TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 255: Thân Thể Biến Đổi

Tử Mộng Nhân hôn mê, không ai tiếp tục đưa nguyên thạch cho hắn, xoáy nước bắt đầu có xu thế giảm dần tốc độ.

Chính vào lúc nào, tay lão đầu nhi kia tóm lấy cổ tay Sở Nam, truyền nguyên lực vào. Sắc mặt lão đầu nhỉ vẫn bình thản, hắn cho mọi việc dễ như trở bàn tay.

Nào biết, vừa mới vận chuyển nguyên lực, vẻ bình tĩnh trên mặt hắn không còn, thay vào đó là vẻ ngưng trọng. Lão đầu nhi cảm giác được nguyên lực không phải hắn truyền vào cơ thể Sở Nam, mà là Sở Nam chủ động nguyên lực của hắn.

Hơn nữa, tốc độ hấp thu rất nhanh!

Càng lúc càng nhanh!

Theo phản xạ, lão đầu nhi muốn chặt đứt nguyên lực vận chuyển. Nhưng khi hắn muốn làm thì lại nghĩ tới nếu hắn thật sự chặt đứt, vậy tên Lâm Vân này sẽ chịu cắn trả rất lớn, với tình trạng thân thể của hắn hiện giờ nhất định sẽ không chịu được.

“Nếu như tên Lâm Vân này vì ta mà chết, chớ nói ba năm sau tấn thăng cảnh giới Võ Hoàng, e rằng tên Võ Hoàng áo trắng kia không đuổi giết ta đến tận chân trời, không lấy cái mạng già của ta mới là lạ!”

Nghĩ như vậy, lão đầu nhi đè nén ý niệm kia xuống.

Hắn lặng yên đứng ở đó, để Sở Nam tùy ý hấp thu nguyên lực của hắn. Lão đầu nhi còn nói:

- Mới vừa rồi muốn thấy tương lai ngươi làm ra các việc khiếp sợ, không ngờ tới ngay sau đó tiểu tử ngươi đã khiến ta khiếp sợ. Có thể tự động hấp thu nguyên lực của người khác, hơn nữa còn đang trong trạng thái hôn mê cũng quá quái thai đi. Cũng may ta là thuộc tính mộc, nếu ta là thể chất hệ thủy thì e rằng đã không cứu được ngươi rồi! Ngược lại ta còn muốn xem ngươi có thể hấp thu được bao nhiêu, hấp thu xong sẽ có biến hóa gì?

Mà khi nguyên lực của lão đầu nhi điên cuồng tràn vào, không gian ý thức của Sở Nam chấn động kịch liệt, thân thể hắn cũng chấn động theo. Chấn động lần này quả thực là đã đem toàn bộ máu tươi của hắn phun ra ngoài cơ thể. Một cỗ đau nhức từ linh hồn truyền tới. Sở Nam chỉ còn một tia tín niệm:

- Ta phải sống sót!

Vòng xoáy ngày càng nhanh, tốc độ hấp thu nguyên lực cũng ngày càng nhanh. Lão đầu nhi lại càng thêm sợ hãi, thì thầm:

- Với nguyên lực chứa trong cơ thể Võ Vương như ta chả lẽ còn không đủ cho tiểu tử nhà người?

Lão đầu nhi nhìn chằm chằm vào làn da Sở Nam bị máu tươi che dấu, chỉ thấy làn da Sở Nam thoáng hiện kim quang. Màu sắc này không phải màu sắc của nguyên lực, mà dường như đó chính là màu sắc của làn da. Kim quang ngày càng thịnh. Lão đầu nhi khiếp sợ không thôi, còn Sở Nam cảm thấy mình sắp hồn phi phách tán.

Đúng lúc này, tất cả nguyên lực tập trung vào xoáy nước kia, nguyên lực bắt đầu tràn ra, giống như gợn sóng tên mặt nước, tràn tới mọi ngóc ngách trong cơ thể Sở Nam. Quá trình này không phải dễ chịu, ngược lại rất đau đớn, vô cùng đau đớn!

Nguyên lực đi qua da thịt, chạm vào xương cốt, xương cốt liền vỡ vụn. Nguyên lực tàn phá kinh mạch, khiến ba đường kinh mạch tự tạo kia cũng có cảm giác sắp đứt đoạn.

Bất tri bất giác, Sở Nam rất tự nhiên tu luyện từ đệ nhất chuyển lên tới đệ tứ chuyển. Tới đệ tứ chuyển, Sở Nam thêm một lần nữa gặp được trở ngại.

Sau khi nguyên lực đi khắp thân thể, Sở Nam cảm giác dường như thân thể có vô số vòng xoáy nhỏ bé, xoay tròng quanh xoáy lớn ở đan điên, tựa hồ còn tuần hoàn theo một quỹ tích nào đó. Hiển nhiên, Sở Nam vẫn đang chịu những cơn đau đớn tột độ, đang liều mạng giãy dụa.

Ngay khi mỗi chỗ trong cơ thể đều có vòng xoáy, một cỗ hấp lực khổng lồ xuất hiện, lập tức hút lấy gần 2/3 nguyên lực trong cơ thể lão đầu nhi. Lão đầu nhi vô cùng hoảng sợ, cỗ hấp lực này khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Nếu nói lúc trước hắn chỉ cảm thấy có chút sợ, hoàn toàn không hoảng sợ như hiện tại. Bởi vì, khi đó hắn có thể tùy thời chặt đứt cung cấp nguyên lực, cỗ hấp lực này sẽ biến mất, hắn hoàn toàn không có nguy hiểm gì.

Nhưng giờ thì khác, lão đầu nhi dùng toàn bộ lực lượng cũng không khống chế được nguyên lực không ngừng bị hấp thu. Chính vì không thể khống chế mới khiến lão đầu nhi sinh ra hoảng sợ.

Hắn không hiểu nếu cứ như vậy, khi nguyên lực của hắn bị hấp thu hết thì cỗ lực lượng này sẽ hấp thu cái gì?

Không nói đến lão đầu nhi có thể cắt đứt hay không, cho dù hắn liều mạng chặt đứt được hắn cũng không dam làm. Thứ nhất, hắn sợ sẽ làm Sở Nam bị thương, chết. Thứ hai là vì làm như vậy hắn cũng phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng.

Cho nên, lão đầu nhi không dám di chuyển, chỉ cầu nguyện Sở Nam đừng có hút mình thành thây khô. Đường đường một Võ Vương cấp cao lại bị một tên Võ Quân hôn mê bức vào tình trạng này, quả thực trước giờ không có, sau này cũng không có.

Cuối cùng, hấp lực mãnh liệt cũng dừng lại. Lão đầu nhi hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất. Hắn nhanh chóng ổn định tinh thần, nhìn Sở Nam đã không còn chảy máu, kim quang trên da cũng biến mất, trở lại màu sắc bình thường, thân thể cũng không run lên, hô hấp ổn định lão đầu nhi mớ thở phào một hơi. Tiểu tử này chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, hắn tốn chín thành nguyên lực mà không cứu được tiểu tử này thì hắn cũng tức ói máu.

Thấy Tử Mộng Nhân sắp tỉnh lại, lão đầu nhi vội vã cười đi, khi đi, lão còn oán hận nói một câu:

- Tiểu tử, ngươi hấp thu nhiều nguyên lực của ta như vậy, món nợ này ngày sau ta sẽ đòi. Còn ba năm, không biết tiểu tử này còn xuất hiện chuyện này nữa hay không?

Mà lúc này, vòng xoáy trong cơ thể Sở Nam đã dừng lại. Nguyên lực dung nhập vào trong huyết nhục, xương cốt… Lập tức, cơ thể bắt đầu tạo ra máu mới, đậm màu hơn trước rất nhiều, lại tỏa ra một mùi hương thoang thoảng mê người, khiến người khác cảm thấy thèm thuồng, muốn uống máu hắn. Hơn nữa, xương cốt vỡ vụn bắt đầu khôi phục, kinh mạch đứt đoạn bắt đầu được gây dựng lại.

Làn da Sở Nam tuy khôi phục màu đồng, nhưng xương cốt, ba đường kinh mạch trong cơ thể đều là màu vàng kim óng ánh, kim quang lập lòe, ý thức không gian của hắn cũng lớn ra mấy chục lần, còn có một sợi tơ trắng rất nhỏ…

Lúc này, Tử Mộng Nhân tỉnh lại, có chút ngờ vực, cố nhớ lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên Sở Nam phát ra một tiếng “Ưm”, ngón tay cũng khẽ động… Tử Mộng Nhân vô cùng mừng rỡ, la lớn:

- Tên ngốc, tên ngốc, ngươi đã tỉnh!

Vui vẻ hét lên, Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam khẽ mấp máy môi, dường như đang muốn nói gì đó, nàng vội tập trung nghe rốt cục cũng nghe được tên ngốc đang gì:

- Đói, đói…

Đọc truyện chữ Full