TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 632: Đều là lỗi của tôi

Ánh mắt tham lam của Hoàng Nghị nhìn theo Lương Cung Nhạn Sương, anh ta cả đời này chưa từng gặp qua người phụ nữ xinh đẹp như vậy, trong lòng sớm đã hơi vội vàng không yên.

Anh ta bước lên phía trước hai bước, mắt híp lại, nhìn chăm chú vào Lương Cung Nhạn Sương, mở miệng nói: “Anh ta nói không sai, làm người phụ nữ của tôi, tôi đảm bảo khiến cho cô hưởng thụ hết thảy vinh hoa phú quý.”

Lương Cung Nhạn Sương đầy mắt ghét bỏ mà nhìn chăm chú Hoàng Nghị, nói: “Cậu tính là cái thứ gì, cũng dám nói chuyện kiểu này với tôi?”

Lấy tư cách là cô cả của nhà Lương Cung, cô ta cũng sẽ chỉ trở nên dịu dàng, dễ thương, nghịch ngợm khi đối mặt với Lâm Thanh Diện, còn như người đàn ông khác, cô ta căn bản không xem ở trong mắt.

Hoàng Nghị bị Lương Cung Nhạn Sương trách mắng như vậy, lập tức sững sờ, tức khắc biểu tình tham lam trên mặt càng tăng thêm mãnh liệt một chút.

Ông chủ cửa tiệm cầm đồ có hơi bực bội nhìn Lương Cung Nhạn Sương, mở miệng nói: “Cô vậy mà dám nói cậu chủ Hoàng như vậy, Trung tâm thương mại Thiên Thịnh ở thành phố Tiền Hải, thế nhưng là trung tâm thương mại lớn nhất, trong nhà cậu chủ, nói ít cũng có ba ngàn tỷ, cô vậy mà nói cậu ấy không xứng với cô!”

Lương Cung Nhạn Sương bĩu môi, ba ngàn tỷ mà cũng không biết ngượng đem ra mà nói, bình thường cô đãi một tiệc sinh nhật, đều có thể nhận được quà tặng không dưới ba ngàn tỷ.

Hoàng Nghị vẫy tay đối với ông chủ tiệm cầm đồ, cười nói: “Tôi thích phụ nữ như vậy, nếu như là phụ nữ ham tiền, tôi còn xem không được mắt, chinh phục kiểu phụ nữ như này, mới có thể khiến cho tôi càng có cảm giác thành công.”

Lương Cung Nhạn Sương cảm thấy hơi buồn nôn, nhìn về phía ông chủ tiệm cầm đồ, mở miệng nói: “Mau trả đồng hồ cho tôi, tôi phải đi rồi.”

Hoàng Nghị cười hihi, đứng ở trước mặt Lương Cung Nhạn Sương, nói: “Đến đều đã đến rồi, vội vàng đi làm gì chứ, đi vào nói chuyện cùng với tôi, tôi khiến cho cô kiến thức một chút sự lợi hại của tôi.”

Nói xong, Hoàng Nghị duỗi ra một ngón tay, muốn nâng cằm của Lương Cung Nhạn Sương.

Lương Cung Nhạn Sương duỗi tay, đánh tay của Hoàng Nghị ra ngoài, sắc mặt đã trở nên u ám một chút.

Nếu như cậu không trả lại đồng hồ kia, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải hối hận.”

Lương Cung Nhạn Sơn biết mình là một cô gái không có biện pháp đấu với Hoàng Nghị, đến thời điểm này, cô ta đã không còn sự bảo hộ của nhà Lương Cung, cô ta cũng chỉ là một đứa con gái bình thường mà thôi, tiếp tục dây dưa xuống dưới, sợ rằng sẽ xảy ra rủi ro, cho nên vẫn là trước rời khỏi chỗ này lại nói sau.

Cô ta vừa xoay người muốn đi, Hoàng Nghị lập tức đã cho mấy tên vệ sĩ kia của mình một ánh mắt, mấy tên vệ sĩ ngay lập tức ngăn lại trước mặt của Lương Cung Nhạn Sương.

Trong lòng Lương Cung Nhạn Sương trầm xuống, lạnh giọng nói: “Các người có ý gì, chẳng lẽ các người đã cướp đồng hồ của tôi, còn muốn hạn chế tự do của tôi?”

Hoàng Nghị cười lên, mở miệng nói: “Người đẹp, cô có thể đi ra thử hỏi thăm một chút, phụ nữ mà Hoàng Nghị tôi nhìn trúng, có lần nào để tuột mất khỏi tay. Nơi khác thì tôi không dám nói, nhưng mà ở thành phố Tiền Hải, chỉ cần tôi nghĩ khiến cho cô phải đi trở về qua đêm với tôi, thì không ai dám xen vào việc này!”

Với tư cách là con trai của ông chủ Trung tâm thương mại Thiên Thịnh, Hoàng Nghị ở thành phố Tiền Hải có thể nói là vô pháp vô thiên, hơn nữa mục tiêu của ta luôn là những cô gái xinh đẹp đến tiệm cầm đồ, đã mangđồ đi đến tiệm cầm đồ, thì chỉ có thể nói rõ là những cô gái này đang gặp phải khó khăn, hơn nữa chắc chắn thường là những người không có bối cảnh gì, anh ta nghĩ muốn chạm tay vào, cũng càng dễ dàng hơn một chút.

Ông chủ tiệm cầm đồ này chính là người có nhiệm vụ giúp Hoàng Nghị tìm phụ nữ xinh đẹp, chỉ cần hơi xinh đẹp, đều sẽ báo cho Hoàng Nghị.

Trong những năm gần đây, đã có không ít cô gái gặp phải thủ đoạn độc ác của Hoàng Nghị, nhưng lại vì bối cảnh của Hoàng Nghị mà lại cắn răng chịu đựng.

Trong lòng Lương Cung Nhạn Sương đã hiện ra một tia sợ hãi, bởi vì không nghĩ khiến cho Lâm Thanh Diện biết cô ta đang cầm đồ để đổi lấy tiền, khi đi ra ngoài, cô ta không nói với Lâm Thanh Diện, dữ nhiều lành ít rồi.

Cô liếc mắt nhìn về phía bên trên, sau đó nhanh chóng xuyên qua kẽ hở ở giữa hai người, nhưng mà mấy người vệ sĩ bắt cô trở về.

Lương Cung Nhạn Sương giãy giụa chống cự một trận, mở miệng hét lớn: “Các người thả tôi ra! Tôi nói cho các người biết, chồng của tôi là người rất lợi hai, nếu như các người dám đối với tôi làm cái gì, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!”

“Cô đã có chồng? ha ha, thật thú vị, như vậy chơi đến càng hứng thú, mang cô ấy vào bên trong, để cho tôi chăm sóc cô ta thật tốt, xem cô ta còn có thể bướng bỉnh nữa không!” Hoàng Nghị cười lạnh nói.

Mấy tên vệ sỹ lập tức kéo Lương Cung Nhạn Sương đi vào phía bên trong, ông chủ tiệm cầm đồ cũng biết điều rời đi, đóng cửa lớn lại, để tránh những người khác làm phiền Hoàng Nghị.

Hắn ta vừa mới đóng cửa lại, nghe đến ầm một tiếng, cả cánh cửa từ trên tường rơi xuống, cứng rắn đè ông chủ tiệm cầm đồ cho xuống ở bên dưới.

Tất cả mọi người đều bị tai nạn thình lình xảy ra này doạ cho nhảy dựng, đều quay đầu hướng về phía bên kia cánh cửa mà nhìn qua.

Một bóng người cao ngất xuất hiện ở đó, chính là Lâm Thanh Diện, lặng lẽ đi theo Lương Cung Nhạn Sương qua đây

“Thả cô ấy ra! Nếu không thì, chết!” Trong giọng nói của Lâm Thanh Diện mang theo sát ý vô tận.

Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy Lâm Thanh Diên xuất hiện, nước mắt một chút chảy ra, đồng thời trong lòng cũng buông lỏng một hơi, cô ta biết, Lâm Thanh Diện đang ở đây, thì sẽ không để cho cô xảy ra bất cứ chuyện gì.

“Mày là thằng nào, mày sẽ không phải là chồng của cô ta chứ? Nói cho mày biết, tao thế nhưng là con trai của ông chủ Trung tâm thương mại Thiên Thịnh, mày tốt nhất ngoan ngoãn chút cho tao, nếu không thì đừng trách tao đối với mày không khách khí!” Hoàng Nghị trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi hét lớn một câu.

Lâm Thanh Diện không có đáp lại hắn ta, đi thẳng đến trước mặt của hắn, bóp chặt cái cổ của hắn ta, dùng lực ném hắn vào phía trên tường.

Sau đó thân hình Lâm Thanh Diện nhanh chóng di chuyển, đã đến trước mặt mấy tên vệ sĩ kia, thuần thục đánh gục mấy tên vệ sĩ này xuống đất.

Mặt dù vết thương trên người Lâm Thanh Diện còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng mà đã có thể vận dụng phần lớn lực lượng trong cơ thể, thu thập mấy tên vệ sĩ vô dụng này, còn là dư dả.

Hơn nữa vết thương lần này khiến cho cơ thể của Lâm Thanh Diện càng thêm bền vững kiên cố một chút, lại công thêm tác dụng của viên thuốc mà ông lão đưa cho anh, Lâm Thanh Diện có cảm giác, đợi sau khi tình trạng vết thương của anh lành lại, lực lượng của anh sẽ lại tăng thêm một bậc.

Sau khi Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy Lâm Thanh Diện xử lý những tên vệ sĩ kia xong, ôm chặt anh rồi khóc lên.

Lần này, Lâm Thanh Diện không hề phản kháng,

“Vừa mới thật sự là hù chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng chính mình thật sự phải bị những cái tên côn đồ này ức hiếp, hu hu hu, anh làm gì không sớm chút đến đây.” Lương Cung Nhạn Sương vừa khóc vừa phàn nàn.

Lâm Thanh Diện cảm nhận tay của Lương Cung Nhạn Sương ôm rất chặt, xem đến thật sự là chịu đến sợ hãi, một cô gái như cô ta, khi đối mặt với những người như Hoàng Nghị này, có thể giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh đã rất là không tồi, chỉ có đối mặt với Lâm Thanh Diện, cô ta mới sẽ bày một mặt yếu đuối của chính mình ra.

“Sao cô lại ngốc như vậy, không có tiền có thể nói với tôi mà, làm gì phải chạy đến nơi cầm đồ này, cũng may lần này tôi đến kịp, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tưởng nổi.” Lâm Thanh Diện quở trách một câu.

Lương Cung Nhạn Sơn nghe được, lập tức giương mắt mở to, giơ lên nắm đấm nhỏ của mình, bắt đầu đấm vào ngực của Lâm Thanh Diện.

“Ý của anh thì đây chính là lỗi của tôi sao, anh cái đồ khốn kiếp này, nếu không phải vì muốn mua thuốc bổ cho anh, mua điện thoại cho anh, tôi đường đường là đại tiểu thư của nhà Lương Cung, sẽ lưu lạc đến hoàn cảnh cầm đồ hay sao, bây giờ anh vậy mà còn trách tôi, sao tôi lại đáng thương như vậy chứ.”

Nghe được giọng nói uất ức của Lương Cung Nhạn Sơn, Lâm Thanh Diện chỉ biết mình đã nói sai, vẻ mặt đầy áy náy, có chút vội nhìn Lương Cung Nhạn Sương, nói: “Tôi….tôi sai rồi, tôi không nên nói cô như vậy, đều là lỗi của tôi, cô đánh tôi đi.”

Lương Cung Nhạn Sương dừng lại, ngẩn ngơ nhìn Lâm Thanh Diện, không lâu sau, bỗng trên mặt hiện ra một nụ cười ngây ngô.

Hình dáng vừa mới nãy của Lâm Thanh Diện, rất giống với lúc bạn trai nhận lỗi với bạn gái của mình.

Lương Cung Nhạn Sương trong phút chốc cảm thấy, mình giống như đang yêu.

Đọc truyện chữ Full