TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 705: Quy tắc chó má!

“Bớt phô trương thanh thế ở đây đi, cho dù chúng tôi có đứng ở đây để cho cậu giết, cậu dám à? Chỉ cần cậu đụng đến một đầu ngón tay của chúng tôi, vậy thì sẽ có người chấp pháp đến đây tìm cậu, đến lúc đó cậu tiêu đời rồi.”

Một người của gia tộc Công Tôn không hề kiêng kị chút nào mà cười nhạo Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không đặt Lâm Thanh Diện vào trong mắt.

Lâm Thanh Diện híp mắt nhìn người kia một chút, bước ra phía trước một bước, trực tiếp đánh một quyền vào trong ngực của người kia.

Trong nháy mắt xương sườn của người đó liền bị gãy mất hết bảy tám cây, có không ít cây còn trực tiếp cắm vào trong nội tạng, làm cho hắn ta không thể chết trong một thời gian ngắn được, nhưng mà lại phải chịu đựng đau đớn không thể tưởng tượng nổi.

“Ọc... Ọc...” Người đó trừng lớn mắt, dường như là muốn nói cái gì đó, nhưng mà hắn ta không còn bất cứ cơ hội nào để nói chuyện.

Tất cả những người của gia tộc Công Tôn bị một đòn ra tay đột ngột của Lâm Thanh Diện làm cho hoảng sợ, bọn họ cũng nhanh chóng lui ra phía sau, khí thế không sợ hãi lúc nãy đã biến mất không còn hình bóng.

Nhìn người đã chết trong tay Lâm Thanh Diện chỉ bằng một cú đấm, trong lòng bọn họ đột nhiên dâng lên một tia kinh hãi.

“Cậu... cậu lại giết người bình thường? Cậu không sợ bị trừng trị à!” Có người mang theo vẻ mặt hoảng sợ mở miệng nói.

“Người bình thường? Các người đều là những người đáng chết, cho dù giết thì có thể như thế nào chứ!” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Giang Thu Nguyệt nhìn Lâm Thanh Diện với trạng thái đang nổi giận, biết lúc này có khuyên anh thì cũng không thể khuyên nổi rồi.

Công Tôn Phục cũng không nghĩ đến Lâm Thanh Diện sẽ thật sự ra tay giết người, thân thể vốn dĩ hơi khom xuống lại có chút run rẩy, rõ ràng không còn ung dung giống như lúc nãy nữa.

“Lâm Thanh Diện, cậu có biết là cậu đang làm cái gì không hả, cậu đã giết cậu ta rồi, vậy thì cậu cũng phải bị y như vậy, chẳng lẽ là cậu không có đầu óc hả?” Công Tôn Phục mở miệng nói.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện rơi ở trên người của ông ta, nhếch miệng tạo thành một độ cong rất nhỏ, mở miệng nói: “Tôi không chỉ muốn giết hắn ta, mà tôi còn muốn giết ông nữa, ông có thể làm gì được tôi?”

Nói xong, anh liền chậm rãi đi về phía của Công Tôn Phục.

Cả đám người của gia tộc Công Tôn đều mang theo gương mặt tràn đầy sợ hãi mà nhìn Lâm Thanh Diện, không có một người nào dám đứng ra ngăn cản Lâm Thanh Diện, dù sao thì Công Tôn Thắng cũng là chết ở trong tay của anh, sao bọn họ có thể dám khiêu chiến với Lâm Thanh Diện.

Ban đầu bọn họ cho rằng quy tắc của cường giả nội kình có thể khống chế Lâm Thanh Diện, ai nghĩ đến Lâm Thanh Diện căn bản cũng không để những thứ đó vào trong mắt, sớm biết như vậy thì bọn họ đã vắt chân lên cổ mà chạy rồi.

Mồ hôi lạnh ở trên trán của Công Tôn Phục lập tức toát ra, ông ta không ngờ đến mình lại làm Lâm Thanh Diện nổi giận, bây giờ không biết phải kết thúc như thế nào.

Trong lúc Công Tôn Phục đang lo lắng mình sẽ bị Lâm Thanh Diện đấm chết, một bóng dáng ngăn ở trước mặt của Lâm Thanh Diện, chính là Bành Vân.

“Lâm Thanh Diện, có chừng mực chút đi, cậu đã giết chết một người rồi, đừng để tội của mình lại càng lớn hơn nữa.” Bành Vân mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Bành Vân, lên tiếng hỏi: “Anh là người của đội chấp pháp đó à?”

Bành Vân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tôi là đội trưởng tiểu đội chấp pháp của phố người C ở nước M, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn quan sát cậu, chính là không để cho cậu làm ra chuyện sai trái.”

“Làm sai chuyện? Bọn họ đều muốn đào hài cốt của ông nội tôi ra mà cầm roi quất, tôi muốn báo thù, vậy mà lại trở thành chuyện sai trái à?” Lâm Thanh Diện chất vấn.

Bành Vân bất lực thở dài, nói: “Tôi biết là ở trong lòng của cậu đang rất tức giận, nhưng mà cậu là một cao thủ nội kình, bọn họ chỉ là một người bình thường, dựa theo quy định thì cậu không thể làm tổn thương đến tính mạng của bọn họ.”

“Bỏ cái quy định chó má đó đi, hôm nay ông đây muốn giết chết mấy cái thứ không có mắt này, ai cũng đừng nghĩ cản được tôi Lâm Thanh Diện la to lên một tiếng.

“Nếu như cậu cứ cố chấp như vậy, vậy thì tôi cũng chỉ có thể ra tay cản cậu lại thôi.” Bành Vân nói.

Người của gia tộc Công Tôn nghe thấy Bành Vân nói mình là đội trưởng của tiểu đội chấp pháp, trong lòng lập tức có chỗ dựa, đều cảm thấy đội trưởng của tiểu đội chấp pháp cũng đã đến đây rồi, vậy thì Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không có cách nào ra tay với bọn họ.

“Lâm Thanh Diện, cậu nhanh chóng buông tay chịu trói đi, người ta là đội trưởng của tiểu đội chấp pháp cũng đã đến đây rồi, ở đây không có chỗ cho cậu phách lối, hãy thành thành thật thật mà nhận sai lầm đi.”

“Ranh con, đừng tưởng rằng không có ai trừng trị được cậu, người ta chính là đội trưởng của tiểu đội chấp pháp, cậu cho rằng là cậu có thể giết người dưới mí mắt của người ta được à?” Công Tôn Phục cũng nói một câu với Lâm Thanh Diện, sự sợ hãi ở trong lòng cũng đã giảm bớt đi rất nhiều.

Lâm Thanh Diện híp mắt lại nhìn Bành Vân một chút, sau đó lại hừ lạnh một tiếng, bước xa một bước liền vọt về phía của Bành Vân.

Bành Vân đã chuẩn bị tốt để chiến đấu, thấy Lâm Thanh Diện ra tay, lập tức bắt đầu di chuyển.

Hai người giao đấu với nhau, khí thế như lửa, những người ở xung quanh đều bị khí thế trên người có bọn họ ép phải lùi ra phía sau.

Lúc này bọn họ mới hiểu được cao thủ nội kình đại thành là một khái niệm như thế nào, trong lòng tuôn ra một trận hoảng sợ.

“Tài năng của cậu quả thật rất bất ngờ, chỉ có chừng ấy tuổi mà đã có thực lực của nội kình đại thành, cậu nên cố mà trân trọng tài năng là của cậu. Nếu như bây giờ cậu dừng tay, tôi có thể giới thiệu cho cậu gia nhập vào tiểu đội chấp pháp, dựa vào tài năng của cậu muốn trở thành người chấp pháp cao cấp, chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.” Bành Vân vừa chiến đấu vừa mở miệng nói.

“Thật ngại quá, tôi không có hứng thú này.” Lâm Thanh Diện nói.

Bành Vân cắn răng, nói tiếp: “Tôi có thể cho cậu đánh những người này một trận để hả giận, nhưng mà không thể gây tổn thương đến tính mạng của bọn họ, đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi.”

“Hôm nay tôi nhất định phải giết chết bọn họ, ông cũng không cần phải khuyên ngăn tôi nữa đâu.”

Khí thế của Lâm Thanh Diện đã đạt đến đỉnh phong, nội kình đại thành công thêm ngoại kình đỉnh phong, cho dù là Bành Vân thì cũng không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện.

Một lát sau Bành Vân liền cảm thấy phí sức, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã đi theo Lâm Thanh Diện có một mình, sớm biết như vậy thì ông ta đã gọi theo Trương Sách đi cùng.

“Rốt cuộc là cậu luyện nội kình như thế nào vậy, tại sao lại mạnh như vậy?” Bành Vân không nhịn được mà hỏi Lâm Thanh Diện một câu.

“Đến lúc có thời gian thì tôi sẽ nói cho ông biết, nhưng mà hiện tại tôi không rảnh.”

Lâm Thanh Diện nói xong, bắt lấy sơ hở của Bành Vân, trực tiếp vỗ một chưởng vào trong ngực của ông ta.

Sắc mặt của Bành Vân thay đổi, thân thể lập tức ngã ra phía sau, khóe miệng còn chảy ra một tia máu.

Lâm Thanh Diện cũng không giết ông ta, chỉ là tạm thời để cho ông ta mất đi sức chiến đấu, như thế này thì mới có thể yên tâm giết từng người từng người một của gia tộc Công Tôn.

Mọi người nhìn thấy đội trưởng của tiểu đội chấp pháp lại ngã xuống trên tay của Lâm Thanh Diện, đều không thể nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt cũng trở nên vô cùng đông cứng.

Công Tôn Phục vốn dĩ cho rằng đội trưởng của tiểu đội chấp pháp sẽ giải quyết Lâm Thanh Diện tại chỗ, lại không nghĩ đến vị đội trưởng này cũng thua ở trên tay của Lâm Thanh Diện, lúc này ông ta mới ý thức được Lâm Thanh Diện kinh khủng đến mức nào.

Ông ta nhìn quanh bốn phía, không nói hai lời liền chạy thẳng đến chỗ đang dừng xe, dự định chạy trước rồi lại nói, về phần những người của gia tộc Công Tôn, ông ta đã không thèm để ý tới.

Sau khi Lâm Thanh Diện đánh bại Bành Vân, liền chú ý đến Công Tôn Phục muốn chạy trốn, anh nhanh chóng vọt về phía của Công Tôn Phục, một phát bắt được bả vai của ông ta.

Thân thể của Công Tôn Phục khẽ run rẩy, chậm rãi quay đầu lại, đập vào trong mắt của ông ta là gương mặt đang giăng kín sát khí của Lâm Thanh Diện.

“Bây giờ muốn chạy, có phải là hơi trễ rồi không?”

Đọc truyện chữ Full