TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Tam Giới
Chương 627: Thiên tài đỉnh cấp tụ tập 2

Lôi Cương Dương nhàn nhạt mở miệng, thả con săn sắt, bắt con cá rô, đem chủ đề dẫn ra.

Vốn tưởng rằng chủ đề vừa ra, mọi người sẽ nô nức tấp nập lên tiếng. Nhưng mà, Lôi Cương Dương đợi nửa ngày, biểu lộ của thiên tài tam tông khác lại lạnh nhạt, không có một cái nào mở miệng.

Ngược lại là Bảo Thụ Tông Thiết Đạt Chí, bờ môi ông động, tựa hồ muốn mở miệng, nhưng cảm thấy dùng thân phận của mình, còn chưa tới tình trạng làm cái thứ nhất lên tiếng, nên cố nén xúc động.

- Như thế nào? Hay là mọi người không có bất kỳ ý kiến?

Ngữ khí của Lôi Cương Dương trầm xuống.

- Vẫn cảm thấy tiếc thân phận, không muốn đứng ra làm ác nhân?

Ánh mắt của Lôi Cương Dương đảo qua thiên tài tam tông khác.

Bảo Thụ Tông Liên Thương Hải, vẻ mặt lãnh ngạo như cũ, tiêu chuẩn cương thi diện, phảng phất khuôn mặt kia cho tới bây giờ chưa từng có cảm xúc.

Vạn Linh Tông La Tịch thì hai mắt tháo vát hữu lực, trên mặt cũng nhìn không tới biểu lộ gì, cho người một loại cảm giác thâm bất khả trắc.

Mà thiếu nữ Lưu Vân Tông khí chất thanh nhã, dung mạo thanh lệ kia tên là Sư Vân Vân, thì khóe môi nhếch lên mỉm cười thản nhiên, cho người một loại cảm giác mây trôi nước chảy.

Ba người này, theo thứ tự đại biểu tông môn của mình, nhưng không ai tùy tiện lên tiếng.

Sau lưng Lôi Cương Dương, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:

- Thằng kia không coi ai ra gì, đối với đệ tử tông môn cũng không có nửa phần tôn trọng, xu thế điên cuồng như vậy, là có ý thị uy chúng ta. Chuyện này không thể cổ vũ, phải chèn ép.

Đây là Long Cư Tuyết, nàng làm cái thứ nhất cờ xí rõ ràng đứng ra tỏ thái độ.

Có cái thứ nhất, tự nhiên có thứ hai, Thiết Đạt Chí cũng gật đầu:

- Ta tán thành ý kiến của Long tiên tử, kẻ này ngang ngược càn rỡ, ta cũng tận mắt nhìn thấy, thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.

Hắn ban đầu ở Đan Dược Khu, sau khi Giang Trần hoàn thành nhiệm vụ Ngũ cấp, từng mở miệng mời qua, ý đồ mời chào Giang Trần, chỉ có điều lần kia tao ngộ, trừ bị nhục nhã ra, căn bản không có bất luận thu hoạch gì.

Cho nên, Thiết Đạt Chí lòng dạ hẹp hòi, tuy không biết thiên tài thế tục kia là Giang Trần, nhưng trong lòng hận không thể hung hăng trấn áp xuống.

Lôi Cương Dương đối với cách nhìn của Thiết Đạt Chí, hiển nhiên không có hứng thú gì. Ánh mắt lần nữa đứng ở trên mặt Liên Thương Hải:

- Thương Hải, ngươi cảm thấy thế nào?

Liên Thương Hải bị điểm tên, không thể không đáp rồi.

- Ta không có ý kiến, những thiên tài đỉnh cấp chúng ta, lẫn nhau đều có ăn ý, ai cũng không đem hết toàn lực chạy nước rút, hắn làm như vậy, là quấy rầy tiết tấu giữa chúng ta, bức bách chúng ta cải biến tiết tấu. Chuyện này xác thực không ổn.

Ý kiến của Liên Thương Hải, thắng được rất nhiều người đồng ý, nhiều người đều nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý ý kiến của Liên Thương Hải.

Những thiên tài đỉnh cấp bọn hắn, hiện tại còn không có triệt để phát lực. Sở dĩ bọn hắn không có triệt để phát lực, là vì ai cũng không muốn dưới tình huống không có nắm chắc tuyệt đối, đi khiêu chiến nhiệm vụ Tứ cấp cùng nhiệm vụ Ngũ cấp.

Cái này cũng không đại biểu bọn hắn làm không được nhiệm vụ Tứ cấp cùng Ngũ cấp, chỉ có điều, bọn hắn cảm thấy còn chưa tới thời điểm phải phát lực cùng mạo hiểm.

Tựa hồ Lôi Cương Dương rất hài lòng ý kiến của Liên Thương Hải, quay đầu nhìn về phía Lưu Vân Tông La Tịch:

- La Tịch, cái nhìn của ngươi như thế nào?

- Theo lý mà nói, hắn làm như vậy, chính xác là ảnh hưởng tới tiết tấu của chúng ta. Nhưng mà từ góc độ cá nhân, ta lại rất thưởng thức hắn. Đổi vị trí suy nghĩ thoáng một phát, nếu như chư vị ở vị trí của hắn, có thiên phú cùng thực lực của hắn, còn có loại dũng khí cùng quyết tâm kia, các ngươi hoàn toàn không sợ đắc tội một đám đỉnh cấp thiên tài sao?

La Tịch nói, cũng đưa tới rất nhiều người suy nghĩ sâu xa.

Thang Hồng càng là cười ha ha:

- Nói rất hay, loại dũng khí cùng quyết tâm này, dù sao lão Thang ta vẫn cảm thấy, đang ngồi ở đây, không có một cái nào bì kịp.

Thang Hồng vừa nói ra, toàn trường đều nhíu mày. Bọn họ cũng biết lập trường của Thang Hồng có vấn đề, bờ mông của thằng này hoàn toàn nằm bên thiên tài thế tục kia, thậm chí cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ.

- Thang Hồng, ngươi câm miệng, ngươi đắm mình, không nên ở chỗ này mất mặt xấu hổ.

Bên Tử Dương Tông kia, môn hạ đại đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư Tằng Sư, quát lạnh nói.

- Ơ? Ai vậy a? Uy phong thật to, lòng đầy căm phẫn như vậy, có phải muốn thay sư tôn nhà mình lấy lại danh dự hay không?

Thang Hồng cười quái dị mỉa mai.

Tằng Sư cùng Long Cư Tuyết nghe vậy, sắc mặt đều phát lạnh.

Nhất là Long Cư Tuyết, mặt đầy sương lạnh, lạnh lùng nhìn qua Thang Hồng:

- Ngốc tử, tốt nhất miệng sạch một chút, coi chừng ngày nào đó đầu lưỡi bị người cắt mất.

Loại uy hiếp này đối với Thang Hồng mà nói, hiển nhiên là không có nửa phần tác dụng. Bại hoại cười cười, lười biếng duỗi lưng một cái:

- Lão tử là hảo đàn ông, không đấu mồm mép với đàn bà.

Lúc này, bên Lưu Vân Tông kia, Sư Vân Vân mở miệng:

- Chư vị, Lưu Vân Tông ta gần đây trung lập, không lẫn vào thị phi. Chư vị định ra chương trình gì, Lưu Vân Tông chúng ta cũng sẽ không phản đối. Cương Dương đạo huynh, ngươi là người đề xuất Phong Hội, ngươi định làm như thế nào, một lời quyết định a.

- Đúng, Cương Dương sư huynh, ngươi lên tiếng a. Chúng ta nghe theo ngươi.

Bên Tử Dương Tông, ngoại trừ Long Cư Tuyết, cơ hồ tất cả mọi người là trăm miệng một lời.

- Bảo Thụ Tông cùng Vạn Linh Tông, có thể ủng hộ Lôi mỗ sao?

Lôi Cương Dương giương giọng hỏi.

Liên Thương Hải lãnh đạm nói:

- Chỉ là việc nhỏ, ngươi quyết định là được.

Vạn Linh Tông La Tịch than nhẹ một tiếng:

- Ta còn có thể nói cái gì?

Lôi Cương Dương thấy không có người phản đối, gật gật đầu, ngữ khí nghiêm nghị, âm vang hữu lực:

- Nếu như thế, ta chủ trương ra tay trấn áp, kể từ hôm nay, mỗi tông chúng ta ra hai người, thay phiên khởi xướng khiêu chiến những võ giả khác, thẳng đến khiêu chiến đến Võ Giả thế tục kia mới thôi. Một khi khiêu chiến đến hắn, chư vị nên biết làm thế nào?

Mỗi tông ra hai người, bốn đại tông môn, cái kia chính là tám người. Tám người mỗi ngày đều khởi xướng khiêu chiến, xác suất khiêu chiến đến Giang Trần, vậy thì phi thường cao.

Một ngày có lẽ khiêu chiến không đến, nhưng hai ngày, ba ngày...

Mười ngày… hai mươi ngày, tổng có thể khiêu chiến được.

Tất cả mọi người nghe được ngôn ngữ lãnh khốc của Lôi Cương Dương, đều hít một hơi lãnh khí, ý tứ của Lôi Cương Dương này, là thống hạ sát thủ.

Long Cư Tuyết lại là người thứ nhất đứng ra ủng hộ:

- Ta ủng hộ Cương Dương sư huynh, kẻ này hung hăng càn quấy, không thể cổ vũ. Chúng ta thay phiên khiêu chiến, luôn có thời điểm chọn trúng hắn. Long Cư Tuyết ta tỏ thái độ, nếu chọn trúng kẻ này, tất đem hết toàn lực, diệt sát kẻ này ở trên lôi đài, tuyệt không cho có sinh cơ hạ lôi đài.

Đọc truyện chữ Full