TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 751: Có tiền thật tốt

Thứ gọi là gian phòng kính trong suốt, thực ra chính là bản nâng cấp của ghế đôi, xung quanh nơi đây đều được bao quanh bởi kính chất liệu đặc biệt, tác dụng chủ yếu là muốn ngăn người khác làm phiền.

Hơn nữa nếu như cần, trên kính có một nút bấm, bấm một cái, bên ngoài sẽ không thể nhìn rõ được tình hình bên trong, vô cùng phù hợp với các ông lớn dẫn theo tình nhân vào trong đó.

Sau khi mấy người Lâm Thanh Diện vào trong gian phòng, ngồi lên sofa, Trước khi Vu Văn Đào bước vào, đã gọi mấy người Vu Hựu Ninh xuống, nói với bọn họ mấy câu.

Sau khi nghe xong, gương mặt mấy người Vu Hựu Ninh đều lộ ra nụ cười nham hiểm, những sự bất mãn lúc trước đều đã tan biến cả rồi.

Tiếp đó bọn họ bước vào gian phòng kính trong suốt, sau khi ngồi xuống, Vu Văn Đào lên tiếng nói: “Hôm nay tôi mời khách, các anh không cần khách sáo, muốn uống gì thì cứ gọi thoải mái, đừng sợ đắt, chút tiền này tôi không để ý đâu.”

“Phải đó, việc hôm nay đều là lỗi của tôi, đây là chúng tôi đền bù cho các anh, các anh cứ gọi thoải mái đi, càng nhiều càng tốt, như vậy mới thể hiện được thành ý của chúng tôi.” Vu Hựu Ninh cũng tiếp lời một câu.

Lâm Thanh Diện liếc cô ta, cứ cảm thấy có điểm nào đó không đúng lắm, nhưng mà quán bar này là của nhà họ Lâm, cho dù bọn họ muốn giở trò gì, Lâm Thanh Diện cũng không sợ.

Lúc này nhân viên đưa menu các loại rượu qua, hai người ông mập và Lý Tam Thốn nhìn qua giá cả của rượu ở phía trên, lập tức mắt chữ A mồm chữ O.

“Đệt mợ, rượu ở đây sao lại đắt thế chứ, anh chắc chắn để chúng tôi gọi thoải mái chứ?” Ông mập mở miệng hỏi một câu.

“Không sai, gọi thoải mái, dù sao cũng là tôi mời khách, anh sợ gì chứ.” Vu Văn Đào đáp lời.

“Vậy chúng tôi thật sự không khách sáo nữa đâu, đến lúc xem hóa đơn, anh đừng khóc đấy.” Lý Tam Thốn mở miệng nói một câu.

Vu Văn Đào cười mà không nói, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.

Ông mập và Lý Tam Thốn đều không do dự thêm nữa, nếu đã là tiêu tốn một bữa Vu Văn Đào, vậy nhất định phải xuống tay ác một chút, cho nên hai người trực tiếp gọi hết một lượt những loại rượu đắt nhất trên menu.

Vu Văn Đào và Vu Hựu Ninh nhìn tốc độ gọi rượu của hai người họ, không những hoảng hốt, ngược lại là cười càng vui.

Không bao lâu, phục vụ đã đưa hết những loại rượu mà họ gọi lên, một đám người lập tức uống, Vu Văn Đào và nhóm người bắt đầu lần lượt kính rượu tạ lỗi với ông mập và Lý Tam Thốn, giống như sợ họ uống ít vậy.

Lâm Thanh Diện cũng uống tượng trưng một chút, không phải là anh không muốn uống, chỉ là vì gia giáo khá là nghiêm, Hứa Bích Hoài không muốn để Lâm Nhất Nặc tiếp xúc với một Lâm Thanh Diện say túy lúy.

Qua ba tuần rượu, Vu Văn Đào cảm thấy có hơi không đủ rượu, thế là lại gọi thêm một đợt nữa, ông mập và Lý Tam Thốn đã uống đến đầu quay mòng mòng, Vu Hựu Ninh ở bên cạnh thấy thế thì cười lạnh, trong lòng nghĩ lát nữa chỉ có mấy người khóc thôi.

Qua rất lâu nữa, Vu Văn Đào đứng dậy, nói mình đi vệ sinh, anh ta vừa ra ngoài chưa lâu, Vu Hựu Ninh cũng đứng dậy nói mình đi vệ sinh.

Rất nhanh, mấy người đàn ông cùng đến với Vu Văn Đào nào thì đi gọi điện thoại, nào thì đi vệ sinh, đều đi ra từ gian phòng, chỉ còn lại ba người Lâm Thanh Diện.

Ông mập và Lý Tam Thốn chẳng chút nghi ngờ, tiếp tục uống rượu.

Lâm Thanh Diện phát hiện ra đám người Vu Văn Đào có điểm bất thường, trong lòng cũng đoán được họ muốn làm gì, gương mặt lộ ra một nụ cười, lắc đầu.

Sau khi mấy người Vu Văn Đào đi ra từ gian phòng, rất nhanh đã tụ họp với nhau, họ đều cười vui sướng liếc về phía gian phòng kính đó, trong ánh mắt mang theo một tia mong chờ.

“Ba tên đần này, còn thật sự tưởng rằng chúng ta sẽ thanh toán cho chúng, anh, anh nghĩ ra được cách này đúng là giỏi, ba tên quê mùa như chúng, vốn chẳng có bao nhiêu tiền, bây giờ chúng ta đi rồi, tất cả những phí tổn trong gian phòng này, chúng không lấy trả được tiền, người của quán bar chắc chắn sẽ không tha cho chúng.” Vu Hựu Ninh cười nói.

Gương mặt Vu Văn Đào cũng lộ ra một nụ cười lạnh, mở miệng nói: “Tên mập chết tiệt đó dám dùng mông ngồi lên mặt tao, tao làm sao có thể thật sự bồi thường xin lỗi chúng chứ, lần này không chơi chết chúng, thì ông đây không mang họ Vu rồi.”

Lúc này người phục vụ đó lại từ bên này ngang qua, Vu Văn Đào ngăn lại, nói: “Chúng tôi có chút việc, đi trước đây, tất cả phí tổn trong gian phòng, do ba người kia trả.”

Người phục vụ nhìn về gian phòng kia một cái, nhìn thấy trong đó vẫn còn người, bèn gật đầu.

“Chúng ta đi thôi.” Vu Văn Đào đưa mấy người Vu Hựu Ninh đi ra ngoài quán bar.

Chẳng bao lâu, người phục vụ cầm hóa đơn bước vào gian phòng kính trong suốt, nói với ba người Lâm Thanh Diện: “Ba vị, vì để tránh lát nữa các vị uống say, cho nên vẫn là thanh toán hóa đơn trước đi.”

Ông mập lập tức trừng mắt, nói: “Là được người ta mời chúng tôi qua đây, nếu như các cậu muốn thanh toán thì tìm họ chứ.”

“Nhưng mà mấy vị vừa rồi nói họ có việc, đã đi mất rồi, nói là hóa đơn ở đây do các ngài thanh toán.”

Lúc này ông mập và Lý Tam Thốn mới ý thức được rằng đám người Vu Văn Đào đã ra ngoài rất lâu rồi, trong lòng cũng ý thức được, họ đã bị Vu Văn Đào chơi xỏ rồi.

“Đám cháu nội đáng chết này, lại dám chơi xỏ chúng ta, mẹ nó, bây giờ tôi lập tức đi tìm chúng để tính sổ.” Ông mập đứng thẳng dậy, muốn xông ra ngoài tìm đám Vu Văn Đào.

“Quý khách, vẫn mong ngài thanh toán trước rồi hẵng đi.” Người phục vụ lập tức cản anh ta lại.

Ông mập tức giận đùng đùng, hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

“Thêm cả phí dùng gian phòng, tổng cộng là một tỷ bốn trăm linh sáu triệu một trăm nghìn, bởi vì chi phí của ngài khá nhiều, cho nên chúng tôi giảm bớt số lẻ đi cho ngài, tổng cộng một tỉ bốn trăm linh tư triệu là được rồi.” Người phục vụ lấy ra một tờ hóa đơn, đưa cho ông mập.

“Cái gì! Hơn một tỉ! Chúng tôi chỉ uống có mấy chai rượu, cậu lại đòi chúng tôi hơn một tỉ, các cậu đây là bẫy người ta à!” Ông mập kêu lên kinh hãi.

“Quý khách, rượu của chúng tôi đều niêm yết rõ giá cả, nếu như cảm thấy đắt thì ngài có thể không gọi, nhưng mà ngài đã uống xong rồi, cho nên chúng tôi thu phí ngài là hợp pháp cả.” Người phục vụ trả lời.

“Mẹ nó, đám nhóc chết tiệt này, lại bị chúng nó chơi cho một vố, hơn một tỉ, phải làm sao đây.” Ông mập quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện.

Lý Tam Thốn cũng nhìn về phía Lâm Thanh Diện, hai người họ đều chẳng có bao tiền, tình huống này, chỉ có thể tìm Lâm Thanh Diện để giải quyết thôi.

Lâm Thanh Diện cầm cốc rượu trên bàn lên uống một ngụm, cười nói: “Đi tìm giám đốc của các cậu đến đây đi.”

Người phục vụ cũng không nói gì, biết kiểu tình huống này, để giám đốc qua xử lý thì tốt hơn, cho nên bèn quay người ra khỏi gian phòng.

“Lão đại, đám nhóc này quá gian xảo, thật là tức chết em rồi, bây giờ muốn tìm chúng cũng không tìm được nữa.” Ông mập khó chịu ra mặt.

“Yên tâm đi, sẽ còn gặp lại mà.” Lâm Thanh Diện nói.

“Làm sao anh biết?” Ông mập và Lý Tam Thốn đều ngờ vực nhìn Lâm Thanh Diện.

“Lúc nãy uống rượu nghe họ nói, họ đến kinh đô, chắc là phải tham gia bữa tiệc của Nặc Nặc.” Lâm Thanh Diện nói.

Hai người lập tức hiểu chuyện là thế nào.

“Vậy hơn một tỉ này chúng ta thanh toán thế nào đây, bán em đi cũng không đáng nhiều tiền như thế.” Ông mập còn chưa rõ, trụ cột của nhà họ Lâm – Lâm Thanh Diện, rốt cuộc có tiền đến mức nào.

“Không cần thanh toán, lát nữa giám đốc của họ tới, chào hỏi một chút, là sẽ xong ngay, quán bar này là tôi mở mà.” Lâm Thanh Diện nói.

Ông mập và Lý Tam Thốn đều hít một luồng khí lạnh, không ngờ đây là quán bar cao cấp này lại là của Lâm Thanh Diện mở.

Không lâu sau, giám đốc của quán bar qua đó, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang ngồi bên trong, đôi mắt lóe sáng, vội vàng bước vào, cười nói: “Ông chủ, ngài qua đây cũng không nói với tôi một tiếng, để tôi đặc biệt sắp xếp người tiếp đãi ngài chứ.”

Ông mập và Lý Tam Thốn nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều bật lên một niềm cảm khác giống nhau:

Có tiền thật tốt.

Đọc truyện chữ Full