TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 721: Nhân cách phân liệt

Dư Tam nhìn thấy phản ứng của Lâm Thanh Diện, lập tức cười nói: “Tôi chính là Dư Tam, lẽ nào cậu không nhìn ra dáng vẻ của tôi sao?”

Lâm Thanh Diện lần nữa đánh giá Dư Tam, mở miệng nói: “Mặc dù anh giống hệt Dư Tam, nhưng tôi có thể chắc chắn, anh với Dư Tam lúc chiều đến tìm tôi, căn bản không phải cùng một người.”

Dư Tam trầm mặc một lát, sau đó liền bắt đầu điên cuồng cười, sự khát máu trong mắt cũng không che đậy nữa, trên người bạo phát khí tức hung lệ.

“Không ngờ vẫn bị nhìn ra, tên Dư Tam chó má, bình thường bộ dạng đạo mạo thật sự khó giả dạng, mới một lúc mà tôi đã sắp buồn nôn chết rồi.” Dư Tam mở miệng nói.

Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại, anh có thể từ những chi tiết này xác định được, người trước mắt với Dư Tam hồi chiều đến tìm anh có vẻ ngoài vô cùng giống nhau, hoàn toàn chính là cùng một người.

Nhưng lúc này tính cách mà người này biểu hiện ra, lại hoàn toàn khác với Dư Tam hồi chiều, điều này khiến anh có hơi mờ mịt.

“Ông không phải Dư Tam thì là ai? Tại sao ông và Dư Tam lại giống hệt nhau?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

“Dư Tam” cười cười, mở miệng nói: “Tôi là Dư Tam, cũng không phải là Dư Tam, tôi và anh ta giống nhau là vì chúng tôi cùng chung một thân thể, chỉ có điều có khi anh ta làm chủ cơ thể, có khí là tôi làm chủ cơ thể mà thôi.”

Lâm Thanh Diện sững ra, sau đó trong đầu xuất hiện một từ.

Nhân cách phân liệt.

Chẳng trách ban đầu đến đây, Dương Siêu kêu anh cẩn thận Dư Tam, bởi vì Dư Tam là kẻ tâm thần, nếu như ông ta thật sự mắc chứng nhân cách phân liệt, ngược lại thật sự là kẻ tâm thần theo ý nghĩa khoa học.

Cao thủ đứng đầu Lang Nhân Bảng, vậy mà là kẻ nhân cách phân liệt, một nhân cách ôn văn nho nhã, một nhân cách bạo lệ điên cuồng, loại chuyện này, Lâm Thanh Diện vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

“Tôi cảm thấy ông nên đi xem bác sĩ.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

“Dư Tam” lập tức hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Tôi sớm muộn sẽ giết chết anh ta, cái thứ chết tiệt này ngăn cản rất nhiều chuyện của tôi, có điều anh ta đối với khống chế cơ thể một ngày một bằng một ngày rồi, không cần bao lâu nữa, tôi sẽ trở thành chủ nhân của cỗ nhân thể này, lúc đó, tôi sẽ giết sạch tất cả con người trong nhà tù này để chúc mừng.

“Thằng nhóc, cậu không phải muốn cọ sát với tôi, tôi và thực lực của tên đó như nhau, chỉ cần cậu giúp tôi cần chìa khóa, tôi có thể cọ sát với cậu, hơn nữa vì cảm ơn cậu, tôi có thể giữ lại một mạng của cậu, như thế nào?”

Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: “Vậy ông sợ rằng nghĩ nhiều rồi, tôi không nghĩ Dư Tam vậy mà có nhân cách phân liệt, so sánh thì thấy, tôi càng muốn cọ sát với một người khác của ông hơn.”

“Dư Tam” bỗng có hơi cáu, hai cánh tay của ông ta không nhịn được mà run rẩy khiến chiếc khóa sắt vì thế mà phát ra tiếng kêu đinh đang.

“Cậu đây là không biết tốt xấu, tên đó sớm muộn sẽ bị tôi giết chết, tôi mới là chủ nhân của cỗ thân thể này, cho dù cậu không giúp tôi, tôi cũng sẽ nghĩ ra cách khác, lúc đó tôi nhất định sẽ khiến cậu chết rất thảm!” “Dư Tam” nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tùy ông.” Lâm Thanh Diện xoay người muốn rời khỏi, anh biết tranh luận với một tên điên, sẽ không có kết quả.

“Dư Tam” lập tức muốn ngăn cản Lâm Thanh Diện lại, vào lúc này, trên mặt ông ta đột nhiên lộ ra nét đau khổ, thầm mắng một tiếng: “Cái thứ đáng chết, vậy mà còn muốn tranh quyền khống chế cơ thể với tôi, không phải nói ban ngày là anh, buổi tối là tôi hay sao!”

Lâm Thanh Diện xoay người, nhìn chằm chằm Dư Tam một mình diễn hai vai đang tranh nhau, còn là buổi tối nên càng cảm thấy có hơi ngạc nhiên.

Không lâu sau, Dư Tam không có động tĩnh, hai nhân cách dường như ai cũng không tranh lại với ai, cuối cùng lấy việc ngất đi làm kết thúc, trực tiếp ngã ra đất.

Lâm Thanh Diện lắc đầu bất lực, đi tới vác Dư Tam mang về Hoài Sơn.

Sáng hôm sau.

Dư Tam từ trong hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên đất, đầu có hơi đau, Lâm Thanh Diện đang đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm ông ta.

“Tôi sao lại ở đây? Tôi nhớ hôm qua tôi sau khi rời khỏi đây, đi đến một ngọn núi khác, lẽ nào lại bị tên đó nhân cơ hội cướp quyền làm chủ?” Dư Tam tự nói với mình.

“Ông bây giờ là Dư Tam hay là một người khác?” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Dư Tam hỏi một câu.

Dư Tam sững người, sau đó nghĩ tới điều gì đó, mở miệng hỏi: “Tối qua, anh ta đến tìm cậu sao?”

Lâm Thanh Diện gật đầu.

Dư Tam thở dài bất lực, nói: “Xem ra tình trạng càng lúc càng tồi tệ, tôi nghĩ tôi nhất định phải làm ra quyết định chấm dứt, nếu không một khi bị anh ta khống chế thân thể, cả ngục giam thứ năm, đều sẽ dấy lên một trận máu tanh mưa gió.”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Có lẽ là ông quá tự tin, không chừng lấy thực lực của ông, không làm được điểm này.”

Dư Tam không có tức giận, mà thở dài nói: “Người mạnh nhất trong ngục giam thứ năm, chẳng qua cũng chỉ là nội kình đại thành đỉnh phong, giống như cậu đánh bại tất cả các cao thủ trong Lang Nhân Bảng, đã coi như rất lợi hại, nhưng suy cho cùng vẫn là nội kình đỉnh phong.”

“Thực không dám giấu, thực lực hiện nay của tôi đã đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư, cho dù là nội kình đại thành có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ không phải đối thủ của tôi.”

Nghe thấy lời này của Dư Tam, trong lòng Lâm Thanh Diện rung động, không ngờ thực lực của ông ta lại đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư, mặc dù kém hơn một chút so với tông sư chân chính, nhưng đã rất lợi hại rồi.

Nếu là như thế, vậy ông ta thật sự có tư cách nói ra những lời vừa rồi.

Chỉ có điều Lâm Thanh Diện bây giờ mặc dù vẫn dừng ở nội kình đại thành, nhưng huyền kình của anh vào khoảng thời gian trước, cũng vì chiến đấu kịch liệt mà đột phá đến cảnh giới đại thành.

Huyền kình và nội kình kết hợp lại, uy lực bạo phát ra vượt xa trình độ của nội kình đại thành, Lâm Thanh Diện có cảm giác, anh bây giờ đã có tư cách đánh một trận với tông sư, vấn đề duy nhất chính là thời gian anh có thể bạo phát lực chiến đầu cấp tông sư quá ngắn mà thôi.

“Vậy ông định làm như thế nào?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Trên mặt Dư Tam lộ ra một tia cảm khái, nói: “Năm đó tôi cố chấp truy cầu với lực lượng, đến mức giống như kẻ điên không thiết ăn không thiết ngủ, sau này càng vì chứng minh thực lực của mình, sát hại rất nhiều người vô tội, lúc đó trong lòng tôi đã sinh ra tâm ma, từng bước từng bước phát triển, mới thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện nay.”

“Nếu như bị anh ta giành mất quyền khống chết cơ thể, vậy tôi sẽ trở thành một mầm họa hoàn toàn, bị như thế, không bằng nhân lúc này tôi tự phế mình đi.”

“Không biết cậu có thể giúp tôi một tay được không, cho tôi một chưởng, để tôi giải thoát?” Dư Tam nhìn sang Lâm Thanh Diện.

Trên mặt Lâm Thanh Diện lộ ra một nụ cười mang ý nói đùa, nói: “Giúp ông không phải không được.”

“Có điều dù sao ông đã muốn tìm đến cái chết rồi, không bằng ông gọi một người khác của ông ra đây, để ông ta đánh nhau với tôi, tôi có thể bảo đảm với ông, ông ta cuối cùng sẽ chết ở trong tay tôi.”

“Ông thấy thế nào?”

Đọc truyện chữ Full