TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 1053: Tôi tuyên bố anh ấy là bạn trai tôi

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ anh lại dễ dàng đi xa mười mét, bình thường lúc bọn họ gánh cái rương này, chưa từng cảm thấy nó nhẹ nhàng như vậy.

Mới đầu Bạch Chỉ còn cảm thấy Lâm Thanh Diện cậy mạnh, thì giờ cũng rất ngạc nhiên, thực lực của cô đang ở Tông Sư cảnh đỉnh phong, trước đây cô cũng từng gánh chiếc rương này rồi, tất nhiên sẽ biết rõ, muốn gánh nó đi tới phía trước khó khăn đến nhường nào.

Thế mà giờ Lâm Thanh Diện như gánh một chiếc rương mười cân đi tới phía trước, hoàn toàn không có một chút khó khăn nào.

Giờ cô mới biết mình đã hiểu lầm Lâm Thanh Diện, hóa ra anh không phải cậy mạnh, mà là rất có tự tin với mình.

Nghĩ như vậy, Bạch Chỉ bỗng thấy hơi xấu hổ, vẻ mặt cũng trở nên hơi lúng túng.

Vương Kiếm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một hồi lâu không nói nên lời, một giây trước anh còn cảm thấy chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ không đi được xa, không ngờ một giây sau anh ta đã đi tới mười mét, như một cái tát vào mặt anh.

Giờ dù là người nào thì chắc chắn cũng rất lúng túng.

Mà chuyện quan trọng nhất là, anh không ngờ Lâm Thanh Diện lại dễ dàng hoàn thành thử thách này như vậy, anh vốn định dựa vào thử thách này để làm Lâm Thanh Diện mất mặt, nhưng lại khiến anh ta bày ra thực lực hơn người trước mặt mọi người, lần này e là mọi người đều đồng tình với những lời khen ngợi mà sư phụ dành cho Lâm Thanh Diện lúc trước.

Nhưng mặc kệ trong lòng anh nghĩ gì, thì người làm đại sư huynh như Vương Kiếm cũng không thể nói suy nghĩ của mình ra.

Anh khẽ ho một tiếng, rồi nói: “Coi như cậu miễn cưỡng vượt qua thử thách, xem ra sư phụ không hề nhìn nhầm, không thu nhận một tên vô dụng làm đệ tử.”

Mọi người nghe Vương Kiếm nói thế, thì nhất thời cảm thấy yêu cầu của đại sư huynh thật sự quá hà khắc, mấy người bọn họ đạt tới Tông Sư cảnh đỉnh phong, mới có thể miễn cưỡng gánh chiếc rương đó đi năm mét, nhưng Lâm Thanh Diện lại đi tới mười mét, như vậy đã quá lợi hại rồi.

Thế mà Vương Kiếm lại nói miễn cưỡng vượt qua, quả thật đã làm bọn họ cảm thấy anh yêu cầu quá cao rồi.

Giang Tiểu Nhu vốn đợi xem trò cười của Lâm Thanh Diện, cũng đang trợn tròn mắt, ánh mắt chưa từng rời khỏi người anh.

Là một cô gái trẻ chỉ mới mười tám mười chín tuổi, tất nhiên Giang Tiểu Nhu rất có cảm tình với những người trời sinh lợi hại hơn mình.

Mặc dù cô cố tình làm cho Vương Kiếm nảy sinh thù địch với Lâm Thanh Diện nhưng đó là anh không cho cô xem đồ trong túi.

Giờ thực lực mà Lâm Thanh Diện phô ra đã hoàn toàn chinh phục cô.

“Anh ta thật lợi hại, không ngờ lại dễ dàng đi được mười mét như thế, chính mình muốn nhấc chiếc rương kia lên cũng rất khó rồi.”

“Thảo nào sư phụ lại yêu thích khen ngợi anh ta như thế, xem ra anh ta thật sự rất khác người thường.”

“Ây ya, sớm biết thế này, mình đã không gây sự với anh ta, người này lợi hại như vậy, hơn nữa tính cách còn rất đặc biệt, hoàn toàn trái ngược với mấy sư huynh chỉ biết chiếm tiện nghi của mình".

“Sớm biết thế này mình đã nói anh ta làm bạn trai mình rồi.”

Giang Tiểu Nhu tự lẩm bẩm, vì sinh sống trên đảo trong thời gian dài, đã làm tính khí cô hơi bốc đồng, nghĩ gì nói nấy.

Cộng thêm trên đảo mọi người đều cưng chiều cô, nên bình thường cô muốn làm gì thì làm, chưa từng biết câu nệ là gì.

Nên sau khi thay đổi cái nhìn về Lâm Thanh Diện, cô liền đi tới bên anh, rồi mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, chuyện lúc trước là do tôi sai, tôi không nên ăn nói lung tung về anh, thật ra anh và sư tỷ Bạch Chỉ chưa xảy ra chuyện gì cả.”

Lâm Thanh Diện thấy Giang Tiểu Nhu đã làm sáng tỏ, thì trong lòng cũng thay đổi cái nhìn về cô ta, còn gật đầu với cô ta nữa.

Nhưng anh không ngờ rằng, câu nói kế tiếp của Giang Tiểu Nhu suýt làm anh xông tới bóp chết cô nhóc này.

“Các vị, mọi người đều đã nhìn thấy thực lực của Lâm Thanh Diện, anh ấy thật sự là thiên tài tuyệt thế như sư phụ khen ngợi, nên anh ấy có tư cách ở lại đảo! Sau đây tôi xin tuyên bố, từ nay về sau, Lâm Thanh Diện sẽ là bạn trai tôi, mọi người không ai được phép bắt nạt anh ấy!”

Nói xong, Giang Tiểu Nhu quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện nói: "Anh yên tâm, sau này trở thành người của tôi rồi, tôi đảm bảo sẽ cho anh ăn uống no say trên đảo này".

Vẻ mặt mọi người đều xám xịt, hoàn toàn không hiểu mạch não của Giang Tiểu Nhu.

Lâm Thanh Diện cạn lời, định nói gì đó, nhưng bị lời nói của Giang Tiểu Nhu chặn đứng không biết nên nói gì mới đúng.

Xem ra anh vẫn đánh giá thấp sức chiến đấu của Giang Tiểu Nhu, lúc nãy anh còn cảm thấy cô ta rất tốt khi làm sáng tỏ cho mình, nhưng giờ xem ra mình thật sự quá ngây thơ rồi.

Bạch Chỉ cũng dở khóc dở cười nhìn Giang Tiểu Nhu nói: "Em đừng có hâm nữa, Lâm Thanh Diện mới lên đảo được bao lâu, mà em bảo người ta làm bạn trai em.”Giang Tiểu Nhu không phục nói: “Sao nào, chẳng lẽ em không được nói thế à? Sư tỷ, chị đừng nóng lòng nói ra những lời này, chẳng lẽ chị cũng có ý với Lâm Thanh Diện?”

Bạch Chỉ nhất thời đỏ mặt nói: “Em nói bậy gì đấy! Chị đâu phải người tùy tiện như em.”

“Hì hì, sư tỷ, chị đỏ mặt rồi, vẻ mặt của chị không thể lừa được ai đâu", Giang Tiểu Nhu cười xấu xa nói.

Bạch Chỉ vội sờ mặt mình nói: “Em nói bậy.”

Vương Kiếm thấy dáng vẻ này của Bạch Chỉ, thì trong lòng càng thù địch Lâm Thanh Diện.

Mọi người đều ngưỡng mộ nhìn Lâm Thanh Diện, tất nhiên bọn họ đều nhìn ra thái độ của Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu với Lâm Thanh Diện, rõ ràng thực lực mà anh vừa mới thể hiện đã chinh phục tất cả mọi người.

“Haizz, uổng công em theo đuổi Bạch sư tỷ lâu như vậy, nhưng chị ấy luôn lạnh nhạt với em, Lâm Thanh Diện này mới lên đảo chưa được bao lâu mà sư tỷ Bạch Chỉ đã đỏ mặt vì anh ta rồi, đúng là không so sánh sẽ không có đau thương.” Một người đứng bên cạnh Vương Kiếm cảm thán.

Câu nói này của anh ta cũng chính là tiếng lòng của Vương Kiếm, nghe anh ta nói thế, sắc mặt Vương Kiếm càng trở nên khó coi.

“Hừ, cậu ta chỉ vác rương đi mười mét thôi mà, có gì đáng để khoe khoang chứ, người luyện võ xem trọng thực chiến, dù sức lực lớn đến đâu mà không phát huy được trong thực chiến thì cũng vô dụng thôi.” Vương Kiếm tức giận nói.

Mọi người đều gật đầu, cảm thấy Vương Kiếm nói rất có lý.

“Đại sư huynh nói đúng, không ít người sinh ra đã có sức mạnh to lớn, nhưng lại có rất ít người đạt đến thực lực đỉnh phong, trừ khi Lâm Thanh Diện kia cũng đạt tới trình độ như Vương Kiếm sư huynh, bằng không anh ta không thể nào so bì với Vương Kiếm sư huynh được".

“Đúng đó, cảnh giới mới là vương đạo, Hóa cảnh trung kỳ như Vương Kiếm sư huynh mới được xem là người lợi hại thật sự.”

“Chỉ có cô gái chưa trưởng thành như Tiểu Nhu mới ngạc nhiên, khi nhìn thấy chút điểm khác biệt so với người thường thôi, cô ấy thật sự quá ngây thơ rồi.”

Vương Kiếm nghe mọi người nói thế, trong lòng mới thấy dễ chịu hơn nhiều, càng nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng mọi người không hề hay biết, thực lực của Lâm Thanh Diện đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong rồi, sớm đã bỏ xa bọn họ tám cây số.

Đọc truyện chữ Full