TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Tam Giới
Chương 1391: Khổng Tước Thánh Sơn truyền thừa số mệnh 2

Khổng Tước Đại Đế một chút cũng không kiêng kỵ, tiếp tục nói:

- Cách sinh tồn của thế giới Võ đạo, ngươi nói nó ôn hòa, hắn cũng ôn hòa, ngươi nói nó tàn khốc, hắn cũng tàn khốc. Nhưng có một điểm cuối cùng, là nhất định phải cường đại. Khổng Tước Thánh Sơn ta, tại Nhân loại cương vực, mặc dù không phải cường đại nhất, nhưng là một trong cường đại nhất.

Điểm này, Giang Trần không cách nào phủ nhận.

- Cho nên, Khổng Tước Thánh Sơn cần ngươi, ngươi cũng cần Khổng Tước Thánh Sơn.

Ánh mắt của Khổng Tước Đại Đế sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

- Chỉ cần lão phu lập ngươi làm Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, Bất Diệt Thiên Đô cũng tốt, Cửu Dương Thiên Tông cũng tốt, mặc dù trong nội tâm bọn hắn lại hận ngươi, cũng chỉ có thể ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi, tuyệt không dám đến Lưu Ly Vương Thành ta giương oai.

Khổng Tước Đại Đế cũng không phải loại cường giả chỉ biết phủ lên lực lượng, nhưng mà, chính bởi vì như thế, lời hắn nói, càng có thể kích thích tiếng lòng của Giang Trần.

Đúng vậy a, từ khi xuất đạo đến nay, tuy Giang Trần hăng hái, đến chỗ nào đều có thể dẫn dắt phong vân. Thế nhưng mà ở trước mặt lực lượng cường đại chính thức, hết thảy vẫn là yếu ớt như vậy.

- Bệ hạ ưu ái như thế, nội tâm tiểu tử cảm kích không thôi. Chỉ là gánh nặng truyền thừa nặng như vậy, tiểu tử sợ vạn nhất gánh không tốt, chẳng phải là phụ bệ hạ nhờ vả? Bệ hạ cũng thấy, Đan Càn Cung cung chủ Đan Trì, ngày đó cũng chứng kiến tiềm lực của tiểu tử. Cuối cùng nhất, vẫn là tông môn nghiền nát, bản thân của hắn không biết tung tích. Tuy Đan Càn Cung không phải bởi vì ta mà diệt, nhưng mà ta thân là đệ tử Đan Càn Cung, ở trước mặt đại thế, như trước không thể cứu vãn vận mệnh của tông môn.

Đan Càn Cung nghiền nát, hoàn toàn chính xác không phải Giang Trần sai. Là vì Cửu Dương Thiên Tông cùng Bất Diệt Thiên Đô đã sớm bố cục Vạn Tượng Cương Vực, vì chính là truy tra Phi Vũ Đại Đế hạ lạc.

Từ khi Phi Vũ Đại Đế trốn vào Vạn Tượng Cương Vực, đây cơ hồ là định Vạn Tượng Cương Vực sẽ bi kịch.

Nhưng mà, Đan Càn Cung nghiền nát, trong nội tâm Giang Trần như cũ có chút tự trách. Hắn cảm thấy, Đan Trì cung chủ coi trọng mình như vậy, mình lại không có thể trợ giúp Đan Càn Cung ngăn cơn sóng dữ.

Tuy hắn biết, việc này không trách được hắn.

Dù sao, thời gian hắn gia nhập Đan Càn Cung, thật sự quá ngắn, căn bản không có cho hắn thời gian phát triển. Chỉ mấy năm, muốn từ một cường giả Nguyên cảnh trưởng thành đến đối kháng Nhất phẩm tông môn, hiển nhiên là không thực tế.

Mang theo phần áy náy này, mang theo phần tự trách này, Giang Trần vì Đan Càn Cung, cũng làm rất nhiều sự tình. Tìm kiếm đồng môn, không tiếc từ Xích Đỉnh Trung Vực một đường mạo hiểm, đi vào Lưu Ly Vương Thành.

Vì cứu đồng môn, không tiếc đối kháng Cửu cấp thế gia Tư Khấu thế gia của Lưu Ly Vương Thành.

Lúc này, Khổng Tước Đại Đế đưa ra yêu cầu truyền thừa, theo lý thuyết Giang Trần nên thụ sủng nhược kinh, thế nhưng mà hắn lại cảm thấy, cái này quá nặng.

Không phải là hắn không dám đeo, mà là lo lắng để cho người thất vọng lần nữa.

Kinh nghiệm từ Đan Càn Cung, làm cho trong lòng của hắn có chút bóng mờ.

Khổng Tước Đại Đế than nhẹ một tiếng:

- Tiểu hữu, thế cục của Thần Uyên Đại Lục, sớm muộn gì cũng sẽ loạn. Đừng nói Đan Càn Cung, coi như là Lưu Ly Vương Thành, ở trong đại kiếp, có thể lưu lại hay không, cũng là không biết bao nhiêu. Lão phu phó thác cho ngươi, cũng không phải muốn ngươi đạt thành cái gì. Mà là cảm thấy, phó thác cho ngươi, so với phó thác cho người khác, đều sẽ tốt hơn. Đại loạn vừa đến, Thiên Băng Địa Liệt, tổ bị phá, trứng sao lành. Đến cùng Thần Uyên Đại Lục đi con đường nào, sau đại loạn có thể có đại trị hay không, ngay cả lão phu cũng không thấy rõ.

Cường giả, cho dù là cường giả Đại Đế, thì vẫn còn có nhận thức cực hạn.

Không ai có thể dự đoán tương lai chuẩn xác, Thiên Cơ, dù sao không phải dễ dàng nhìn xem như vậy. Mặc dù có đại thần thông, có thể suy tính ra một ít dấu vết để lại, nhưng mà không có khả năng từ đầu chí cuối phỏng đoán tương lai.

Khổng Tước Đại Đế làm không được, dù là người lợi hại hơn Khổng Tước Đại Đế gấp 10 lần, cũng dự đoán không đến.

Mặc dù là Thiên Đế phụ thân của Giang Trần kiếp trước, khống chế Chư Thiên Đại Thế Giới, cũng không cách nào dự đoán. Thiên Đạo vô thường, đây tuyệt đối không phải lời nói suông.

Giang Trần thấy ánh mắt của Khổng Tước Đại Đế chân thành, trút xuống vô số ký thác. Làm cho Giang Trần cảm thấy, nếu như mình cự tuyệt hắn, quả thực là phạm tội.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng có chút ít do dự.

- Bệ hạ, việc này quá mức trọng đại, cho ta suy nghĩ một chút, rồi mới quyết định.

Khổng Tước Đại Đế lắc đầu:

- Giang Trần, ngươi cái gì tốt, nhưng trên người thiếu niên, đúng là vẫn còn thiếu một chút đồ vật.

- Cái gì?

Giang Trần sững sờ.

- Phách lực, tinh thần phấn chấn.

Khổng Tước Đại Đế thản nhiên nói.

- Ta không biết thầy của ngươi, có đề cập điểm này với ngươi hay không. Ở trên người của ngươi, lão phu chứng kiến muôn vàn thiên phú tài tình. Thế nhưng mà, trên sự tình lớn như vậy, ngươi cần phải có kiên quyết cùng phách lực. Cần phải có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi. Người thiếu niên nếu như mọi chuyện đều đa mưu túc trí như lão đầu tử chúng ta, mưu định sau động, nói dễ nghe là ông cụ non, nói không dễ nghe, là không có tinh thần phấn chấn.

Đây là lần thứ nhất Khổng Tước Đại Đế phê bình Giang Trần.

Giang Trần im lặng.

Hắn không cách nào phủ nhận điểm này, từ khi chuyển sinh đến nay, trở thành Tiểu Hầu gia Đông Phương Vương Quốc, mỗi một sự kiện Giang Trần làm, kỳ thật đều chú ý cẩn thận, mưu định sau động.

Tuy ngẫu nhiên có chút xúc động, nhưng cái kia cũng là bởi vì có mười phần nắm chắc, có rất nhiều tính toán.

Đây cũng không phải Giang Trần thật sự khuyết thiếu phách lực, mà là ác mộng Chư Thiên nghiền nát kiếp trước, để cho hắn bất tri bất giác, liền dưỡng thành loại tâm tính cẩn thận này.

Bởi vì, đồ vật hắn gánh quá mức trầm trọng. Chỉ cần hơi có chút không cẩn thận, liền có khả năng kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hắn thua không nổi.

Tuy nguyên nhân Chư Thiên kiếp trước nghiền nát Giang Trần căn bản không rõ ràng lắm, nhưng Giang Trần có thể xác định, Chư Thiên nghiền nát, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ.

Mà mình chuyển sinh đến nơi đây, cũng sẽ không phải vô duyên vô cớ.

Nói không chừng, là cừu gia của phụ thân, đạo diễn toàn bộ Chư Thiên đại kiếp lần này.

Như vậy, mình là huyết mạch của phụ thân, dù chuyển sinh, cũng không thể phớt lờ, một khi bị đại năng Chư Thiên phát hiện, người ta có thể dễ dàng nghiền chết hắn một ngàn lần.

Loại tâm tính này, tuy chưa bao giờ Giang Trần minh xác nghĩ tới, nhưng lại trở thành một loại tiềm thức.

Hôm nay bị Khổng Tước Đại Đế vạch mặt, Giang Trần mới giật mình phát hiện, trên người mình, đích thật là nhiều hơn một phần lão thành, thiếu đi một tí ngạo khí mà người trẻ tuổi nên có.

Mình một mực thấp điều, một mực không hiển sơn lộ thủy, thậm chí không muốn tham dự đến những phân tranh kia.

Đọc truyện chữ Full