TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 688: Anh chắc chưa?

Bên ngoài quán cà phê, Giang Thu Nguyệt đã leo lên xe máy.

Lâm Thanh Diện hơi xấu hổ hỏi: “Ừm, tôi đến nhà cô bằng cách nào, gọi xe sao? Cô nói địa chỉ cho tôi biết đi.”

Giang Thu Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Anh ngốc à, ngồi phía sau tôi.”

Lâm Thanh Diện hơi chần chờ, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ ngồi xe máy của con gái cả, nhưng mà nếu Giang Thu Nguyệt đã nói đến vậy mà anh còn từ chối thì có vẻ hơi xấu hổ.

Cho nên anh đành ngồi xuống phía sau Giang Thu Nguyệt.

Giang Thu Nguyệt khởi động xe, tiếng động cơ gầm rú vang lên, sau đó hai người chạy vèo về phía trước.

Giang Thu Nguyệt lái xe rất nhanh, cũng có thể thấy cô là một người thích tìm kiếm sự kích thích, tuy Lâm Thanh Diện chưa từng lái xe máy, nhưng anh đã từng đua xe rồi, nên cũng không cảm thấy khó chịu với tốc độ này.

Không bao lâu sau, Giang Thu Nguyệt ngừng xe trước một kiến trúc cao năm tầng, tòa nhà này mang đậm phong cách nước H, ngoài cửa lớn còn treo một tấm biển hiệu, bên trên viết “Tổng hội liên minh nước H”.

Trên bảng hiệu lại treo một lá cờ, trên lá cờ có viết một chữ “Võ”.

Giang Thu Nguyệt dẫn Lâm Thanh Diện bước vào cổng chính, bước vào trong, là một phòng khách trông rất cổ điển, không gian khá rộng, bên trong còn đặt tranh cổ bình phong, bàn ghế bằng ghỗ tử đàn, cùng với một khoảng đất trống rộng, bên trên vẽ hình Thái Cực, hai bên còn có mộc nhân thung, vừa thấy là biết ngay cách bố cục của gia đình có truyền thống võ học.

Lúc này trong phòng khách đang có vài người ngồi trên ghế nói chuyện, ngồi ở vị trí chủ là một người đàn ông lớn tuổi có gương mặt thô kệch, dáng người cao lớn, người này chính là hội trưởng tổng hội liên minh nước H, ba của Giang Thu Nguyệt, Giang Trấn.

Ngồi bên cạnh Giang Trấn là một người đàn ông mặc quần áo luyện võ, để râu dê, người này là bạn của Giang Trấn, đồng thời cũng là thành viên của tổng hội liên minh nước H, tên là Liễu Hà Đông.

Một người thanh niên đứng bên cạnh Liễu Hà Đông, tuổi cũng xêm xêm Lâm Thanh Diện, là con trai của Liễu Hà Đông, tên là Liễu Nhất Phàm.

“Nhất Phàm còn trẻ như thế đã có thực lực nội kình tiểu thành, đúng là thiên tài trăm năm khó gặp, cho dù là Công Tôn Thắng của nhà họ Công Tôn được đi theo tông sư kia học tập, bây giờ cũng chỉ có thực lực nội kình tiểu thành, nếu Nhất Phàm cũng tìm được một vị tông sư làm sư phụ, tiền đồ sau này cũng không thể đoán được.” Giang Trấn cười nói.

“Anh Giang quá khen, tông sư vô cùng hiếm có, làm sao có thể dễ dàng gặp được, Nhất Phàm có được trình độ như bây giờ, tôi đã cảm thấy rất vui mừng rồi.” Liễu Hà Đông khiêm tốn nói.

Liễu Nhất Phàm ở bên cạnh mặt mày tươi rói, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý.

Trong phố người H ở nước M, trong số những người trẻ tuổi, cũng chỉ có Công Tôn Thắng có thể sánh được với anh, mà Công Tôn Thắng là vì có tông sư dạy dỗ nên mới có được thực lực như thế, anh không có tông sư dạy dỗ mà đã có tiến bộ cực nhanh, trong lòng đương nhiên là cũng có chút kiêu ngạo nhất định.

“Nhất Phàm đúng là làm anh bớt lo thật, con bé Thu Nguyệt nếu giỏi bằng một nửa Nhất Phàm cũng được, tôi đã bớt lo hơn rồi, cái con bé này dạo gần đây lại xen vào việc Quan Lĩnh gì gì nữa, không chịu tập trung cho chính đạo, Quan Lĩnh chẳng qua chỉ là một nơi vui chơi, cho dù có nhiều tiền thì cũng có ích lợi gì cho người tập võ chúng ta đâu chứ.” Giang Trấn bất đắc dĩ thở dài.

Đúng lúc này, Giang Thu Nguyệt dẫn Lâm Thanh Diện bước vào, mặt mày khó chịu nhìn Giang Trấn nói: “Ba, nói xấu sau lưng người khác là không lễ phép đâu.”

Ba người Giang Trấn quay đầu lại nhìn, Giang Trấn hừ lạnh nói: “Ba đang nói xấu con à? Không lẽ ba nói không đúng sao? Quan Lĩnh kia cũng chỉ là một công viên giải trí cao cấp một chút mà thôi, cả ngày con cứ bỏ toàn bộ thời gian vào đầu óc vào loại chuyện chẳng có chút ý nghĩa nào thế này, ba nói con vài câu con đã khó chịu.”

“Ba, con đã nói với ba bao nhiêu lần rồi, Quan Lĩnh không đơn giản như ba tương tưởng, người phía sau con là con trai của ông chủ Quan Lĩnh, anh ta...” Giang Thu Nguyệt nói đến đây, đột nhiên có hơi hối hận, cô định dùng Lâm Thanh Diện để chứng mình rằng Quan Lĩnh không đơn giản, nhưng đột nhiên nhớ lại Lâm Thanh Diện cũng chẳng có gì nổi trội, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Cái gì! Con lại còn dẫn con trai của ông chủ bọn họ về nhà?” Giang Trấn lập tức gầm lên, quay sang nhìn Lâm Thanh Diện.

Liễu Hà Đông và Liễu Nhất Phàm cũng quay sang quan sát Lâm Thanh Diện, trong mắt Liễu Nhất Phàm toát lên vẻ căm thù Lâm Thanh Diện, trong mắt anh, rất có khả năng Giang Thu Nguyệt bị người con trai của ông chủ bọn họ mê hoặc nên mới quan tâm đến chuyện của Quan Lĩnh.

Anh cảm thấy về mặt ý nghĩa thì con trai của ông chủ Quan Lĩnh cũng chẳng khác mấy tên con ông cháu cha gì, loại người này giỏi ăn nói ba hoa nhất, nói không chừng Giang Thu Nguyệt cũng bị mấy lời nói ba hoa của anh ta lừa mất.

Liễu Nhất Phàm rất tự cạo, từ trước đến giờ đều cho rằng chỉ có con gái của hội trưởng tổng hội liên minh nước H là xứng với anh, tuy hai người không hẹn hò gì, nhưng mà cũng hiểu rõ điều kiện của đối phương, hơn nữa phụ huynh hai bên đều có ý này, chỉ là vẫn chưa nói thẳng ra mà thôi.

Cho nên Liễu Nhất Phàm vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện, đã xem anh thành tình địch của anh ta rồi.

“Thu Nguyệt, chắc là em cũng hiểu rõ, loại người này chẳng qua chỉ là mấy tên công tử có cuộc sống thối nát mà thôi, chắc chắn là em đã bị mấy lời nói ba hoa của anh ta lừa, anh ta trừ có tiền ra, chỉ sợ không có ưu điểm nào khác cả, tốt nhất em nên suy nghĩ kỹ lại.” Liễu Nhất Phàm nói.

Giang Trấn cũng lập tức hiểu được những lời Liễu Nhất Phàm nói có ý gì, trừng lớn hai mắt, trong lòng cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng.

Ông cẩn thận nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện nói: “Nhóc con, chỗ này không phải chỗ cậu nên đến, con gái của tôi cũng không phải loại người tùy tiện nào cũng có thể để ý đến, thừa lúc tôi còn chua nổi giận, tôi khuyên cậu nhanh ra khỏi nơi này, nếu còn không đi, cũng đừng trách tôi không khách sáo.”

Giang Trấn nắm chặt nắm tay, phát ra tiếng kêu răng rắc.

Lâm Thanh Diện nghệch mặt ra đó, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp Giang Thu Nguyệt, sao vừa mới bước vào nhà cô ấy, đã lập tức trở thành một tên con ông cháu cha ăn chơi trác táng có ý đồ với Giang Thu Nguyệt rồi?

“Ba, Liễu Nhất Phàm, hai người nói linh tinh gì đó, con và anh ta chỉ có quan hệ hợp tác, anh ta vừa đến nước M, cho nên con dẫn anh ta đi làm quen hoàn cảnh xung quanh.” Giang Thu Nguyệt hơi chán chường nói.

“Làm quen hoàn cảnh thì đi ra ngoài kia mà làm quen, nhà chúng ta không chào đón mấy tên công tử nhà giàu vô dụng.” Giang Trấn lạnh lùng nói.

“Quan Lĩnh của chúng tôi cũng không phải là một nơi như ông nghĩ, tôi cũng không phải là công tử nhà giàu vô dụng như ông nói, cho dù ông là hội trưởng của tổng hội liên minh nước H thì cũng không thể khinh thường người khác như vậy đúng không?” Lâm Thanh Diện cũng không phải dạng người hiền lành gì, không phải ai cũng có thể tùy ý kiếm chuyện.

“Ha ha, nói như vậy, anh cảm thấy bản thân rất lợi hại à?” Liễu Nhất Phàm cười nhạo, bước về trước hai bước: “Bác trai, giao người này cho cháu đối phó đi, anh ta cũng không xứng để bác tức giận như thế.”

Nói xong, Liễu Nhất Phàm nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Nếu anh không phục, vậy anh có dám đánh một trận với tôi không? Chúng ta đều là người tập võ, cho dù có vấn đề gì thì đều có thể dùng nắm đấm đến giải quyết, không biết một tên công tử bột như anh có dám tiếp nhận cách này không?”

“Anh chắc chứ?” Lâm Thanh Diện hơi cong khóe môi, chỉ lạnh nhạt trả lại anh ta ba chữ.

Đọc truyện chữ Full