TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 783: Nếu bị tôi đá chết thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy

Trong nháy mắt, đã đến ngày tổ chức đại hội võ lâm.

Chỉ có điều lúc này cũng không còn ai quan tâm đến đại hội này nữa, tiêu điểm của mọi người đều tập trung vào Lâm Thanh Diện, tất cả mọi người muốn xem rốt cuộc Lâm Thanh Diện sẽ khiêu chiến toàn bộ giới võ lâm nước C như thế nào.

Sân vận động Cửu Giang, địa điểm tổ chức đại hội võ lâm.

Lúc này trong sân vận động đã dựng lên một cái lôi đài rất lớn, xem xét đến sức công phá của các cao thủ tông sư, lúc Lâm Thanh Diện cho người dựng lôi đài đã cố ý tìm đủ loại kim loại cứng rắn để chế tạo ra một lôi đài hoàn toàn bằng kim loại, để đề phòng vừa đánh một trận lôi đài đã bị phá hủy mất.

Trên tầng hai của sân vận động còn có một cái lôi đài nữa, là nơi mà năm đại gia tộc dùng để tổ chức đại hội võ lâm.

Chỉ có điều lúc này tầng hai không có một ai, tất cả mọi người đều tụ tập hết ở tầng một chờ xem Lâm Thanh Diện chiến đấu.

Sân vận động Cửu Giang là sân vận động rất nổi tiếng ở Kinh Đô, đương nhiên không gian bên trong vượt quá sức tưởng tượng, chỉ tầng một đã có thể ngồi được hơn hai mươi nghìn chỗ ngồi.

Tầng một của sân vận động đã có tiếng người huyên náo, không còn chỗ ngồi, mỗi một cửa ra vào cũng đều bị vây chật như nêm cối, rất nhiều người không có mua được vé đều muốn nhân cơ hội trà trộn vào để xem Lâm Thanh Diện chiến đấu.

Dù sao cảnh tượng như vậy rất nhiều năm rồi chưa từng xảy ra, nên tất cả mọi người đều không muốn bị bỏ lỡ.

Người của năm đại gia tộc cũng đã ngồi ở vị trí gần lôi đài nhất, chờ đợi Lâm Thanh Diện xuất hiện.

Vương Hân Dao ngồi ở vị trí của mình, nhìn vẻ mặt mong đợi của những người xung quanh, trên mặt lộ ra một tia khinh thường.

Mặc dù ngày đó cánh tay của Vương Thủ Hạc quả thực đã khiến cô ta giật nảy mình, nhưng trong lòng cô ta, Lâm Thanh Diện vẫn không có tư cách khiêu chiến toàn bộ giới võ lâm của nước C.

"Cũng không biết lần này Lâm Thanh Diện có thể chịu đựng được bao lâu đây, biến tất cả cao thủ võ lâm của nước C trở thành đối thủ của mình, chỉ lòng dũng cảm này cũng đủ làm cho người ta bội phục rồi." Một người xem ngồi ở bên trên Vương Hân Dao mở miệng nói một câu.

"Đúng vậy, trước kia lúc nhà họ Lâm tổ chức tiệc rượu tôi cũng có mặt ở đó, ngày đó Lâm Thanh Diện giao thủ cùng một cao thủ vô cùng lợi hại khiến tôi đã thấy được thực lực của Lâm Thanh Diện, thật ra Lâm Thanh Diện vô cùng lợi hại, tôi cảm thấy cho dù anh ta không thể thắng được tất cả mọi người trong giới võ lâm nước C thì ít nhất cũng có thể trụ vững được rất lâu." Một người khác mở miệng nói.

Vương Hân Dao nghe được cuộc nói chuyện của hai người kia, lập tức nhếch miệng, nói: "Nếu như các người nghĩ như vậy thì cũng quá coi thường giới võ lâm nước C rồi, quả thực Lâm Thanh Diện cũng có chút lợi hại nhưng so với toàn bộ giới võ lâm nước C thì anh ta vẫn còn kém xa."

"Ồ? Xem ra cô rất hiểu biết chuyện này đấy nhỉ, chẳng lẽ cô cũng là người của giới võ lâm à?" Người kia cười hỏi một câu.

Vương Hân Dao lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nói: "Tôi chỉ là người nhà họ Vương, gia tộc đứng đầu trong năm đại gia tộc, ông nội của tôi rất có thiên phú về võ học, mấy năm nữa, tôi nhất định sẽ lợi hại hơn cả Lâm Thanh Diện."

Sau khi hai người kia nghe thấy Vương Hân Dao nói như vậy trong lòng đều kinh ngạc một trận, trong khoảng thời gian này bọn họ cũng được nghe nói một số chuyện của năm đại gia tộc, biết năm đại gia tộc này cũng rất lợi hại, cho nên không hề xem thường Vương Hân Dao.

Không bao lâu sau, một bóng người xuất hiện ở lối vào của sân vận động, đám người lập tức phát ra một loạt tiếng vỗ tay.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng giẫm mũi chân lên mặt đất, trong nháy mắt đã đi đến bên cạnh lôi đài, nhẹ nhàng nhảy lên, bay vào trên lôi đài.

Người ở đây có thể thấy rõ ràng bóng dáng của Lâm Thanh Diện cũng chỉ có mấy vị gia chủ của năm đại gia tộc, tất cả mọi người còn lại chỉ nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện ở lối vào, ngay sau đó là đã ở trên lôi đài rồi.

"Hừ, chỉ là mấy trò mèo thôi, tôi thấy thằng nhóc này ngoại trừ giả vờ giả vịt ra thì cũng chả có bản lĩnh gì quá lớn cả." Phương Thần, gia chủ nhà họ Phương nói một câu.

Mấy vị gia chủ còn lại cũng đều không thèm để Lâm Thanh Diện vào trong mắt, bọn họ có thể trở thành gia chủ của năm đại gia tộc thì đương nhiên đều có sự kiêu ngạo của riêng phần mình, mặc dù Lâm Thanh Diện có chiến tích đánh giết được La Liệt nhưng bọn họ vẫn không cho rằng Lâm Thanh Diện có khả năng đánh bại được bọn họ.

Lúc này cũng chỉ có Vương Thủ Hạc là hơi trầm mặc, ngày đó ông ta đã được tự mình cảm nhận thực lực của Lâm Thanh Diện nên ông ta cho rằng đơn độc chiến đấu với Lâm Thanh Diện là không thể, ông ta thấy, muốn đánh được Lâm Thanh Diện thì nhất định phải là gia chủ của năm đại gia tộc liên thủ lại mới được.

Sau khi Lâm Thanh Diện đi lên trên lôi đài liếc nhìn tất cả mọi người ở đây một chút, cất cao giọng nói: "Hôm nay, Lâm Thanh Diện tôi lập lôi đài ở đây muốn khiêu chiến với tất cả cao thủ võ lâm của nước C, hôm nay mọi người ở đây đều có thể lên đài luận bàn võ nghệ với tôi, Lâm Thanh Diện tôi không bại không xuống lôi đài!"

"Hoan nghênh các vị cao thủ đến đây chỉ giáo!"

Lâm Thanh Diện vừa nói xong đã có rất nhiều người của các môn phái đến đây đều phát ra tiếng khinh bỉ, bọn họ chưa từng nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất thủ cho nên đều cảm thấy tiếng tăm của Lâm Thanh Diện là được thổi phồng lên.

Rất nhanh, một người đàn ông lực lưỡng hai tay cầm hai cái chùy nhảy lên trên lôi đài, khí thế hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói: "Chỉ bằng cái tên nhỏ bé như anh mà cũng dám nói lời khiêu chiến với toàn bộ giới võ lâm nước C ư, hôm nay để Vương Đại Chùy của Thiết Chùy môn tôi tới thử sâu cạn của anh!"

"Hi vọng cuộc khiêu chiến này của anh đừng vừa mới bắt đầu đã kết thúc!"

Nói xong, Vương Đại Chùy giơ hai tay lên, cơ bắp lực lượng trên cánh tay bộc phát, cho người ta một cảm giác vô cùng mạnh mẽ.

Tất cả mọi người đều tràn đầy mong đợi nhìn hai người trên lôi đài, không ít người đều cảm thấy giữa hai người bọn họ sẽ nổ ra một trận chiến đấu kịch liệt.

"Tên Vương Đại Chùy này nhìn có vẻ rất mạnh đấy, cảm giác một chùy của anh ta đánh xuống có thể khiến cho Lâm Thanh Diện thịt nát xương tan, lần này có thứ hay để xem rồi." Không ít người bình thường lúc này đều là tâm tính này, trong sự hiểu biết của bọn họ, nhìn có vẻ lợi hại vậy chắc chắn sẽ vô cùng lợi hại.

Vương Đại Chùy vọt tới chỗ Lâm Thanh Diện, trực tiếp đập một chùy vào trước mặt Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm anh ta một chút, giơ chân lên, đá anh ta một phát bay ra khỏi lôi đài.

Trận chiến mà tất cả mọi người mong chờ chưa kịp xảy ra, người đầu tiên lên đài cứ như vậy bị Lâm Thanh Diện giải quyết một cách hời hợt.

Toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: "Vì để tránh lãng phí thời gian, những người có thực lực nửa bước tông sư trở xuống thì đừng bước lên đây, nếu không bị tôi đá chết thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy."

Vốn mấy người của môn phái nhỏ sau khi chứng kiến được sự kinh khủng của Lâm Thanh Diện, trong nháy mắt đều bỏ ý định đi lên lôi đài khiêu chiến Lâm Thanh Diện.

Vương Đại Chùy vừa ra lôi đài kia đã là cao thủ đạt tới nội kình đại thành, với trình độ này mà còn bị Lâm Thanh Diện một cước đá bay, có thể đoán được thực lực của Lâm Thanh Diện mạnh cỡ nào.

Mà câu thực lực nửa bước tông sư trở xuống còn bị Lâm Thanh Diện đá chết, quả thực khiến cho tất cả mọi người không thể không sợ hãi thán phục.

Sau khi trải qua bài học của người đi trước, những người ở đây muốn khiêu chiến Lâm Thanh Diện lập tức bình tĩnh lại, sau đó những người ra sân không có một người nào thấp hơn nửa bước tông sư.

Nhưng dù là vậy, bọn họ cũng vẫn không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện như trước.

Trên khán đài, trong một góc khuất, một người mặc áo bào đen, trên đầu mang theo mũ, dung mạo bị che lấp lúc này đang nghiêm túc nhìn chằm chằm trận chiến trên lôi đài.

Quanh thân người này tản ra một mùi thảo dược, những người ngồi ở xung quanh ông ta đều cảm thấy hơi kỳ quái nhưng nhìn người này thần thần bí bí, cũng không biết là làm cái gì cho nên cũng không dám nói thêm cái gì.

Khi trận chiến của Lâm Thanh Diện kết thúc, người choàng áo bào đen này đột nhiên lại phát ra một tiếng cười nhạo.

"Quả nhiên là thiên tài hiếm có, thiên phú bực này nhìn thôi tôi cũng cảm thấy hâm mộ, đáng tiếc, người này đã hết thời rồi, cho dù có là thiên tài đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chỉ là bọt nước mà thôi."

Đọc truyện chữ Full