Sương ưu sầu nói.

"A? Không phải lúc trước cô nói dòng họ nhà cô có quy củ, nếu bị đàn ông chạm phải chân thì sẽ phải gả cho người đấy sao, lúc trước người trong lòng cô chạm vào chân cô không phải là cố ý sao?" Hứa Bích Hoài chớp mắt.

"Đúng vậy, ai biết anh ấy lại nhẫn tâm như thế, còn nói đời này sẽ không cho tôi cơ hội, Bích Hoài, cô nói tôi nên làm gì bây giờ?" Lương Cung Nhạn Sương tủi thân hỏi Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nhất thời bày ra vẻ mặt có chung mối thù, cô nói: "Người đàn ông này thật sự đáng giận, sao anh ta có thể làm như vậy được, Nhạn Sương, cô cũng không cần thương tâm, loại người tồi tệ như vậy không đáng để cô phí hoài tâm tư, sau này cô sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn anh ta."

"Nhưng mà... Nhưng mà tôi chỉ thích anh ấy thôi, vậy phải làm sao bây giờ?" Dáng vẻ này của Lương Cung Nhạn Sương quả thật là điềm đạm đáng yêu, ai nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng.

Hứa Bích Hoài cũng hơi nhức đầu, không biết nên an ủi Lương Cung Nhạn Sương như thế nào.

Lúc này, Lương Cung Nhạn Sương lại liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái rồi nói: "Bích Hoài, chồng cô cũng là đàn ông, đàn ông hiểu đàn ông nhất, cô có thể nói chồng cô giúp tôi phân tích một chút, xem rốt cuộc gã đàn ông tồi kia nghĩ như thế nào."

Khóe miệng Lâm Thanh Diện nhất thời run rẩy, anh không ngờ rằng Lương Cung Nhạn Sương lại làm trò nói những lời này trước mặt Hứa Bích Hoài, nhưng lại biến thành Hứa Bích Hoài cùng cô ta nói về chính mình, anh lại không thể nói ra lời phản bác.

Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện: "Anh mau giúp phân tích đi, vì sao lại có kẻ xấu xa như thế, biết rõ dòng họ Lương Cung có gia quy như vậy mà còn cố ý chạm vào chân người ta, bây giờ còn không chịu trách nhiệm, thật sự rất đáng giận."

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng ho hai tiếng, vẻ mặt xấu hổ nói: "Có thể... Trong chuyện này có gì đó hiểu lầm."

Anh thầm nghĩ, không biết Hứa Bích Hoài biết người đàn ông tồi tệ trong miệng Lương Cung Nhạn Sương chính là chồng mình thì cô sẽ có phản ứng thế nào đây.

Lương Cung Nhạn Sương nhìn vẻ mặt rối rắm của Lâm Thanh Diện, trong mắt hiện lên chút trêu tức.

"Hiểu lầm cái gì, lời này của anh là đang nói giúp cái tên tồi tệ kia à?" Hứa Bích Hoài trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện một cái.

"A, anh cũng không biết, về phương diện này, từ trước đến giờ anh đều rất chậm hiểu, em cũng biết chuyện này mà." Lâm Thanh Diện vội giải thích.

Hứa Bích Hoài thở dài, nói với Lương Cung Nhạn Sương: "Nhạn Sương, Thanh Diện quả thật không hiểu gì về cái này cả, bây giờ cô đừng thương tâm nữa, người kia chính là một gã tồi, cô sẽ tìm được người tốt hơn thôi."

Lương Cung Nhạn Sương cũng gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Được rồi, không thèm nghĩ đến cái tên đáng giận kia nữa, chúng ta đi ăn cơm đi."

Hứa Bích Hoài gật đầu, Lâm Thanh Diện thấy Lương Cung Nhạn Sương không tiếp tục nói về đề tài này nữa thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi ba người ăn cơm xong thì kéo nhau xuống lầu, đi ra ngoài Vịnh Nguyệt Lượng, dự định sẽ đi ra ngoài quảng trường tiêu cơm.

Lúc này, quảng trường đã đông nghịt người, phần lớn mọi người đều tập trung ở trước sân khấu được đặt tại trung tâm quảng trường, nơi đang tổ chức cuộc thi vật cổ tay.

Một người dẫn chương trình đang đứng trên sân khấu nói gì đó mới khán giả, nghe ra nội dung đại khái, bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, một lát nữa, cuộc thi vật cổ tay của bọn họ sẽ đến hồi gay cấn nhất của đêm nay.

"Nhạn Sương, chúng ta đi xem cuộc thi vật tay kia đi." Hứa Bích Hoài mở miệng.

Lương Cung Nhạn Sương gật gật đầu, không phải đối lời đề nghị của cô, Lâm Thanh Diện theo sau hai người đi đến nơi tổ chức cuộc thi.

Bởi vì khuôn mặt của Hứa Bích Hoài và Lương Cung Nhạn Sương quả thật rất xinh đẹp, cho nên khi ba người vừa xuất hiện ở khu vực thi đấy thì lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Không ít cánh đàn ông đều nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt đầy ghen tỵ, việc anh được đi cùng hai cô gái xinh đẹp như thế, quả thật khiến người ta ghen tỵ đến đỏ mắt.

Ba người dừng lại ở vị trí cách sân khấu không xa, nhìn chằm chằm phía sân kháu, lúc này trên sâu khấu đã có tám người đàn ông thân thể cường tráng, tám người này là những người đã thắng ở các vòng trước, bọn họ được vào vòng trung kết để thi đấu chọn ra quán quân.

Mà lúc này, người dẫn chương trình đang nói về phần thưởng mà người chiến thắng sẽ nhận được.

"Mọi người, ngoài phần thưởng mà tôi đã nói, quán quân của cuộc thi hôm nay còn có thể nhận được một phần quà may mắn, phần quà may mắn này là gì thì tôi không thể nói trước, chúng tôi sẽ lựa chọn một khán giả may mắn ở đây để đến thử vận may với phần quà may mắn này trước."

Người dẫn chương trình vừa mới nói xong, ánh đèn sân khấu lập tức chớp động, sau đó tất cả dừng ở trên người Lương Cung Nhạn Sương.

"Chúc mừng cô gái xinh đẹp này đã trở thành khán giả may mắn của chúng ta vào buổi tối ngày hôm nay!"

Người dẫn chương trình hò hét cuồng nhiệt, Lương Cung Nhạn Sương lại hơi ngây ngốc, không biết vì sao mình lại trở thành khán giả may mắn.

Tiếp theo, người dẫn chương trình liên tục mời Lương Cung Nhạn Sương lên sân khấu, nói với cô ta rằng chỉ cần cô ta có thể chơi đoán số thắng được người dẫn chương trình thì phần quà nãy sẽ dành cho cô ta, còn nếu thua thì sẽ thành phần quà may mắn của quán quân đêm nay.

Đương nhiên, phần quà này chính là sẽ có tư cách ăn một bữa tối cùng Lương Cung Nhạn Sương.

Trước kia Lương Cung Nhạn Sương chưa từng chơi trò chơi thế này, là cô cả của nhà Lương Cung, sao cô ta có thể tiếp xúc với những thứ thế này được, cô ta cảm thấy rất mới lạ cho nên đã đồng ý với người dẫn chương trình.

Nhưng mà kỹ năng chơi đoán số của Lương Cung Nhạn Sương quả thật có hơi kém, cô ta bị thua người dẫn chương trình, cho nên dựa theo quy định, cô ta phải ăn bữa tối cùng quán quân cuộc thi đấu vật tay này.

Cuộc thi vật cổ tay tiếp tục tiến hành, Lương Cung Nhạn Sương đi xuống khỏi sân khấu, đi đến bên cạnh Hứa Bích Hoài, nói với Hứa Bích Hoài, dáng vẻ như đứa trẻ: "Tôi thật sự quá ngu ngốc, thế mà để bị thua rồi."

Hứa Bích Hoài cười với Lương Cung Nhạn Sương: "Không sao cả, chỉ là ăn một bữa cơm với quán quân mà thôi, biết đâu lại trùng hợp là mẫu hình lý tưởng của cô thì sao."

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, đám người đột ngột rối loạn lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về một phía của quảng trường, một người đàn ông rất đẹp trai đang được mấy bảo vệ mặc âu phục đi về phía bên này.

"Nhìn kìa, là cậu cả nhà họ Trần, Trần Tử Phong!"

Đọc truyện chữ Full