TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Tam Giới
Chương 1178: Tông mông nhất phẩm chó cắn chó 2

Nếu nói Cửu Dương Thiên Tông công khai đối địch là vì muốn gây khó dễ cho Bất Diệt Thiên Đô hắn, điều này hiển nhiên không phù hợp lẽ thường.

Chẳng lẽ... Cửu Dương Thiên Tông này điều tra ra đầu mối mới gì? Có quan hệ với Phi Vũ đại đế kia?

Chuyện Phi Vũ đại đế, mặc dù là Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, trong hai tông môn này cũng không phải ai cũng biết được. Trừ những cao tầng tham dự chuyện này ra, cũng không có bao nhiêu người biết rõ.

Cung Vô Cực là pháp vương Bất Diệt Thiên Đô, lại là một trong những kẻ chủ trì, đối với việc này tự nhiên không xa lạ gì. Trên thực tế bọn họ điều khiển Xích Đỉnh trung vực, mục đích cuối cùng còn không phải vì muốn tra ra nơi hạ lạc của Phi Vũ đại đế hay sao?

Hiện tại ở Đan Kiền Cung làm náo loạn lớn như vậy, giải thưởng cũng đã ban bố ra để thiên hạ đuổi giết Giang Trần. Bởi vì chuyện này mà dẫn tới những ân oán sau đó.

- Hác trưởng lão, đã như vậy, hiện tại Bất Diệt Thiên Đô chúng ta đang điều tra địch nhân, Cửu Dương Thiên Tông các ngươi tại sao lại nhúng tay vào chuyện này?

Cung Vô Cực biết rõ chuyện này phức tạp, cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng.

- Chúng ta chỉ đứng chung quanh xem xét mà thôi, đâu có thể nói là nhúng tay vào chuyện này?

Hác trưởng lão cười nhạt một tiếng.

Giang Trần nhìn thấy hai tông môn này đấu võ mồm, có xu thế giương cung bạt kiếm, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chủ ý.

Hắn lặng lẽ thối lui từ trong đám người, lúc này cũng không có ai chú ý tới hắn. Giang Trần đi tới một nơi ẩn thân hẻo lánh, sau đó lại đổi một bộ trang phục khác đi tới.

Lúc này hắn cũng không có đi tới khu vực mà hai tông môn giằng co, mà là đi tới bên cạnh cửa thành, chắp tay nói với một gã đệ tử của Bất Diệt Thiên Đô:

- Vị sư huynh này, tiểu đệ có lễ.

Đệ tử Bất Diệt Thiên Đô kia liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn ăn mặc giống đệ tử tông môn, dường như là người của Xích Đỉnh đế quốc của Xích Đỉnh trung vực.

- Ồ, ngươi có chuyện gì vậy?

Bất Diệt Thiên Đô là tông môn nhất phẩm, đối với người Xích Đỉnh trung vực tự nhiên có cảm giác ưu việt trên tâm lý.

- Vị sư huynh này, tiểu đệ nhận được lệnh của hoàng thất Xích Đỉnh đế quốc, cho nên có một việc quan trọng phải bẩm báo cho Cung Vô Cực. Vật này lần trước Cung đại nhân để quên ở hoàng thất không có mang đi. Cho nên Hoàng đế bệ hạ mệnh lệ ta ngàn dặm xa xôi đưa tới đây. Sợ khi Pháp vương đại nhân có lúc phải dùng tới. Thế nhưng mà dường như bên kia xảy ra xung đột, những đệ tử tông môn cấp thấp như chúng ta không vào được. Cho nên ta muốn mời sư huynh hỗ trợ, đem vật này trả lại cho Cung Vô Cực đại nhân.

- Chỉ có việc này thôi sao?

- Chỉ có việc này thôi. Phiền sư huynh. Mong sư huynh nhất định phải đứng ở trước mặt Cung đại nhân nói cho rõ. Kính mong sư huynh lưu ý cho.

Giang Trần nói xong, đem một thanh kiếm ra rồi hai tay nâng lên.

Đệ tử kia tiếp nhận thanh kiếm, nhìn một lát rồi khen:

- Đây là một thanh kiếm tốt.

- Kiếm của Cung đại nhân nhất định là kiếm tốt. MOng sư huynh nhanh chóng đưa tới đó, bên kia dường như sắp xảy ra xung đột. Nói không chừng một khi xung đột bộc phát, Cung đại nhân còn phải dùng tới nó.

Đệ tử Bất Diệt Thiên Đô kia nghe vậy, trong lòng khẽ động, gật gật đầu nói:

- Nếu như thế, thật vất vả cho ngươi rồi. Việc này ta sẽ giúp ngươi xử lý.

- Cảm ơn sư huynh, mong sư huynh thay Hoàng đế bệ hạ của tiểu đệ ân cần hỏi thăm Cung đại nhân.

Giang Trần cúi đầu khom lưng, vừa nói vừa đi, vẫn không quên quay đầu lại nói.

Đệ tử Bất Diệt Thiên Đô kia lúc này cũng không dám lãnh đạm. Thanh kiếm này quả thực là một thanh kiếm tốt, hơn nữa dường như cũng không có chút cơ quan nào. Cho nên tên đệ tử Bất Diệt Thiên Đô này cũng không có nghi ngờ gì.

Nắm thanh kiếm này, hắn đi tới khu vực hạch tâm. Trong lòng cũng vô cùng đồng ý đi làm chuyện này, dù sao có thể lộ mặt trước mặt Cung đại nhân, âu cũng là một chuyện tốt.

Huống chi còn có thể tự mình đưa vũ khí của Cung đại nhân đi tới trước mặt Cung đại nhân. Ít nhiều cũng có thể khiến cho Cung đại nhân nhìn nhận hắn một chút a.

Trong lòng vui sướng, người đệ tử này len lỏi qua đám người, một đường thông suốt, rất nhanh chóng đi tới trước mặt Cung Vô Cực.

- Pháp vương đại nhân.

Người đệ tử này cung kính nói.

Cung Vô Cực nhìn người này, trong lòng nghĩ thầm, người này là một đệ tử cấp thấp, lúc này còn tới xem náo nhiệt làm gì? Còn chạy tới trước mặt của ta.

Nhưng mà nếu như là đệ tử bổn môn, hắn cũng không nên quát lớn, hắn chỉ hừ mũi, đang định trả lời.

Người đệ tử này cũng không dám chậm trễ, Pháp vương đại nhân có thân phận thế nào? Có chút kiêu căng cũng là chuyện bình thường. Chờ sau khi hắn đem bảo kiếm trả lại cho đại nhân, Pháp vương đại nhân nhất định sẽ vô cùng cao hứng.

- Pháp vương đại nhân, là thế này. Lần trước ngài để quên ở Xích Đỉnh trung vực một thanh kiếm, Hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc phái người mang tới cho ngài. Mong ngài tiếp nhận thanh kiếm này.

Nói xong tên đệ tử này hai tay dâng thanh kiếm lên, đem thanh bảo kiếm này đưa tới trước mặt Cung Vô Cực.

Cung Vô Cực không hiểu ra sao cả, trong lòng thầm nghĩ, từ lúc nào mà hắn để quên kiếm ở Xích Đỉnh đế quốc? Nhưng mà hắn chỉ cần thoáng nhìn đã lập tức phát hiện ra thanh kiếm này có chỗ bất phàm.

Trong lòng lập tức thầm nghĩ, nhất định là hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc cảm thấy có lỗi với hắn, cho nên tìm cách đưa tới một thanh kiếm tốt cho hắn, xem như bồi tội.

Thần thức quét qua thanh kiếm này, không có phát hiện ra cơ quan ám toán gì. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nắm thanh kiếm này trên tay, gật gật đầu nói:

- Ta biết rồi, ngươi tên là gì?

- Đệ tử gọi là Triệu Năng.

Tên đệ tử kia như mở cờ trong bụng, vội nói.

- Triệu Năng, bổn tọa nhớ kỹ ngươi. Ngươi đi xuống trước đi.

Việc nho nhỏ này xen vào giữa, tuy rằng Cung Vô Cực cảm thấy có chút khó hiểu, thế nhưng cũng không có nói gì.

Dù sao thanh kiếm này đã không có vấn đề, đã đưa tới, tội gì không thu? Dù sao cũng là một thanh vũ khí Hoàng cấp hàng thật giá thật.

Triệu Năng kia nghe Cung Vô Cực nói vậy tức thì cao hứng bừng bừng lui ra.

Cung Vô Cực thuận tay chộp một cái, định đem thanh kiếm này thu vào trong túi.

Ngay lúc này sắc mặt Hác trưởng lão phía đối diện đột nhiên biến đổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm này, nói:

- Chờ một chút.

Hác trưởng lão bỗng nhiên mở miệng khiến cho hai hàng lông mày của Cung Vô Cực nhíu lại, cực kỳ không vui nói:

- Hác trưởng lão, ngươi lại có chuyện gì vậy?

Hác trưởng lão kia căn bản không thèm để ý tới Cung Vô Cực, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Cung Vô Cực, nói:

- Cung pháp vương, thanh kiếm này là của ngươi?

Cung Vô Cực thấy hắn hỏi vô lễ, tăng thêm lửa giận lúc trước còn chưa có tiêu, trong lòng khó chịu cực kỳ cho nên tức giận nói:

- Có phải của ta hay không liên quan gì tới ngươi?

Đọc truyện chữ Full