TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 1530

Mạc Niệm ở bên cạnh hả hê nói: “Đây là mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng thấy thích đó, Lâm Thanh Diện, không bằng anh ở lại đây luôn đi.”

“Nói bậy gì đó.”

Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn Mạc Niệm, đang tự hỏi xem nên trả lời mẹ La Tiêu Tiêu như thế nào cho uyển chuyện, La Tiêu Tiêu đã bưng khay trà lên.

“Mẹ, mẹ cũng thật là, anh ấy chỉ bạn của con mà thôi, mẹ hỏi đông hỏi tây như vậy, người ta trả lời cho mẹ thế nào đây.”

Nói xong, La Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nói với Lâm Thanh Diện: “Anh Lâm, mời anh uống nước.”

Lâm Thanh Diện nhận tách trà, nhưng bên trong lại là nước trong.

Uống vào cảm thấy hơi ngọt, tinh thần lại tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đúng là đến cả nước trong Thiên Giới cũng phải thứ bình thường.

“Con gái, lần này con ra khỏi thành, có mang đồ đến chưa?”

Đúng lúc này, mẹ La hỏi.

“Con mang đến rồi, con cố ý đi khe núi, mới tìm đủ một ít dược liệu cần dùng để trị bệnh cho mẹ, chờ ngày mai con vào trong thành tìm Phương y sư dung hợp đan dược để chữa bệnh cho mẹ.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con vất vả nhiều rồi, Tiêu Tiêu.”

Mẹ La nhẹ nhàng nói.

Nghe hai mẹ con bọ họ nói chuyện, Lâm Thanh Diện thầm khởi động thần hồn chi lực, không lâu sau anh đã phát hiện ra, ở một nơi nào đó trong người mẹ La hình như bị ứ đọng, khí huyết không lưu thông.

Chút bệnh vặt này, Lâm Thanh Diện chỉ cần phát ra linh lực vào mạch máu di chuyển một vòng trong cơ thể của đối phương là có thể chữa khỏi một cách dễ dàng.

Nhưng hai người bọn họ là người của Thiên Giới, tuy bây giờ xem ra cũng không có ý xấu gì, nhưng dù sao lòng người vẫn còn cách một lớp da, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện đến Thiên Giới, anh cảm thấy nên giữ lại một chút thực lực thì tốt hơn.

“Cho nên lần này cô ra khỏi thành là vì mua thảo dược cho dì sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Ừ, đúng vậy. Nhưng còn phải dung hợp thành đan dược nữa, bây giờ đã tối rồi, chỉ có thể chờ đến ngày mai làm thôi.”

La Tiêu Tiêu thành thật trả lời, sau đó nhìn mẹ cô: “Mẹ, đêm nay mẹ phải chịu đau nữa rồi, sáng sớm ngày mai con sẽ lập tức đi tìm Phương y sư, chúng ta phải chờ suốt hai năm mới có thể tìm được ông ấy để dung hợp đan dược.”

“Không sao không sao, mẹ chịu được mà.”

Mẹ La vỗ mu bàn tay con gái, trên mặt là nụ cười vui mừng, sau đó nhìn sang Lâm Thanh Diện: “Bệnh này của tôi, cứ đến nửa đêm là lại ho khan liên tục, buổi sáng thì còn đỡ hơn một chút.”

Lâm Thanh Diện gật đầu: “Xin hỏi, có phải đến khoảng hai giờ sáng là ho khan nhiều nhất không.”

“Không sai, sao cậu lại biết được? Không lẽ cậu biết khám bệnh sao?” Mẹ La kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu được một chút bệnh lý, khoảng hai giờ sáng là thời gian cơ thể thải độc ở phổi, nếu như khí huyết không thông thì trong khoảng thời gian đó sẽ có triệu chứng lớn nhất.”

“Thật không ngờ cậu Lâm còn biết khám bệnh nữa.” Mẹ La cười nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nói với con gái củ bà: “Con gái, con quen được một người bạn tài giỏi như thế từ khi nào vậy, con cũng không biết dẫn về giới thiệu cho mẹ biết sớm.”

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ nhún vai, nói với La Tiêu Tiêu đang đỏ bừng mặt: “Nếu có thể, có thể cho tôi xem thảo dược trong rổ của cô không.”

“Không lẽ anh còn hiểu cả dược liệu nữa sao?”

La Tiêu Tiêu kinh ngạc nói.

Lâm Thanh Diện tỉnh bơ, lúc anh ở trong Dược Thần Cốc đã nhìn hhết tất cả sách vở ở bên trong sơn động, có thể nói, bây giờ anh đã thuộc nằm lòng tất cả dược thảo trên đời này.

Chắc dược liệu ở Thiên Giới cũng không khác mấy với ở trên Trái Đất.

Lâm Thanh Diện nhận rỗ, mở ra xem thử, cũng tạm, đều là một số dược liệu cơ bản, cũng coi như đúng thuốc đối với bệnh của Mẹ La.

Nhưng phẩm cấp của các dược liệu này lại rất cao, còn quý báu hơn dược liệu ở trong rừng rậm Sương Mù rất nhiều.

Nhưng Lâm Thanh Diện cũng biết rõ, đây là Thiên Giới, nhìn hoàn cảnh trong nhà La Tiêu Tiêu, chắc cũng không phải gia đình giàu có gì.

Nếu đến cả cô cũng có thể mua nổi những dược liệu này, vậy có nghĩa những dược liệu có phẩm cấp cực cao này chẳng là cái gì ở Thiên Giới này cả.

“Khụ khụ… Con cứ tiếp tục nói chuyện đi, mẹ hơi khó chịu, về phòng nghỉ ngơi trước.”

Mẹ La đứng dậy nói.

Bà hơi cong người, không nhịn được ho khan.

“Mẹ, mẹ có sao không.”

La Tiêu Tiêu vội vàng bước sang đỡ.

“Không sao không sao, Tiêu Tiêu, con tâm sự với cậu Lâm đi, tối lấy bộ ga giường mới ra cho bọn họ dùng.” Mẹ La nhẹ nhàng nói.

Lâm Thanh Diện ngồi bên cạnh nhìn thấy hai mẹ con này, trong lòng anh lập tức nảy sinh rất nhiều cảm xúc.

Đây mới là cuộc sống gia đình mà anh mong muốn nhất, nhìn mẹ của La Tiêu Tiêu, lại nghĩ đến người mẹ muốn giết chết anh, sao giữa người với người lại có chênh lệch lớn đến thế chứ!

“Dì, dì đừng đi vội!”

Lâm Thanh Diện đột nhiên nói.

Mẹ La và La Tiêu Tiêu đồng thời quay đầu lại.

Ánh mắt La Tiêu Tiêu có hơi kinh ngạc, hình như vẻ mặt cậu Lâm có mang theo chút xúc động, nhưng vì sao chứ?

“Tôi… Tôi chế đan giúp dì!”

Lâm Thanh Diện nói.

“Anh… Anh biết chế đan sao?” La Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.

“Tôi…”

Không đợi Lâm Thanh Diện nói gì, Mạc Niệm ở một bên đã nói: “Lâm Thanh Diện có tay nghề chế đan đứng đầu Dược Thần Cốc, anh ta không biết chế đan thì còn ai biết nữa?”

“Dược Thần Cốc? Đó là ở đâu?”

Mẹ La và La Tiêu Tiêu có hơi khó hiểu.

Lâm Thanh Diện vội vàng cầm một miếng bánh, không thèm để ý đến ánh mắt oán hận của Mạc Niệm, nhét thẳng vào trong miệng cô.

Cái con nhóc ranh này,nếu không lấp kín miệng cô lại, không biết cô còn sẽ nói ra mấy lời gì nữa.

“Tôi biết được một ít thủ pháp chế đan, nếu tin tưởng tôi thì có thể giao việc này cho tôi.” Lâm Thanh Diện nói.

“Chuyện này… chuyện này có thật không?”

Ánh mắt Mẹ La có một chút nghi ngờ, nhưng sau khi La Tiêu Tiêu nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thanh Diện rồi, lại nói: “Tôi tin, anh Lâm, nếu không thể chế đan thành công, cùng lắm ngày mai tôi lại đi ra ngoài mua dược liệu thêm một lần nữa.”

“Yên tâm, chắc chắn sẽ thành công.”

Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.

Bày hết tất cả dược liệu lên trên bàn, Lâm Thanh Diện vừa chuẩn bị ra tây, lại nghe Mẹ La ở bên cạnh nói: “Khoan đã cậu Lâm, đến cả đan phương mà cậu còn không có, làm sao chế đan được? Cậu biết dựa theo thứ tự nào sao?”

Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Dì, tôi đã hiểu rất rõ chứng bệnh của dì, hơn nữa cũng không quá khó khăn, dì cứ tin tôi, không cần đến năm phút là đan dược sẽ dung hợp thành công.”“

Mẹ La nửa tin nửa ngờ, La Tiêu Tiêu nói: “Mẹ, tin tưởng anh Lâm đi, anh ấy sẽ không gạt chúng ta.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười gật đầu, bắt đầu ra tay.

Lực cảm giác thần hồn mạnh mẽ làm Lâm Thanh Diện có thể nắm giữ đặc tính của mỗi một cây thảo dược một cách chính xác nhất.

Lâm Thanh Diện của hiện tại, người nhỏ màu vàng trong đầu đã càng thêm tinh khiết, người nhỏ màu vàng khống chế được cơ thể anh, chỉ cần vừa sử dụng thần niệm, tay của Lâm Thanh Diện đã có thể thả hồn lực lên trên dược thảo một cách chính xác nhất, bắt đầu dung hợp.

Mẹ La và La Tiêu Tiêu đều sợ ngây người.

Bọn họ chỉ thấy người thanh niên ở đối diện nhắm mắt lại, nhưng hai tay lại thoăn thoắt như bay.

Mà từng cây thảo dược lại dần dần thay đổi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được trong tay anh.

“Tiêu Tiêu, cậu ta… thật sự đang chế đan sao?” Mẹ La kinh ngạc hỏi.

“Chắc… chắc vậy.” La Tiêu Tiêu ngơ ngác nói.

“Tiêu Tiêu, sao con lại quen được cậu Lâm vậy, cậu ta giỏi thật!”

Không đến năm phút, một viên đan dược cao cấp mang theo hương thuốc đã được chế tạo thành công.

Nhìn viên đan dược màu đỏ này, Mẹ La kinh ngạc cầm viên thuốc trong tay.

“Dì, dì uống viên thuốc này vào thì bệnh của dì sẽ khỏi ngay.” Lâm Thanh Diện nói.

“Đan dược này…”

“Mẹ, con nhìn thấy đan dược do người bán phương thuốc bán, giống như viên này, nhưng đan dược của anh Lâm có thêm một lớp sương mù so với viên đan dược của dược sư, mẹ cứ uống đi.”

La Tiêu Tiêu nói.

Mẹ La gật dầu, dùng nước trong nuốt viên đan dược kia vào.

Không đến nửa phút, Mẹ La lập tức cảm giác trong bụng xuất hiện cảm giác mát lạnh, sau đó nó lại chạy vòng quanh khắp cơ thể.

Trong nháy mắt, hô hấp của bà đã trở nên dễ chịu hơn, những chỗ khó chịu lúc trước cũng trở nên dễ chịu.

“Thật thần kỳ, Tiêu Tiêu, mẹ… mẹ khỏe rồi.” Mẹ La nói.

“Thật không, mẹ? Mẹ thật sự hết bệnh rồi sao?”

La Tiêu Tiêu hỏi, sau khi cô nhìn thấy Mẹ La gật đầu, trong lòng mới cảm thấy chắc chắn.

Hai mẹ con rưng rưng nước mắt, La Tiêu Tiêu nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Anh Lâm, tôi thật sự không biết phải nói gì nữa, thật sự rất cảm ơn anh, mẹ tôi bị bệnh này từ khi còn trẻ, lần này được anh giúp đỡ, tôi thật sự rất biết ơn.”

“La Tiêu Tiêu, chúng t là bạn, nếu dã là bạn, chuyện tôi giúp được chắc chắn sẽ giúp, hơn nữa nếu hôm nay không nhờ cô thì tôi cũng đã không vào thành một cách thuận lợi như thế, buổi tối cũng không biết phải làm sao.”

Lâm Thanh Diện nói

La Tiêu Tiêu cảm động gật đầu, cô nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc cô còn chưa phát hiện ra bao nhiêu chuyện của người đàn ông này chứ?

“Cũng trễ rồi, chúng tôi cũng nên đi nghỉ ngơi.”

Lâm Thanh Diện nói, dưới sự sắp xếp của La Tiêu Tiêu, anh dẫn Mạc Niệm vào phòng dành cho khách.

Đóng cửa phòng lại, Mạc Niệm nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, nhưng Lâm Thanh Diện mãi vẫn không thể ngủ được.

Đây là đêm đầu tiên ở Thiên Giới, Lâm Thanh Diện không biết, tiếp theo anh sắp sửa phải đối mặt với điều gì.

Mà ở trong phòng ngủ chính, Mẹ La đã khỏi bệnh đang nằm trên giường trò chuyện với La Tiêu Tiêu.

Tối nay, Mẹ La không hề ho khan tiếng nào, cũng đã tìm hiểu rõ quá trình con gái của bà quen biết được với Lâm Thanh Diện.

Sáng hôm sau, hình như mặt trời ở Thiên Giới có vẻ lớn hơn ở Trái Đất một chút.

Lâm Thanh Diện mở cửa phòng, con bé Mạc Niệm đã bắt đầu ăn sáng.

Mẹ La nhìn Lâm Thanh Diện, mắt đầy ý cười.

“Cậu Lâm, tối qua cậu ngủ ngon không?”

Lâm Thanh Diện gật đầu, cầm thức ăn sáng chuẩn bị ăn.

“Cậu Lâm, tối hôm qua tôi nghe Tiêu Tiêu nói cậu không cha không mẹ, hơn nữa hình như vẫn chưa kết hôn, nếu cậu không chê thì đến nhà của chúng tôi ở rể đi!”

“Khụ khụ…”

Nghe xong lời này, Lâm Thanh Diện suýt chút nữa đã bị đồ ăn sáng nghẹn chết!

Đọc truyện chữ Full