Trên Phiêu Vân sơn, Yến Sơn Thập Nhị Đạo đi trước dẫn đường.
Hai bên đường, thành viên Phiêu Vân sơn đứng đầy. Bắt đầu là Võ Sư, Đại Võ Sư, sau đó đến Võ Tướng sơ giai, trung giai.
Sở Nam cũng thấy được Yến Sơn Thập Nhị Đạo không có thủ hạ, thực lực mười hai người hợp lại tuyệt đối có thể ngang với một tên Võ Quân cao cấp. Mặc dù bọn hắn không đỡ nổi một quyền của mình. Nhưng một quyền đó uy lực kinh người, mà hắn thì càng không thể dùng phạm trù người thường để tính toán.
Phùng Mãnh cùng đám bang chủ đi ra, thấy tình cảnh trên sơn đạo, hiện lên chút lo lắng:
- Yến Sơn Thập Nhị Đạo không có Truy Phong báo còn dám tớiđây, chẳng phải là chịu chết sao?
Nói xong, hắn phân phó tên đứng sau:
- Bảo Điền Bách Kiếm dẫn người tiêu diệt Yến Sơn Thập Nhị Đạo.
Một lát sau, một lão giả lông mày trắng xuất hiện. Đó chính là Điền Bách Kiếm, tu vị Võ Quân trung giai mang theo hơn hai mươi Võ Tướng cao cấp ngăn ở sườn núi. Xem ra Phùng Mãnh hạ quyết tâm tiêu diệt Yến Sơn Thập Nhị Đạo nhằm hạ uy phong Hắc Bạch Song Sát.
- Đầu hàng Phiên Vân sơn, ta sẽ tha cho các ngươi!
Điền Bách Kiếm hét lớn. Hắn tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng tinh thần rất cao. Là Võ Quân trung giai, nếu không có chuyện gì xảy ra thìhắn sống tới hai ba trăm tuổi là không thành vấn đề.
Lão đại Yến Sơn Thập Nhị Đạo tên là Lục Vũ, không nói không rằng, tụ nguyên lực, hóa ra thổ kiếm, đưa lên cao chém xuống. Điền Bách Kiếm hừ lạnh:
- Ngu ngốc! Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Nói xong, Điền Bách Vũ mới hạ lệnh:
- Tất cả xông lên, tiêu diệt Yến Sơn Thập Nhị Đạo.
Lệnh vừa ra, hơn hai mươi tên Võ Tướng cao cấp đồng loạt xông tên chém giết.
Mười hai huynh đệ Yến Sơn Thập Nhị Đạo đều tu luyện công pháp thổ thuộc tính. Ngoại trừ Lục Vũ, còn có một tên Võ Quân sơ giai. Mười hai người bọn họ kết hợp với nhau, chống lại hơn hai mươi tên Võ Tướng cao cấp vẫn chiếm thế thượng phong. Cho dù đối phương có sử dụng nguyên lực mộc hệ để khắc chế nhưng cũng vôdụng, tất cả đều do nguyên lực của chúng kém hơn Yến Sơn Thập Nhị Đạo.
Lục Vũ chống lại Điềm Bách Kiếm, hai người lực lượng ngang nhau. Không hổ danh là Điền Bách Kiếm, tuy chỉ có một thanh kiếm trong tay nhưng càng đánh hắn càng sử dụng kim nguyên lực biến ảo thành nhiều kiếm hơn. Trong không trung xuất hiện chín mươi chín thanh kiếm, Điền Bách Kiếm bài binh bố trận, giống như chỉ huyquân đội công kích Lục Vũ. Lục Vũ tuy rằng chỉ có một người một kiếm, phải hứng chịu tấn công từ bốn phương tám hướng nhưng vẫn không hề rơi xuống thế hạ phong.
Sở Nam cũng không dừng lại, mang Tử Mộng Nhân đi qua, Điền Bách Kiếm hét lớn:
- Đứng lại cho ta!
Đồng thơi, Điền Bách Kiếm phân ra mấy chục thanh kiếm khí, tấn công Sở Nam.
Sở Nam cũng không thèm quay đầu, tùy ý vung tay tóm lấy mười thanh kiếm. Hắn bóp nhẹ một phát mười thanh kiếm liền trở thành một thanh, sau đó Sở Nam tiện tay ném ra ngoài.
Thanh kiếm này đánh thẳng tới đan điền của Điền Bách Kiếm. Điền Bách Kiếm vô cùng kinh hãi. Nhưng hắn bị Lục Vũ quấn lấy, không tài nào thoát thân.
Mắt thấy kiếm khí càng ngày càng gần, hắn liều mạng không để ýtới Lục Vũ, phân ra hai mươi thanh kiếm khí chặn thanh kiếm kia lại. Nhưng kiếm khí của hắn vừa chạm vào đã lập tức tiêu tán, không thể cản nổi.
Điền Bách Kiếm càng sợ hãi. Lúc này hắn đã bị thổ kiếm đánh bịthương, Lục Vũ đang cầm thổ kiếm bổ vào đầu hắn.
Không còn biện pháp nào khác, Điền Bách Kiếm đành phải tách ba mươi thanh kiếm khí ra chặn đỡ kim kiếm, bốn mươi thanh kiếm khícòn lại thì ngăn cản Lục Vũ tấn công.
Nhưng kết quả vẫn như trước, kim kiếm mặc dù đã ảm đạm hơn rất nhiều nhưng vẫn phá hủy ba mươi thanh kiếm khí, xông thẳng vềphía trước.
Đồng thời, Lục Vũ ngưng tụ Sơn Thuẫn, ngăn cản kiếm khí, còn thổ kiếm trong tay đâm xuyên qua ngực Điền Bách Kiếm.
- Xoẹt!
Kim kiếm đâm vào đan điền Điền Bách Kiếm, nhưng cũng không xuyên qua, ngược lại kim quang tiêu tán. Đây cũng là do uy lực của kim kiếm đã bị tiêu hao rất nhiều.
Cho dù như vậy, tay chân Điền Bách Kiếm lạnh ngắt, rú lên thảm thiết. Thổ kiếm của Lục Vũ cũng đã đâm vào lồng ngực hắn, nhưng Lục Vũ cũng không vì vậy mà dừng tay, rút kiếm ra, chém ngang một phát, Điền Bách Vũ đầu lìa khỏi cổ, lăn lóc trên mặt đất.
Lục Vũ không chút chần chờ, sau khi chém đầu Điền Bách Kiếm lập tức xoay người đi đối phó với những tên Võ Tướng khác. Thân thểĐiền Bách Kiếm lúc này mới ngã xuống đất.
Sở Nam đứng cách đó ba thước, nhạ nhàng nói:
- Bạo!
Lập tức, một tiếng nổ vang lên. Thân thể Điền Bách Kiếm nổ tung thành thịt vụn.
Một màn này ngoài dự liệu của đám người Phùng Mãnh. Đây đườngđường là một Võ Quân trung cấp, tuy rằng lấy hai đánh một nhưng sao lại chết nhanh như vậy? Hơn nữa, thực lực của Bạch Sát quáđáng sợ! Hắn chỉ tùy tiện vung tay đã có thể khiến kiếm khí của người khác tiêu tán, sau đó lại sử dụng chính nguyên lực tiêu tán một lần nữa ngưng tụ thành kiếm, phải mạnh thế nào mới có thểlàm được như vậy?!!
Hơn nữa, tại sao Điền Bách Kiếm bỗng dưng bạo thể?
Bọn họ đoán nhất định là do Bạch Sát động tay động chân, nhưng cũng không hiểu rõ Bạch Sát đã làm những gì, càng sợ hãi Bạch Sát thêm vài phần.
Sở Nam không để ý những điều này, hắn vẫn bước đều.
Hơn hai mươi tên Võ tướng thấy Điền Bách Kiếm bị giết, trong lòng sợ hãi, thấp thỏm, có ý định chạy trốn. Nhưng Lục Vũ gia nhập đãdập tắt hi vọng của bọn họ.
Đợi Sở Nam bước lên đỉnh Phiêu Vân sơn, một thanh âm hét thảm cuối cùng vang lên, quân tiên phong của Phùng Mãnh đã toàn diệt.
Những bang chủ khác đầy vẻ sợ hãi. Chỉ còn Phùng Mãnh giữ được bình tĩnh, nghĩ tới lá bài tẩy của mình, quát lớn:
- Hắc Bạch Song Sát, Phiêu Vân sơn không đắc tội gì với các ngươi, tại sao ngươi muốn diệt chúng ta?
Sở Nam cười một tiếng:
- Ta vốn cho rằng tiêu diệt nhiều cường đạo như vậy ngươi đã tựhiểu. Không ngờ vẫn phải động thủ, vẫn phải đầu rơi máu chảy ngươi mới hiểu ra!
- Rốt cục ngươi muốn làm gì?
Thanh âm Phùng Mãnh không còn nghiêm nghị như trước, thân thểlui lại một chút.
Sở Nam nhìn đám bang chủ bang phái tam lưu, cười nói:
- Các ngươi muốn sống không?
- Ta muốn, muốn, muốn…
Cả đám nhao nhao lên. Trên đời nào ai ngại sống lâu đâu!
- Mỗi người giao ra hai trăm nguyên thạch trung phẩm sẽ được xuống núi.
Sở Nam thản nhiên nói. Những lời này tương tự như ở Ô Long cốc, nhưng mục đích lại không giống vậy.
Lúc này, Lăng trưởng lão đang chạy tới Phiêu Vân sơn.