TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 81: Luyện Khí Dị Biến

- Tên ngốc là ba thuộc tính?

Nhìn trên người Sở Nam mơ hồ có hỏa hồng sắc, Tử Mộng Nhân lại càng xác nhận suy đoán của mình, khẽ gọi:

- Đồ ngốc….

- Ừm, gì vậy?

- Được rồi, không có gì.

Tử Mộng Nhân vốn muốn hỏi Sở Nam còn gạt mình chuyện gì, nhưng lời vừa đến bên miệng thì lại nuốt trở về, bởi vì Sở Nam dấu diếm chứ không dối dạt nàng, mà những chuyện đó có liên quan gì nàng chứ?

- Bất kể thế nào thì tên ngốc cũng là đệ tử của Thần Khí Phái, tên ngốc càng mạnh thì càng trợ giúp Thần Khí Phái nhiều hơn.

Tử Mộng Nhân nghĩ vậy, liền đem tất cả những suy nghĩ trong lòng bài trừ, toàn tâm toàn ý luyện trọng kiếm.

Thời gian trôi nhanh cũng chỉ như trong chớp mắt mà thôi.

Ba canh giờ trôi qua, tọng kiếm đã tan chảy hai phần ba, mặc dù trọng kiếm nóng chảy, nhưng Sở Nam vẫn cảm thấy hình thần của trọng kiếm vẫn còn, mà khuôn mặt Tử Mộng Nhân vốn hồng nhuận lúc này lại trở nên tái nhợt.

- Ta đúng là còn đánh giá bản thân quá cao, người luyện kiếm cho Sở Nam tuyệt đối phải có tu vi Luyện Khí Sư cấp năm giống như Tam gia gia vậy.

Tử Mộng Nhân nghĩ một hồi, lại ăn vào hai viên Hồi Nguyên Đan, sau đó tiếp tục luyện hóa.

Lại ba canh giờ trôi qua, trọng kiếm lơ lửng trên không trung của luyện khí lô đều đã hóa thành nước thép, Tử Mộng Nhân âm thầm cảm thấy may mắn một phen, chợt nghĩ:

- Còn may là Xúc Dung phấn vừa đủ, cho dù chỉ ít hơn một chút cũng làm toàn bộ công sức lúc trước uổng phí hết rồi.

Tử Mộng Nhân vỗ lên mặt đất một cái, Trọng Huyền Thiết Thạch liền bay đến Ly Nguyên Lô, lập tức nước thép trên Ly Nguyên Lô liền sôi trào, Tử Mộng Nhân lại bỏ vào Tinh Thạch, Phá Tà Thạch, Hắc Ô Thiết,… và một vài thứ tài liệu khác.

Tiếp đó, hỏa diễm tử hắc sắc liền bốc lên cao mấy trượng, nước thép tại trong ngọn lửa bị thiêu đốt giống như nước sôi ùng ục, chất lỏng nhộn nhạo khiến người ta kinh sợ, chỉ sợ không chú ý sẽ từ giữa không trung hắt ra ngoài, vẩy đến lên người.

- Quá tiêu hao nguyên lực rồi, nguyên thạch đồng dạng cũng tiêu hao nhanh hơn.

Tử Mộng Nhân kinh hãi, lại ăn vào hai viên Hồi Nguyên Đan, còn hét về phía Sở Nam:

- Đồ ngốc, đem những nguyên thạch theo vị trí của ta lúc trước mà sắp xếp đi.

Sở Nam lập tức nghe lời mà hành sự.

Sau khi bổ sung một vài tài liệu này, Tử Mộng Nhân cũng không tiếp tục bỏ vào thêm, pháp quyết trong tay không ngừng đem những tài liệu kia tiến hành hòa tan trộn lẫn, để luyện chế ra trọng kiếm phát huy tốt các tính năng.

Quá trình này hao tổn của Tử Mộng Nhân mất năm canh giờ, Tử Mộng Nhân đã phục vào mấy chục viên Hồi Nguyên Đan, nguyên thạch cũng bổ sung thêm ba lượt.

- Luyện khí càng về sau càng cần có nhiều nguyên lực.

Tử Mộng Nhân không khỏi suy ngẫm:

- Đoán chừng ta giúp tên ngốc này luyện xong kiếm sẽ táng gia bại sản mất.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tử Mộng Nhân lại không chút phân thần, chuyên tâm luyện kiếm.

Nước thép phía trên Ly Nguyên Lô không ngừng nhộn nhạo, thỉnh thoảng lại bốc lên từng trận khói xanh, một vài tạp chất bên trong đã bị tôi luyện tách ra, nước thép dần thu nhỏ lại, thu nhỏ lại….

Tử Mộng Nhân vẫy tay một cái, Viêm Thiết cũng bay vào Ly Nguyên Lô, Viêm Thiết vừa vào Ly Nguyên Lô thì hỏa diễm tử hắc sắc lại càng dâng cao ba trượng, bỏ vào một khối Viêm Thạch, tốc độ nuốt Hồi Nguyên Đan của Tử Mộng Nhân lại càng nhanh hơn.

Sở Nam thấy vậy liền kinh hãi, bởi vì sắc mặt của Tử Mộng Nhân đã không còn một tia huyết sắc, mà trên mặt đất vẫn còn một ít tài liệu chưa bỏ vào….

Giờ phút này đã qua hơn mười giờ, tại bên ngoài gian luyện khí phòng của Tử Mộng Nhân, Lăng Tiêu vẫn chưa rời đi, hắn hơi cau mày, ánh mắt lóe lên vẻ âm lệ, khẽ nói:

- Hai người bọn chúng ở trong luyện khí phòng luyện thứ gì chứ?

Đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hắn lạnh lùng nói:

- Không quản bọn chúng luyện cái quái gì, chỉ là một Luyện Khí Sư cấp ba, có thể luyện ra một thanh pháp bảo hạ phẩm cũng đã không tệ rồi, làm sao có thể so sánh với Thanh Minh kiếm của ta được.

Trọn vẹn hai canh giờ, nước thép trên Ly Nguyên Lô đã trở nên óng ánh trong suốt, hơn nữa trong nước thép lại còn một vài tia hỏa hồng sắc, mà những tia hỏa hồng này dường như tồn tại trong từng phân tử của nước thép, hoàn mỹ hòa tan cùng một chỗ, chia không được mà tách cũng không xong, phảng phất như trời sinh đã liền lại với nhau vậy.

- Còn may là ta chuẩn bị không ít Hồi Nguyên Đan.

Tử Mộng Nhân lại đem một nắm đan dược bỏ vào trong miệng, lại đem Tử Nguyên Thạch, Vẫn Thiết, còn có một số tài liệu khác bỏ vào trong Ly Nguyên Lô, Tử Mộng Nhân trong lòng thầm nghĩ:

- Nếu như đã dùng nhiều tài liệu trân quý như vậy thì phải đem trọng kiếm này luyện chế thành tốt nhất.

Nghĩ vậy, trong mắt Tử Mộng Nhân đột nhiên lóe lên một tia tinh quang, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ, cái bình này dùng hàn băng phủ kín, nhỏ chừng nắm tay, chậm rãi lơ lửng, bay đến chỗ nước thép thì nắp bình tự động mở ra, vài giọt chất lỏng không biết tên nhỏ xuống, nước thép vốn óng ánh lóe lên hỏa hồng sắc trong nháy mắt trở nên ngăm đen, mơ hồ còn hiện lên quang mang u lãnh.

- Đồ ngốc, thêm nguyên thạch.

Tử Mộng Nhân nghiêm túc nói.

Tử Mộng Nhân càng thêm nhiều tài liệu thì càng tiêu hao nhiều nguyên thạch, số lần phục dụng đan dược cũng càng nhiều hơn, sắc mặt càng tái nhợt, trong lòng Sở Nam lại càng cảm thấy ân tình này quá lớn.

Trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua một ngày một đêm, ánh mắt Tử Mộng Nhân lại càng lóe lên tinh quang, nhưng trên trán đã sớm đầm đìa mồ hôi, nước thép trên Ly Nguyên Lô đã không còn là nước thép nữa, lúc này đó đã biến thành một thanh kiếm, hình dáng không khác biệt trọng kiếm lắm, chỉ có điều kiếm này rất nhỏ, so với trọng kiếm ban đầu thì nhỏ hơn gấp mấy chục lần, quả thực phiên bản siêu cấp thu nhỏ của trọng kiếm.

Theo việc Tử Mộng Nhân bỏ vào thêm một vài loại tài liệu, tiểu kiếm lại chậm rãi biến lớn, lúc này, Tử Mộng Nhân đã đem ngọc thạch lấy từ biển sâu vạn trượng ném vào, Sở Nam lập tức cảm thấy trên thân kiếm giống như có một loại linh quang vô hình lóng lánh, từ từ dung hợp vào.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Tử Mộng Nhân nở một nụ cười, trên mặt đất cũng chỉ còn lại một khối Hắc Thạch không biết tên, Tử Mộng Nhân hơi suy nghĩ một chút rồi cũng ném Hắc Thạch vào trong Ly Nguyên Lô luôn.

Hắc Thạch vừa nhập lô liền bộc phát ra tiếng nổ ầm ầm…. Trọng kiếm vốn đã thành hình không ngờ lại vỡ vụn ra, sắc mặt Tử Mộng Nhân đại biến, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, dường như bị thương rất nặng.

- Mộng Nhân, làm sao vậy?

Sở Nam lo lắng hỏi.

Tử Mộng Nhân không trả lời Sở Nam, chỉ đem bình ngọc Hồi Nguyên Đan ở trong nhẫn trữ vật dốc vào trong miệng, trong đầu còn không ngừng suy nghĩ:

- Khối Hắc Thạch kia đến cùng là thứ gì? Nguyên lực của ta tại sao lại tiêu hao nhanh như vậy, ngay cả Hồi Nguyên Đan trợ giúp khôi phục nguyên lực cũng không theo kịp tốc độ nguyên lực tiêu hao, còn thanh kiếm kia…. Tại sao lại vỡ vụn?

- Nhanh bỏ thêm nguyên thạch vào, nhanh!

Âm thanh của Tử Mộng Nhân tràn đầy lo lắng, loại tình huống này nàng chưa từng gặp qua, hơn nữa việc luyện chế lần này cũng đã vượt ra ngoài phạm vi khống chế Luyện Khí Sư cấp ba của nàng.

Thế nhưng, Tử Mộng Nhân lại không chịu từ bỏ, vẫn cắn chặt răng, pháp quyết luyện khí càng vận hành nhanh hơn, thầm nghĩ:

- Không được, ta phải tiếp tục kiên trì, kiên trì đến cùng, phải đem trọng kiếm luyện thành.

Sở Nam và Tử Mộng Nhân cũng không biết là tiếng nổ ầm ầm kia không chỉ vang lên trong luyện khí phòng mà còn vang khắp cả tòa đại sơn khổng lồ….

Đọc truyện chữ Full