TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 865

Cảm nhận được khí thế trên người Bạch Kiếm, ánh mắt Quý Trường Thanh cũng ngưng, rõ ràng cảm thấy kinh ngạc đối với thực lực Bạch Kiếm này.

Tuổi của Bạch Kiếm tương đương Lâm Thanh Diện, có thể cùng một tuổi này đã đạt đến cảnh giới tông sư đỉnh phong, cực kỳ hiếm thấy, cho dù là ở Chúng Thần Điện, cũng tìm không ra một người có thể ở tuổi này đạt đến tông sư đỉnh phong, cho nên Quý Trường Thanh mới kinh ngạc.

Đương nhiên, Chúng Thần Điện cùng Từ Thần khác nhau, dù sao bọn họ cũng là thế lực thần bí nhất nước C, số lượng cao thủ đương nhiên mấy người đệ tử này của Từ Thần không thể so đuọc, mặc dù Từ Thần bồi duỡng được một thiên tài tông sư đỉnh phong lúc hơn hai mươi tuổi, nhưng mà Chúng Thần Điện có nhiều người cao thủ tông sư hơn ba mươi tuổi.

Huống hồ bây giờ Lâm Thanh Diện cũng đồng ý gia nhập Chúng Thần Điện, so với Lâm Thanh Diện, Bạch Kiếm vẫn thua kém rất nhiều.

Từ Thần nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Quý Trường Thanh, lập tức trở nên đắc ý, giống như đang khoe khoang bảo bối của mình trước mặt Quý Trường Thanh.

"Bạch Kiếm là người có thiên phú tốt nhất dưới trướng của tôi, hơn hai mươi tuổi đã đạt đến tông sư đỉnh phong, hơn nữa tôi có dự cảm trước ba mươi tuổi cậu ta có thể bước vào Hóa Cảnh, thiên phú này chỉ sợ ngay cả tổ chức cao thủ tụ tập nhiều nhất thiên hạ Chúng Thần Điện cũng tìm không ra?" Từ Thần vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Quý Trường Thanh.

Quý Trường Thanh cười cười, nói: "Theo như tình huống trước đây quả thật tìm không ra."

Từ Thần hừ lạnh một tiếng, nói: "Quá khứ tìm không ra, sau này cũng tìm không ra, thiên chi kiêu tử như Bạch Kiếm vậy, cũng không phải là dễ tìm."

Vốn ý của Quý Trường Thanh là quá khứ tìm không ra, nhưng mà đợi Lâm Thanh Diện gia nhập, có thể tìm ra rồi, mà Từ Thần cho rằng Quý Trường Thanh lại không chịu thua, cho nên mới nói sau này mình có thể tìm ra được thiên tài như vậy

Lâm Thanh Diện nhìn Bạch Kiếm, trong lòng cũng cũng có sự kính nể với anh ta, có thể đạt tới Tông Sư đỉnh phong lúc hơn hai mươi tuổi, xác thực cũng xem là thiên chi kiêu tử, hơn nữa Bạch Kiếm tu luyện nhất định là nội kình, Lâm Thanh Diện nếu như không phải luyện huyền công, thực lực bây giờ, chỉ sợ vẫn không mạnh như Bạch Kiếm

Đương nhiên, Lâm Thanh Diện còn làm trễ nãi mấy năm làm con rể nhà họ Hứa, thực sự bàn đến thiên phú, Lâm Thanh Diện vẫn là tồn tại độc nhất như cũ.

Nhìn thấy đối phương chỉ có thực lực Tông Sư đỉnh phong, Lâm Thanh Diện cũng yên lòng, mặc kệ so cái gì, Lâm Thanh Diện có thực lực tuyệt đối, đương nhiên sẽ không kinh sợ.

Từ Thanh Thanh giận dữ trừng Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Thực lực của sư huynh Bạch Kiếm không phải người bình thường có thể so sánh, tuổi của anh không kém sư huynh Bạch Kiếm lắm, thực lực khẳng định không bằng sư huynh Bạch Kiếm, theo tôi thấy hay là anh nhanh nhận thua đi, xin lỗi bản cô nương, tiết kiệm thời gian lãng phí ở đây."

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Còn không có tỷ thí, sao cô biết thực lực tôi không bằng anh ta, vẫn là để kết quả nói chuyện đi."

Từ Thanh Thanh lập tức hừ một tiếng, thầm nói: "Thật là tên tự đại, sư huynh Bạch Kiếm của tôi sao anh có thể tùy tiện so bì được, anh làm thế này, chỉ là rước lấy nhục thôi."

Lâm Thanh Diện không chút để ý lời nói của Từ Thanh Thanh, quay đầu nhìn về phía Từ Thần, mở miệng nói: "Không biết tiền bối muốn để chúng tôi đấu cái gì, trực tiếp đánh nhau hay là cái gì khác?"

Từ Thần xoay người chỉ chỉ cái hồ nước giữa sân kia, mở miệng nói: "Hồ nước này là năm đó tôi vô tình phát hiện, cách đây đã trăm năm, nước trong hồ rét lạnh thấu xương, người thường nếu đi vào chưa được năm phút đồng hồ, sẽ bị hơi lạnh ăn mòn, nhẹ thì nằm trên giường không dậy nổi, nặng thì chết."

"Nhưng mà hồ nước này đối với người tập võ chúng ta lại có hiệu quả, vào trong hồ nước, dùng nội kình chống lại hơi lạnh, không những luyện được gân cốt, mà nội kình cũng được ý lạnh của nước trong hồ cọ rửa qua, trở nên vô cùng cứng cỏi, mặc dù không thể tăng thực lực lên, nhưng cũng làm uy lực của nội kình tăng lên rất lớn."

"Nhưng mà không biết bao nhiêu năm tháng hồ nước này tồn tại, dù là người tập võ, cũng không thể ở trong đó quá lâu, nếu không sẽ có nguy hiểm tổn thương đến căn cơ."

"Tỷ thí hôm nay của hai người chính là đi vào trong hồ nước này, xem ai có thể ở trong hồ nước này lâu hơn."

Lâm Thanh Diện cẩn thận nhìn vào cái hồ nước kia, lúc này mới xác định lý do lúc vừa vào sân này lạnh cả người.

Không thể tưởng được ở đây cũng có một hồ nước thần kỳ như vậy, nhưng mà từ công hiệu mà nói, hồ nước này kém rất nhiều so với hồ nước ở Dược Thần Cốc

Nhớ ngày đó Lâm Thanh Diện ở trong hồ nước của Dược Thần Cốc trọn nửa tháng, mặc dù hồ nước này cũng không phải là thồ thuốc, nhưng Lâm Thanh Diện cũng không cảm thấy thời gian mình kiên trì sẽ ngắn.

Bạch Kiếm sau khi Từ Thần nói xong, gật gật đầu, sau khi quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một cái, cởi quần áo nửa người mình xuống, lộ ra cơ thể khỏe mạnh và làn da màu đồng.

Từ Thanh Thanh thấy vậy, lập tức hét lên, hướng về phía Bạch Kiếm hô to: " Sư huynh Bạch Kiếm, phía dưới cũng cởi đi, nếu không sẽ ảnh hưởng phát huy của anh."

Bạch Kiếm tràn đầy không nói gì trừng Từ Thanh Thanh một cái, không phản ứng lại, đi đến trước hồ nước, nhảy vào.

Lâm Thanh Diện thấy thế, cũng không chần chờ, sau khi cởi bỏ áo quần nửa người mình, cũng nhảy vào giữa hồ nước.

Một cỗ hàn khí mãnh liệt đánh úp lên người Lâm Thanh Diện, trực tiếp chui vào trong những lỗ chân lông của anh, hơi lạnh này có ý nghĩa hoàn toàn khác so với hơi lạnh vào lúc trời rét, hàn khí này giống như muốn đóng băng từng tế bào, nếu đợi một lúc, cơ quan toàn thân chỉ sợ đều đình công.

Lâm Thanh Diện không thể không vội vàng vận chuyển Huyền Kình để chống đỡ ý lạnh này, Huyền Kình vận chuyển toàn thân, lập tức xua tan hơi lạnh này.

Bởi vì hàn khí trong hồ nước này liên tục không ngừng tuôn vào trong cơ thể, cho nên Lâm Thanh Diện phải liên tục vận chuyển Huyền Kình, để chống đỡ hàn khí này tạo ra thương tổn trên cơ thể.

Cho nên trận đấu này, kỳ thật chính là so sức lực trong cơ thể ai hùng hậu hơn, ai có thể chịu đựng hơn.

Huyền Kình trong cơ thể Lâm Thanh Diện tự nhiên là không cần phải nói, cảnh giới của anh so với Bạch Kiếm cũng cao hơn, tỷ thì này, từ ban đầu đã quyết định được thắng bại.

Mấy người Từ Thần Quý Trường Thanh cũng vây ở cạnh hồ nước xem hai người, Từ Thần và Từ Thanh Thanh đương nhiên vô cùng tin tưởng Bạch Kiếm, mà Quý Trường Thanh lại hoàn toàn không lo lắng cho Lâm Thanh Diện, loại tỷ thí đơn giản này, nếu Lâm Thanh Diện thua, vậy mình nói cậu ta là người có thể tiến đến Thần Cảnh nhất là trò đùa rồi.

Lâm Thanh Diện trong hồ nước gương mặt cũng rất vui vẻ, cũng không cảm thấy hồ nước này khủng bố như Tư Thần nói, tình huống như vậy, anh ở bên trong nghỉ ngơi một ngày cũng không có vấn đề.

Bạch Kiếm gương mặt kiêu ngạo nhìn Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm nói: "Người anh em, anh cũng là nhanh nghĩ xem thua thì phải ứng phó với cô nhóc Thanh Thanh này thế nào, đường não của cô nhóc này khác với các cô gái khác, làm không tốt, cô ấy có thể để lại ám ảnh cho cậu."

Lâm Thanh Diện cười cười với Bạch Kiếm, nói: "Đa tạ nhắc nhở, chỉ có điều, tôi cũng không cho cô ấy cơ hội này."

Bạch Kiếm thấy Lâm Thanh Diện tự tin như vậy, trong lòng cũng có chút khinh thường, nghĩ thầm đây cũng chỉ là lúc vừa mới vào hồ nước cảm thấy thoải mái thôi, đợi lát nữa, Lâm Thanh Diện khẳng định không nói được lời vậy nữa.

Đọc truyện chữ Full