TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 1006: Lý Mộ Bạch

Trung tâm núi của Chúng Thần Điện.

Lâm Thanh Diện đi đến trên đỉnh núi, cách không xa đã nhìn thấy căn nhà tranh nhỏ của Quý Trường Thanh.

Lâm Thanh Diện đã nói rõ ràng với mọi người chuyện tiếp nhận vị trí điện chủ rồi, tiện thể nói với bọn họ chuyện xảy ra ở nước Sa luôn, để mọi người cảnh giác, sự nguy hiểm trên thế giới này vượt xa những gì mình nhìn thấy nhiều.

Sau khi mọi người nghe Lâm Thanh Diện nói về trận chiến trên quảng trường trung tâm thành phố Merce, sắc mặt ai nấy cũng nặng nề, bọn họ đều không ngờ hai người Lâm Thanh Diện và Quý Trường Thanh lại gặp phải phiền phức lớn như thế ở nước Sa.

Sau đó mọi người lại thông qua một vài cách tìm thấy video của trận chiến trên quảng trường trung tâm.

Những người từng xem video đều có nhận thức mới với Lâm Thanh Diện, trong lòng tự nhiên sinh ra sự kính nể.

Tuy anh đã luận bàn thắng Tần Chính, nhưng trường hợp đánh nhau chỉ so quyền cước thế này cũng không thể đem đến quá nhiều cảm xúc chấn động cho người ta.

Còn trận chiến ở quảng trường trung tâm thì khác, kết giới trận pháp vừa xuất hiện, cảnh tượng sau khi Lâm Thanh Diện đột phá xuất hiện hiện tượng lạ và anh cầm Trảm Tiên Kiếm trong tay chém đứt con rối Thần cảnh ra làm đôi đều khiến mọi người thấy chấn động khó nói thành lời.

Cũng đến lúc này mọi người mới biết tuy thực lực của Lâm Thanh Diện là Hoá cảnh đỉnh phong, nhưng anh đã có năng lực giết chết cao thủ Thần cảnh rồi, chỉ điều đó, Quý Trường Thanh đã không thể sánh bằng.

Cho nên mọi người hoàn toàn không còn ý kiến gì về việc Lâm Thanh Diện tiếp nhận vị trí điện chủ nữa.

Tần Chính cũng tỏ vẻ xấu hổ, cảm thấy thái độ của mình với Lâm Thanh Diện lúc trước thật sự quá buồn cười, ông ta lại đi nghi ngờ một cao thủ từng giết chết cao thủ Thần cảnh, nếu tin tức về trận chiến ở quảng trường trung tâm được truyền về Chúng Thần Điện sớm hơn, chắc chắn ông ta sẽ không cư xử với Lâm Thanh Diện bằng thái độ đó.

Sau khi hiểu được trận chiến ở quảng trường trung tâm, trong lòng Chu Tước chợt thấy khó chịu, Lâm Thanh Diện thật sự ngày càng mạnh, nhưng điều này cũng chứng tỏ chênh lệch giữa cô ta và Lâm Thanh Diện cũng ngày càng lớn.

Đương nhiên trong lòng Chu Tước cũng hiểu rõ, suy nghĩ này của cô ta đến cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, dù gì cũng phải biến thành bọt biển.

Mà chuyện cao thủ Thương Nguyên Giới xâm lấn cũng khiến tất cả mọi người trở nên căng thẳng, đối phương chỉ phái một người đến đã làm ầm ĩ như thế, là người bảo vệ trật tự, người của Chúng Thần Điện đều có nghĩa vụ nghĩ cách chống lại nguy hiểm tiềm tàng này.

Trước đây, mặc dù cấp cao của Chúng Thần Điện không hiểu rõ chuyện của Thương Nguyên Giới cho lắm, nhưng sau chuyện lần này, Quý Trường Thanh cảm thấy cần nói rõ với mọi người một chút, nên mới cho phép Lâm Thanh Diện nói chi tiết chuyện này ra.

Sau khi nói xong mọi người, Lâm Thanh Diện lập tức đi tới núi trung tâm.

Trước khi trở về, Quý Trường Thanh dặn dò Lâm Thanh Diện đến đây tìm một tiền bối, cũng nói với anh rằng vị tiền bối này sẽ nói một vài chuyện liên quan đến Thương Nguyên Giới cho anh.

Lâm Thanh Diện đi thẳng đến trước nhà tranh, giơ tay đẩy cửa ra bước vào trong, sau đó anh làm theo lời Quý Trường Thanh, tìm một miếng ván gỗ có thể mở ra tại khắp các ngõ ngách trong nhà tranh, bên dưới là một đường nối có thể đi vào trong núi.

Lâm Thanh Diện đi xuống dọc theo con đường, mãi đến tận trung tâm ngọn núi mới thôi, sau đó tiếp tục đi vào trong một hang động đá vôi vô cùng lớn mới dừng lại.

Anh tò mò nhìn cảnh tượng trong hang động đá vội, vô cùng ngạc nhiên, không ngờ trong ngọn núi còn có một chỗ như thế.

Trong hang động đá vôi không có nguồn sáng, nhưng anh vừa đi vào, trên vách tường xung quanh lập tức có mấy cây đuốc tự động sáng lên, chiếu sáng cả hang động.

Lâm Thanh Diện cẩn nhận nhìn một vòng xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một cái bàn thờ, trên bàn thờ để một ngọn nến, phía sau bàn thờ là vách tường đá bóng loáng như mặt gương.

Bên cạnh vách đá, lực lượng kỳ lạ màu đen hội tụ thành một cơn lốc xoáy, trông có cảm giác rất nặng nề.

Lâm Thanh Diện lập tức đi về phía vách đá kia, muốn xem thử vách đá này đang có chuyện gì.

Đồng thời anh cũng vừa thấy tò mò, Quý Trường Thanh nói nơi này có một tiền bối, nhưng rõ ràng hang động này không hợp để người sống, hơn nữa anh cũng không thấy trong này có người nào.

Cũng không biết rốt cuộc tiền bối trong miệng Quý Trường Thanh đang ở đâu nữa.

Lâm Thanh Diện đi đến trước vách đá, cẩn nhận nhìn vào lốc xoáy màu đen bên trong, sau đó thả thần niệm của mình ra bắt đầu dò xét vách đá.

Nhưng thần niệm của anh còn chưa đụng vào vách đá đã cảm nhận được một lực cản kỳ lạ, khiến thần niệm của anh không thể đi về phía trước thêm một chút nào nữa.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện gặp phải tình huống mất hiệu lực thế này.

Theo lý thuyết, thần niệm là thứ có thể xâm nhập vào tất cả mọi nơi, nhưng bây giờ ngay cả đến gần vách đá cũng không làm được, đủ để chứng tỏ sự đặc biệt của vách đá này rồi.

Vào lúc Lâm Thanh Diện tiếp tục thăm dò, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai anh, khiến anh giật cả mình.

“Không cần thử, vách đá này là một phong ấn, thần niệm không thể xuyên qua được.”

Lâm Thanh Diện vội nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai xuất hiện, vả lại thần niệm của anh cũng không cảm nhận được xung quanh có ai.

Điều này khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi nổi da gà, người mà thần niệm không thể cảm nhận được, chẳng lẽ là ma?

Đúng lúc này, trên vách đá trước mặt Lâm Thanh Diện xuất hiện một bóng người, là một ông lão tóc bạc phơ, thân hình ông ấy mơ hồ, hơn nữa còn có cảm giác trong suốt, trông thật sự rất giống một hồn ma.

“Ông là người hay ma? Vì sao lại xuất hiện trong vách đá?” Lâm Thanh Diện cảnh giác nhìn bóng người kia, cất tiếng hỏi.

Người nọ cười nói: “Tuy tôi không phải người, nhưng cũng không phải ma, cậu có thể gọi tôi là Lý Mộ Bạch, tôi là sư phụ của Quý Trường Thanh, là nó kêu cậu đến đây đúng không?”

Lâm Thanh Diện trợn mắt, bên tai vang vọng lời nói của Lý Mộ Bạch, tỏ vẻ khó tin.

Không ngờ người này lại là sư phụ của Quý Trường Thanh!

Phải biết rằng Quý Trường Thanh đã hơn một trăm năm mươi tuổi rồi, e rằng sư phụ của ông ta phải là một lão yêu quái hai trăm tuổi, nếu người trong vách đá này thật sự là sư phụ của Quý Trường Thanh, hơn nữa ông ấy nói mình không phải người cũng không phải ma, chẳng lẽ là yêu quái?

Lý Mộ Bạch nhìn ra sự khó hiểu của Lâm Thanh Diện, cười giải thích: “Tôi là một cái tàn hồn, cậu đã thức tỉnh thần hồn, có lẽ cũng hiểu rõ sự đặc biệt của thần hồn, thân thể của tôi đã chết, chỉ còn lại chút tàn hồn này, miễn cưỡng tồn tại nhờ lực tác động bên ngoài.”

Lâm Thanh Diện nhướng mày, không ngờ bóng người này lại là một tàn hồn, chẳng lẽ khi thân thể đã chết, người thất tỉnh thần hồn còn có thể tiếp tục tồn tại dựa vào thần hồn sao?

“Theo tôi biết, thân thể đã chết, thần hồn cũng tiêu tán theo mà đúng không? Ông tiếp tục tồn tại bằng cách nào thế?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Lý Mộ Bạch cười thê lương: “Vì tôi ngăn cản người của Thương Nguyên Giới đến trái đất, dùng thần hồn phong ấn mấy trận truyền tống đó.”

“Mặc dù tôi không chết, nhưng mãi mãi không thể rời khỏi vách núi này được, tính lại, tôi đã ở hơn trăm năm trong cái vách núi này rồi.”

Đọc truyện chữ Full