TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 954: Từ bỏ đi

Tần Tử Hàng nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười khinh miệt, sau đó đi ra từ đằng sau lưng của Tần Tu, trên mặt tràn đầy biểu cảm kích động.

“Ăn nói hùng hồn lắm, bản lĩnh khác thì nhìn không ra, chỉ có bản lĩnh nói phét đúng là không có ai địch nổi.”

Tất cả những người ở đây đều bật cười, người nào cũng trào phúng nhìn Lâm Thanh Diện, rõ ràng là không có ai cảm thấy Lâm Thanh Diện lợi hại giống như anh đã nói.

“Đúng là một thằng nhóc thiếu hiểu biết cuồng vọng, cho dù Tử Hàng mới là nửa bước Tông Sư, nhưng mà có thể bước vào cánh cửa Tông Sư thì cũng đã mang ý nghĩa có thực lực tuyệt vời. Mặc dù Thần Long Vệ có lớn mạnh nhưng mà bọn họ mạnh trên tác chiến, tổng quản giáo các đời của Thần Long Vệ là cao thủ nội kình, thằng nhóc này lại còn mơ tưởng đáng được Hóa Cảnh Tông Sư, thời sự buồn cười quá đi.” Trác Viễn Thần hừ lạnh nói.

Tần Tu cũng khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Diện, thấy tuổi tác của Lâm Thanh Diện cũng không lớn hơn Tần Tử Hàng mấy tuổi, cho dùng Lâm Thanh Diện có là thiên tài thì thật lực cùng lắm cũng tương đương với Tần Tử Hàng, ông ta chưa từng nhìn thấy ai có tài năng cao hơn Tần Tử Hàng, không biết là anh lấy sức lực từ nơi nào mà nói ra những lời này.

Chỉ sợ là ở đây cũng chỉ có Trác Nhã tin Lâm Thanh Diện có thể đánh bại Tần Tử Hàng, nhưng mà cô ta cũng cảm thấy lời nói của Lâm Thanh Diện có chút khoa trương, dù sao thì có thể được Trác Viễn Thần vừa ý, vậy thì chắc chắn là thực lực không tầm thường.

“Không gian ở nơi này quá nhỏ, không bằng chúng ta đi ra bên ngoài giao thủ với nhau?” Tần Tử Hàng nhìn Lâm Thanh Diện rồi hỏi một câu.

“Được.” Lâm Thanh Diện nói.

Tiếp theo đó đám người lần lượt đi ra ngoài từ trong biệt thự, đến cái sân ở trước cửa biệt thự, diện tích của cái sân này không coi là nhỏ, ở giữa có một mảnh đất trống rất sạch sẽ, đúng lúc có thể được dùng để chiến đấu.

Tất cả mọi người đều đứng xung quanh bãi đất trống, hai người Lâm Thanh Diện và Tần Tử Hàng đi đến giữa bãi đất trống đứng đối mặt với nhau.

“Nếu ngày hôm nay tôi thắng anh thì từ nay về sau anh không được xuất hiện ở bên cạnh của Trác Nhã, anh có đồng ý không?” Trác Nhã thành thật hỏi một câu.

Lâm Thanh Diện nhếch miệng nói: “Chỉ cần anh có thể thắng tôi, anh nói cái gì thì chính là cái đó.”

Tần Tử Hàng nhìn thấy thái độ của Lâm Thanh Diện đối với anh ta đã xem thường như thế, giống như là mình căn bản cũng không có khả năng thắng anh, trong lòng cũng nổi nóng một trận.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện nói cũng không sai, chỉ cần là mình thắng anh ta vậy thì anh ta còn có thể khoe khoang như thế nào được nữa, cũng chỉ có thể bị chê cười.

“Tiếp chiêu đi.”

Không nói nhảm nữa, Tần Tử Hàng bước một bước dài vọt về phía của Lâm Thanh Diện, nội kình trong người chuyển động, khí thế trên người đã đạt đến đỉnh phong.

Đã lâu lắm rồi Lâm Thanh Diện không chiến đấu với người dưới Tông Sư cảnh, bây giờ nhìn thấy Tần Tử Hàng, trong lòng cũng hơi xúc động, đồng thời còn có một loại cảm giác khi dễ người.

Dù sao thì thật lâu trước đó một mình anh đánh bại được mười vị cao thủ Tông Sư cảnh, bây giờ nửa bước Tông Sư ở trước mặt của anh thật là không đáng chú ý tới.

Anh cũng không muốn quá lãng phí thời gian, dự định tốc chiến tốc thắng, để Tần Tử Hàng biết thực lực của mình, như thế này thì đám người cũng sẽ không tiếp tục dây dưa nữa.

Tần Tử Hàng đã chuẩn bị tốt một trận đại chiến, trong đầu của anh ta xuất hiện ra rất nhiều chiêu thức, dường như là đang nhìn thấy cảnh tượng Lâm Thanh Diện bị mình đánh bay lên trên không trung, còn không có tay.

Trong khoảnh khoắc mà anh ta vọt đến trước mặt Lâm Thanh Diện, anh ta ra chiêu mà mình đã nghĩ thật kĩ ở trong lòng về phía Lâm Thanh Diện.

Chỉ cần Lâm Thanh Diện tiếp chiêu thì anh ta có hơn mười mấy loại lựa chọn phản kích đánh Lâm Thanh Diện không còn sức để chống đỡ.

Nhưng mà để anh ta không ngờ đến đó chính là Lâm Thanh Diện không thèm nhìn thẳng vào công kích của anh ta, dưới chiêu thức đánh vào chỗ hiểm của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đã giơ chân lên đá vào bụng của Tần Tử Hàng.

Tốc độ nhanh chóng, ở đây cũng chỉ có Tần Tu phản ứng lại.

Thân thể của Tần Tử Hàng trong nháy mắt lui ra phía sau, sau đó lại ngã xuống đất.

Cân nhắc đến việc đây chỉ là trau dồi, cho nên Lâm Thanh Diện cũng không dùng bao nhiêu sức lực.

Trong sân xuất hiện sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Những người vốn dĩ còn đang chờ nhìn trò cười của Lâm Thanh Diện đều im lặng, có không ít người mở to hai mắt mà nhìn.

Trác Viễn Thần cũng không thể tin nổi, không ngờ đến Tần Tử Hàng bị một chiêu của Lâm Thanh Diện đạp cho bay đi.

Cái này đủ để nhìn ra sự chênh lệch thực lực giữa hai người bọn họ không phải là một ít, mà là cực lớn!

Vẻ khinh thường trên mặt Tần Tu nhanh chóng biến mất, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện cũng hiện lên nét ngưng trọng.

Lúc nãy một đá của Lâm Thanh Diện nhìn như đơn giản, hơn nữa cũng có thể nhìn ra được không sử dụng bao nhiêu sức lực.

Nhưng mà cái này lại vừa vặn nói rõ thực lực cường đại của Lâm Thanh Diện.

Cho dù là Tần Tu, sau khi đạt đến Hóa Cảnh thì mới có thể làm được tới loại trình độ này.

Cái này đã nói rõ thực lực của Lâm Thanh Diện rất có thể cũng đã đạt đến Hóa Cảnh.

Là một cao thủ Hóa Cảnh hơn hai mươi tuổi.

Nếu như mà chuyện này bị truyền đi, chỉ sợ là sẽ trở thành một chuyện làm cho người đời kinh hãi.

Tần Tu cũng không biết là truyền thuyết về Lâm Thanh Diện đã lan rộng.

Chỉ là ông ta sinh sống lâu dài trong núi sâu, không biết thế sự cho nên mới không rõ.

“Chuyện này sao có thể được chứ, Hóa Cảnh chỉ hơn hai mươi tuổi, loại thiên phú võ học này đã không thể dùng từ thiên tài để hình dung được.”

“Cũng khó trách Trác Nhã coi trọng anh ta, lần này thật sự là mắt của tôi bị mờ rồi, là một cao thủ như thế, vậy mà tôi lại nhìn không ra.”

Trên gương mặt của Tần Tử Hàng bị ngã ở dưới đất đều là biểu cảm không tin, anh ta lập tức ngồi dậy từ dưới đất.

Đá một phát liền bị người ta đạp bay, chuyện này thật sự quá mất mặt.

“Lúc nãy là do tôi sơ sót thôi, tiếp tục đi.”

Tần Tử Hàng lại vọt về phía Lâm Thanh Diện lần nữa.

Mặc dù là kinh ngạc về thực lực của Lâm Thanh Diện, nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy lúc này chỉ là do sơ sót của mình.

Nếu như dốc hết toàn lực, anh ta vẫn có cơ hội chiến thắng.

Thế là Lâm Thanh Diện lại tiếp tục đạp một phát nữa.

Tần Tử Hàng lại bay trở ngược ra ngoài, rơi xuống vị trí lúc nãy vừa mới ngã sấp xuống.

Cả trường lại hốt hoảng một lần.

Lần này Tần Tử Hàng đỏ bừng cả khuôn mặt, anh ta không nghĩ ra được hai lần mình đều bị Lâm Thanh Diện dùng một chiêu giống nhau đạp ra bên ngoài.

Hơn nữa anh ta căn bản vẫn còn chưa nhìn thấy rõ ràng Lâm Thanh Diện ra chiêu như thế nào.

Chỉ sợ là bây giờ nhóm người đang vây xem đã bắt đầu xem anh ta như là trò cười.

Trong lòng của anh ta rất giận, cắn răng đứng lên một lần nữa.

Lại nhanh chóng tiến về phía của Lâm Thanh Diện, Tần Tử Hàng đã thay đổi con đường tiến công của mình, anh ta cũng không còn sử dụng quyền nữa mà là đổi thành dùng chân.

Đáng tiếc là kết quả vẫn không thay đổi như cũ, anh ta vẫn bị rơi vào cùng một vị trí.

Có thể để cho một người rơi vào cùng một vị trí đến ba lần.

Có thể cảm nhận rất rõ ràng, đối với chuyện khống chế sức mạnh, Lâm Thanh Diện đã đạt đến loại trình độ kinh khủng biết bao nhiêu.

“Anh đánh không lại tôi, có tiếp tục nữa thì cũng chỉ uổng phí sức lực mà thôi.”

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Tần Tử Hàng rồi nói một câu.

Lúc này Tần Tử Hàng cũng đã ý thức được thực lực của Lâm Thanh Diện rất khủng bố.

Ba lần cũng có thể làm cho anh ta không hề có lực hoàn thủ mà bay ra ngoài, đây không phải là chuyện có thể dùng vận may để giải thích.

Nhưng mà có nhiều người nhìn như vậy, nhất là Trác Nhã đang đứng ở bên cạnh anh ta, từ bỏ như vậy thì thật sự sẽ bị trở thành trò cười.

“Anh đừng có đắc ý, tôi cũng không tin là chiêu thức của tôi sẽ không đụng đến anh.”

Tần Tử Hàng muốn tiếp tục tiến về phía của Lâm Thanh Diện.

Đúng lúc này một bóng dáng xuất hiện trước mặt của Tần Tử Hàng, ngăn cản anh ta lại.

Tần Tử Hàng tập trung nhìn vào, là ông nội của mình.

“Ông nội, ông buông cháu ra, cháu muốn đánh một cuộc chiến sinh tử với anh ta.”

Tần Tu bất đắc dĩ thở dài, nói: “Từ bỏ đi, cháu không phải là đối thủ của cậu ta.”

Đọc truyện chữ Full