TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Tam Giới
Chương 1375: Khảo hạch bắt đầu 2

Bởi vì, chiến thắng gông cùm xiềng xích võ đạo dễ dàng, muốn chiến thắng Tâm Ma, độ khó lại rất lớn.

Mà Chân Đan Vương trước mắt, lại làm cho Vân Trung Minh Hoàng cảm thấy, người trẻ tuổi này, tu vi cảnh giới Võ Đạo không phải quá cao, nhưng cảnh giới thần thức, lại không bại bất luận người nào ở đây.

Vân Trung Minh Hoàng vung tay lên, mặt nước bắt đầu khởi động, bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện mười tám lá sen, rơi vào trên Khổng Tước Liên Trì.

- Chư vị, cái này chính là thuyền để các ngươi đi Bỉ Ngạn. Nhớ kỹ, không nên coi nơi đây là một hồ nước bình thường. Ở chỗ này, tu vi các ngươi mạnh yếu, thực lực cao thấp, trí tuệ cao thấp, đều thể hiện ra vô cùng tinh tế. Không có cười đến cuối cùng, đều không nhất định là người thắng.

Vân Trung Minh Hoàng nói xong, hạ lệnh:

- Lên đường đi.

- Huynh đệ, cố gắng lên!

Cơ tam công tử nhảy lên một mảnh lá sen trong đó.

Giang Trần gật gật đầu, cũng nhảy lên một mảnh lá sen.

Chờ Giang Trần nhảy lên lá sen, xem xét bốn phía, lại phát hiện những người dự thi khác, đã hoàn toàn không thấy rồi. Mà chuyển biến thành, là một mặt nước trắng xoá.

Giang Trần không có lo được lo mất, quan sát một lát, liền thúc dục Chân Nguyên, thôi động lá sen kia từ từ mà đi, cũng không có truy cầu tốc độ.

Vân Trung Minh Hoàng nói, Giang Trần không dám coi như gió bên tai.

Nhất là một câu cuối cùng "không có cười đến cuối cùng, đều không nhất định là người thắng", những lời này, hiển nhiên là có nội hàm.

Nói cách khác, người cười đến cuối cùng, mới là người thắng. Như vậy ngay từ đầu, truy cầu tốc độ quá phận, chưa hẳn là một chuyện tốt.

Nhất là ven đường phải gặp được ba trở ngại.

Giang Trần triển khai Thiên Mục Thần Đồng, dò xét bốn phía. Tuy Vân Trung Minh Hoàng không minh xác nói có nhân tố nguy hiểm gì không, nhưng mà coi chừng một ít luôn tốt.

Đi ước chừng một phút đồng hồ, bỗng nhiên trong nội tâm Giang Trần khẽ động, đồng tử đột nhiên co rụt lại, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy phía trước thành từng mảnh nước chảy màu trắng, như một đầu Thiết Tỏa Hoành Giang, sinh sinh ngăn cách Liên Trì, ngăn chặn đường đi của hắn.

- Cái này là cửa thứ nhất sao?

Giang Trần giảm bớt tốc độ, nhìn kỹ một lát. Liền biết rõ đây là một trận pháp ngăn cách.

Trận pháp này cũng không quá phức tạp, thuần túy là dùng Thủy thuộc tính chế tạo tầng tầng điệp sóng, phong tỏa hư không.

Nếu như xông không ra đạo phong tỏa này, vậy thì không cách nào tiến lên.

Hết thảy là đơn giản như vậy.

Giang Trần không có dừng lại, trong tay nhoáng một cái, lại nhiều ra một vật. Rõ ràng là Phá Nguyệt chùy lúc trước sau khi giết Tào Tấn, từ chỗ Tào Tấn lấy được.

Thứ này, quả thực là vì cửa ải này định chế. Phá Nguyệt chùy, chính là Thần Vật phá trận. Lúc trước Tào Tấn dùng Phá Nguyệt chùy này, cùng mấy đồng môn dùng thần thông phá trận, phá vỡ trận pháp bên ngoài Huyễn Ba Sơn. Bởi vậy có thể thấy được, Phá Nguyệt chùy này khoa trương đến cỡ nào.

Giang Trần không phải loại người cổ hủ, tế lên Phá Nguyệt chùy, hung hăng vẽ một cái, một đạo hào quang giống như ánh trăng, bắn về phía điệp sóng trùng trùng điệp điệp kia.

Liên tục bảy tám lần, hào quang giống như ánh trăng kia đan vào cùng một chỗ, ầm ầm phá điệp sóng ra một khe hở. Một khi điệp sóng kia vỡ ra một khe hở, kết cấu trong trận pháp lập tức tan rã, ầm ầm nghiền nát, hóa thành vô số bọt nước, toàn bộ giải tán.

Nhất thời, nước gợn khởi động, một lát sau, lại khôi phục bình tĩnh.

Giang Trần qua cửa thứ nhất, cũng không dừng lại, thúc dục lá sen, hướng phía trước tiếp tục xuất phát.

Cửa thứ nhất này, qua so với bất luận kẻ nào còn nhẹ nhõm.

- Thông qua cửa thứ nhất, cửa sau sẽ là cái gì?

Tuy Giang Trần đã qua cửa thứ nhất, lại không có đắc ý quên hình.

Độ khó cửa thứ nhất, tuy không tính đặc biệt lớn, nhưng nếu như không có Phá Nguyệt chùy, muốn phá cửa ải này, còn phải cần rất nhiều thời gian cùng tinh lực.

- Xem ra lần này, Khổng Tước Đại Đế bệ hạ là động thật?

Giang Trần không khỏi đối với khảo hạch này, nhiều thêm vài phần hào hứng.

Tuy hắn có rất nhiều thứ tốt, nhưng mà đồ tốt cho tới bây giờ ai chê ít a.

Tiếp tục đi tới, Giang Trần lưu ý bốn phía thoáng một phát, chung quanh còn không có chứng kiến bất kỳ đệ tử đại phiệt nào.

- Xem ra, Khổng Tước Liền Trì này chỉnh thể chính là một đại trận pháp, hơn nữa trong đại trận pháp còn có tiểu trận pháp, có thể ngăn cách tất cả mọi người ra.

Giang Trần đối với trận pháp cũng có nghiên cứu, tự nhiên nhìn ra được một ít dấu vết để lại.

Đang lúc tiến lên, chợt nghe phía trước có tiếng vang ầm ầm.

Dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt nước phía trước, vậy mà chính giữa tách ra một lối đi, sóng nước hai bên khoảng chừng mấy trăm thước, như là hai màn tường nước, bắt đầu phong tỏa thông đạo.

Mà ở giữa thông đạo, lại có vô số vòng xoáy không ngừng cuốn động. Hơn nữa, hai bên màn nước kia, thỉnh thoảng còn bắn ra từng đạo hào quang, hiển nhiên là lực lượng công kích rất mạnh.

Giang Trần sờ lên mũi, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ cửa ải này, là muốn từ trong thông đạo kia đi qua?

Giang Trần cẩn thận quan sát thoáng một phát, những vòng xoáy kia phi thường dày đặc, nếu như mình điều khiển không tốt, hoặc là bị vòng xoáy kia kéo, thì có thể bị cuốn vào trong vòng xoáy.

Vòng xoáy này là một khảo nghiệm. Mà màn nước hai bên bắn ra hào quang dày đặc, đó cũng là khảo nghiệm. Nếu như bị hào quang đánh trúng, thì có thể bị vòng xoáy phía dưới trực tiếp cuốn đi.

Tuy Giang Trần không biết quy tắc cụ thể, nhưng nếu như bị vòng xoáy cuốn đi, khẳng định chẳng khác nào không có thông qua khảo hạch.

Giang Trần không muốn đầy bụi đất rời đi như vậy.

Quan sát chốc lát, tuy không có tổng kết ra quy luật gì, nhưng ít ra đã biết rõ, dùng tần suất của vòng xoáy này, có lẽ mình vẫn có thể thong dong ứng đối.

Chỉ là hào quang kia, xuất hiện không có bất kỳ quy luật, khi thì nhanh, khi thì chậm, căn bản không có quy luật lần theo.

Duy nhất phán đoán, là dựa vào bản năng tránh né.

Đúng vậy, tốc độ này cực nhanh, đã vượt qua tốc độ nhãn lực có thể phán đoán. Chỉ có thể dựa vào bản năng võ giả.

Cũng may, bản năng của Giang Trần cũng không kém.

Giang Trần không hề do dự, thúc dục lá sen, trực tiếp cuốn vào trong thông đạo. Vừa tiến vào lối đi kia, liền cảm giác được vòng xoáy bốn phía không ngừng đè ép.

Tuy Giang Trần tránh rất cẩn thận, không đến mức bị vòng xoáy kia cuốn vào. Nhưng mà lực lượng vòng xoáy kia, lại ảnh hưởng quỹ tích lá sen của hắn vận hành.

Bởi vậy, liền ảnh hưởng tới tốc độ tiến lên của Giang Trần.

Giang Trần biết, độ khó của cửa ải này không nhỏ. Bất quá hắn là kẻ tài cao gan cũng lớn, không ngừng vượt qua những vòng xoáy kia, mặc dù tốc độ có giảm bớt, nhưng cũng không quá chậm.

Hắn biết rõ, nếu như quá chậm, tốc độ những hào quang kia tiêu xạ, cũng đủ hắn ăn đủ. Phải nắm giữ tốt tốc độ, nắm giữ tốt tiết tấu.

Để không đến mức bị hào quang kia đánh trúng, lại không bị vòng xoáy phía dưới cuốn đi.

Cái thông đạo này rất dài, Giang Trần đi gần nửa canh giờ, ngẩng đầu nhìn lại, nhưng vẫn cảm giác không có đến cuối cùng.

Đọc truyện chữ Full