TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 678: Kim lam chi

Huyện Kim Môn.

Trong một quán ăn, Lâm Thanh Diện và Lý Tam Thốn đang ngồi trước một bàn ăn, trên bàn bày rất nhiều món, Lý Tam Thốn đang ăn hổ đói.

“Sư huynh, không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng đồ ăn bên ngoài đã ngon hơn trong núi rất nhiều, bình thường cơm chúng ta ăn đều là tự nấu, đâu có chuyện nhà bếp nấu đồ ăn ngon cho ăn chứ.” Lý Tam Thốn vừa ăn vừa nói.

Lâm Thanh Diện cười nói: “Vậy thì cậu ăn nhiều một chút, sư huynh tôi sẽ không đến nỗi bị cậu ăn đến cháy túi.”

Lúc hai người ăn cơm, quán ăn đã có không ít người, bọn họ đang bàn tán chuyện gì đó, nên Lâm Thanh Diện hơi chú ý lắng nghe một chút, thì nhận ra hình như mấy người này đã bàn tán chuyện liên quan đến nhà họ Kim.

“Mấy người nghe thấy gì nữa, hôm qua cô cả nhà họ Kim lại gây sự, cô ta tới trung tâm thương mại mua đồ, vì nhân viên bán hàng nói sai một câu, mà tát ngươi ta mười cái tát, còn bảo lãnh đạo bên trung tâm thương mại đuổi việc người ta ngay, nghe nói cả nhà nhân viên đó đều dựa vào một mình cô ấy, thật độc ác mà.”

“Chuyện này đâu là gì, chẳng lẽ mấy người đã quên lúc trước, cô cả nhà họ Kim vì muốn tham gia vào cuộc thi sinh tồn ở nơi hoang dã, mà cưỡng ép bắt hai mươi nam sinh còn đang đi học, rồi ném thẳng vào trong núi lớn, cuối cùng năm người mất tích, ba người bị thú hoang cắn đứt tay chân, kết quả người ta phải bồi thường không ít tiền mới êm chuyện đó.”

“Chậc chậc chậc, nhà họ Kim là nhà giàu có nhất ở huyện Kim Môn này, ai có thể trêu chọc nổi chứ, ở đây ai cũng biết chuyện cô cả nhà bọn họ hung hăng càn quấy từ nhỏ, tiếc là chúng ta là dân thường, chỉ mong cả đời này tôi đừng chạm mặt cô cả nhà họ Kim.”

Lâm Thanh Diện nghe mấy người xung quanh bàn tán như vậy thì nhìn Lý Tam Thốn nói: “Hình như ở đây danh tiếng cô cả nhà họ Kim không được tốt cho lắm, hơn nữa nghe có vẻ cô ta thật sự là người hung hăng càn quấy, sao lúc trước cậu là thích hạng người như thế vậy?”

Vẻ mặt Lý Tam Thốn đầy lúng túng, lúc nãy anh cũng nghe thấy tiếng bàn tán của mấy người xung quanh, nên nhanh chóng giải thích: “Lúc đó tôi mới mười tám tuổi, còn khá ngây thơ, đâu quan tâm cô ta là hạng người gì, chỉ thấy cô ta xinh đẹp nên động lòng thôi, nhưng giờ tôi đã trưởng thành, đã sớm không còn cảm giác gì với cô ta nữa rồi, bằng không tôi cũng không cố ý gọi anh tới đây để báo thù.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười, không nói gì nữa, thầm nghĩ giờ cậu ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi, dù có trưởng thành đến đâu cũng không thể bằng anh được.

Ăn cơm xong, hai người ra khỏi quán ăn, định đi tìm chỗ ở để cất đồ đạc, rồi mới đi tới nhà họ Kim.

Giờ bọn họ vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt của nhà họ Kim, cũng không biết anh trai cô cả nhà họ Kim có ở đó không, nên hai người định ở lại huyện Kim Môn một hai ngày.

Trên đường đi, dù cách rất xa, nhưng hai người vẫn nghe thấy tiếng động cơ, rồi một chiếc xe thể thao màu hồng xuất hiện trong tầm mắt của hai người, đang lao tới đây với tốc độ rất nhanh.

Đúng lúc này, một bà lão đang run rẩy đi qua đường, có thể là vì tiếng động cơ của xe thể thao đã dọa bà lão sợ đến mức không dám đi tiếp, mà đứng thẳng giữa đường.

Lâm Thanh Diện và Lý Tam Thốn đều cho rằng chiếc xe thể thao nhìn thấy bà lão sẽ đi chậm lại, nhưng khôn ngờ cô ta không hề giảm tốc độ, mà ngược lại còn điên cuồng bấm còi với bà lão, như đang oán giận về chuyện bà lão chặn đường cô ta.

Lâm Thanh Diện thấy thế thì vội vàng dìu bà lão đi qua đường.

Lý Tam Thốn tức giận, cảm thấy chiếc xe này thật quá đáng, bà lão đã lớn tuổi như vậy, còn bị đến mức sinh bệnh, nếu để chiếc xe này cứ thế rời đi, thì không thể nào tìm được chủ nhân của chiếc xe.

Anh sải bước đi ra giữa đường, nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao đó, cô ta lại điên cuồng bấm còi lần nữa, nhưng Lý Tam Thốn không hề có ý định tránh ra.

Mắt thấy chiếc xe sắp đụng vào người anh rồi, xe thể thao màu hồng không thể không phanh gấp, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên, dọa người đi bên đường đều giật mình.

Xe thể thao màu hồng dừng lại cách Lý Tam Thốn chỉ còn 3cm, mọi người xung quanh đều không khỏi lau mồ hôi giùm anh.

Rất nhanh, một cô gái buộc tóc đuôi ngực, đeo kính đen, môi đỏ rực, trang sức vàng lấp lánh, mặc một chiếc áo gi-lê kết hợp chân váy ngắn bước xuống xe.

Cô gái này vừa bước xuống xe đã tức giận chỉ mặt Lý Tam Thốn mắng: “Anh muốn chết đúng không? Dám cản đường bà đây, chẳng lẽ anh tưởng tôi không dám đụng anh à?”

Lúc này Lý Tam Thốn mới hơi ngạc nhiên nhìn cô gái này, rồi hô lên: “Kim Lam Chi?”

Cô gái sửng sốt một lát, không ngờ đối phương có thể gọi họ tên mình ra, nhưng ở huyện Kim Môn này, có không ít người biết tên cô, nên chuyện này cũng không có gì lạ.

“Sao thế? Thấy sang nên muốn bắt quàng làm họ với tôi à? Anh đừng tưởng anh gọi tên tôi ra, thì hôm nay tôi sẽ tha cho anh.” Kim Lam Chi lạnh lùng nói.

Lúc này mấy người đi đường xung quanh đều nhìn Lý Tam Thốn với ánh mắt đồng cảm, vì bọn họ đều nhận ra, chủ nhân của chiếc xe thể thao màu hồng này, là của cô cả nhà họ Kim.

“Kim Lam Chi, cô không nhận ra tôi?” Lý Tam Thốn mở miệng hỏi.

Kim Lam Chi vội quan sát Lý Tam Thốn từ trên xuống dưới, trong đầu bỗng hiện lên một bóng dáng, rồi trợn trò mắt, chỉ vào anh hỏi: “Anh là Lý Tam Thốn?”

Lý Tam Thốn ưỡn ngực nói: “Không sai, là tôi đây.”

Kim Lam Chi bỗng cười to nói: “Không ngờ lại là tên vô dụng nhà anh, nếu tôi sớm biết là anh, lúc nãy tôi đã đâm thẳng anh rồi!”

Sắc mặt Lý Tam Thốn trầm xuống, thấy Kim Lam Chi vẫn khinh thường mình như năm đó thì trong lòng vô cùng khó chịu.

“Cho dù lúc nãy cô muốn đụng tôi, thì tôi cũng có thể dễ dàng tránh ra được, Kim Lam Chi, tôi nói cho cô biết, tôi đã không còn là người của hai năm trước nữa, giờ tôi đã đạt tới trình độ mà cô không thể nào tưởng tượng được, lần này tôi tới đây là để báo thù chuyện năm đó!” Lý Tam Thốn lạnh lùng nói.

Kim Lam Chi bĩu môi nói: “Anh đừng nằm mơ nữa, anh chỉ là một tên vô dụng, lúc trước anh liên thủ cũng không đánh lại anh trai tôi, chẳng lẽ anh tưởng qua hai năm thì anh có thể đánh lại anh ấy à, tên ngu ngốc?”

Nói xong, Kim Lam Chi định ngồi lên xe rời khỏi đây, cô chẳng thèm lãng phí thời gian với tên vô dụng.

Đúng lúc này, Lý Tam Thốn vươn tay nắm lấy cổ tay Kim Lam Chi, rồi lạnh lùng nói: “Tôi có thể đánh lại anh ta hay không thì đợi tôi tới nhà cô rồi biết, nhưng giờ nếu cô muốn đi thì phải xin lỗi bà cụ này trước.”

Kim Lam Chi quay đầu lườm Lý Tam Thốn, rồi hét lên: “Anh bị điên à, dựa vào điều gì mà bảo tôi phải xin lỗi một bà lão, anh mau buông tôi ra, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”

“Hôm nay nếu cô không xin lỗi, thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!” Lý Tam Thốn lạnh lùng nói.

“Anh buông tôi ra! Lý Tam Thốn, một tên vô dụng như anh cũng dám ra lệnh cho tôi.” Vẻ mặt Kim Lam Chi đầy không vui.

Lý Tam Thốn không nói hai lời đã kéo Kim Lam Chi tới trước mặt bà lão, rồi lạnh lùng nói: “Cô xin lỗi đi!”

Kim Lam Chi bị Lý Tam Thốn nắm đến đau nhói, cô hận không thể ăn thịt anh ngay, nhưng cô biết mình là một đứa con gái không thể nào đấu lại Lý Tam Thốn được, đúng như câu người thông minh thì phải thức thời, nên cô hơi mất kiên nhẫn xin lỗi bà lão.

Lúc này Lý Tam Thốn mới buông cô ra.

Cô đi tới trước xe của mình, rồi hung hăng quát về phía Lý Tam Thốn: “Anh đợi đó cho tôi, chắc chắn tôi sẽ không tha cho anh!”

Nói xong, cô liền ngồi vào xe, rồi nghênh ngang rời đi.

Đọc truyện chữ Full