TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 280: Đệ Tứ Trọng

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng gió rít ù ù không dứt.

Sở Nam xoay người lại, lấy quyền đỡ kiếm.Phùng Mãnh thả lỏng người, nhưng hắn ngay lập tức biến sắc.

Bởi vì tuy Sở Nam đã quay đầu lại, nhưng vẫn có một quyền khímàu vàng đất đánh tới hắn với tốc độ rất nhanh.

Hắn chưa kịp lấy pháp bảo trong nhẫn trữ vật ra thì quyền khí đãđánh lên ngực hắn. Phùng Mãnh như diều đứt dây, bắn ngược lại sau, không ngừng phun máu.

Khi quyền khí đánh trúng Phùng Mãnh thì nắm đấm của Sở Nam cũng đã đối chiến với kiếm trong tay Võ Vương áo đen.

- Ầm~~~

Sở Nam lập tức bắn ngược lại, sắc mặt tái nhợt, bất quá trong nháy mắt đã khôi phục bình thường.

Võ Vương áo đen đứng nguyên tại chỗ. Nhưng thanh bảo kiếm do nguyên lực hóa hình thành đã bị tiêu tán. Cần biết, đồ vật do cường giả Võ Vương ngưng tụ cũng không phải hư ảnh, mà là thật. Hơn nữa còn mạnh hơn pháp khí hạ phẩm rất nhiều.

Nhưng cho dù như vậy, khi va chạm với một quyền của Sở Nam cũng lập tức tiêu tán. Trong mắt Võ Vương áo đen lóe lên lệ mang,âm thầm tính toán:

- Chín phần mười tên Bạch Sát này là đệ tử Thần Khí phái Lâm Vân. Nhưng hắn làm vậy có mục đích gì? Quan trọng nhất chính là, tuyhắn chỉ là Võ Quân nhưng tuyệt đối không thể xem hắn như Võ Quân bình thường. Đối chiến với hắn, nếu ta không giở ra bản lãnh thật sự thì e rằng cũng không làm gì nổi hắn.

Sở Nam lúc này bay ngược trở lại, dừng ngay cạnh Phùng Mãnh. Phùng Mãnh vô cùng sợ hãi, hắn bị Sở Nam một cước nghìn cân của Sở Nam giẫm lên. Sở Nam nói:

- Ta muốn lấy tính mạng của ngươi, ai cũng không ngăn nổi!

- Xin ngài…

Phùng Mãnh chưa kịp nói xong thì thân thể hắn đã bị Sở Nam giẫm lún sâu ba thước vào trong đất.

Xa xa, Võ Vương áo đen thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ âm tàn. Nếu tiểu tử này giết chết Phùng Mãnh ngay trước mặt mình, Phiêu Vân sơn nhất định sẽ rung chuyển, kế hoạch của hắn cũng sẽ bịảnh hưởng. Quan trọng nhất chính là mặt mũi của hắn cũng mất hết.

Chẳng qua tên tiểu tử này động thủ quá nhanh, mượn lực của hắn mà di chuyển, vô cùng khó đề phòng.

- Tiểu tử này thật không biết tự lượng sức!

Võ Vương áo đen mắng một câu. Nguyên nhân chính là do Phùng Mãnh bị giẫm vào đất nhưng hắn có thể cảm nhận được Phùng Mãnh vẫn chưa chết. Bạch Sát làm như vậy chính là khiêu khíchhắn, châm chọc hắn, coi thường hắn!

Bất kể hắn có thân phận gì, nhưng hắn có tôn nghiêm của một Võ Vương, không thể để bị sỉ nhục như vậy!

Vì vậy, Võ Vương áo đen tiếp tục ra tay, vẫn là ngưng tụ nguyên lực thành vật. Chỉ thấy trong không trung một tòa núi đất nổi lên, càng lúc càng lớn, đến khi cao hai mươi thước, rộng mời thước mới dừng lại.

Một tòa núi thật lớn!

Sở Nam nhìn tòa núi này, thần tình ngưng trọng. Với thực lực của hắn hiện giờ cũng có thể ngưng tụ một tòa đại sơn như vậy, nhưng nguyên lực trong cơ thể hắn sẽ cạn kiệt.

Nhưng Võ Vương áo đen sắc mặt không chút thay đổi, giống nhưviệc đó dễ như lật bàn tay.

- Nguyên lực của Võ Vương hùng hậu đến vậy?

Đại sơn bay tới phía Sở Nam, muốn đè chết Sở Nam.

Vẻ mặt Yến Sơn Thập Nhị Đạo đã không còn tự nhiên, không còn ung dung như khi đánh chết Điền Bách Kiếm. Tử Mộng Nhân lại càng thêm lo lắng, nàng siết chặt tay, ánh mắt nhìn Sở Nam không chút nhúc nhích, trong lòng nghĩ:

- Tên ngốc, ngươi làm được, nhất định sẽ làm được!

Sở Nam mặc dù kinh ngạc nhưng không chút hoảng hốt. Đại sơn do thổ nguyên lực ngưng tụ thành hắn sử dụng Liệt Nguyên có thểdễ dàng phá vỡ. Bất quá, lần này không phải là Liệt Nguyên Tam Trọng Hỏa mà là Liệt Nguyên Tam Trọng Kim!

Hỏa nguyên lực là nguyên lực, kim nguyên lực cũng là nguyên lực, chúng chỉ khác nhau về thuộc tính mà thôi. Nhưng về bản chất, quytắc thì hoàn toàn giống nhau.

Sở Nam đã trải qua thử nghiệm, bằng không hắn cũng không dám mạo hiểm.

Lúc này, đại sơn đã bau tới trên đầu Sở Nam, nện thẳng xuống.

Sở Nam đánh ra Liệt Nguyên Tam Trọng Kim cũng tương tự nhưTam Trọng Hỏa, giống như sóng biển, dâng thẳng lên phía trên.

- A?

Võ Vương áo đen thấy vậy không khỏi kinh ngạc:

- Vũ kỹ này tuyệt đối là Địa giai trung phẩm, xem ra ta vớ bở một phen rồi!

Kim nguyên lực sắc bén vô cùng, lập tức có âm thanh ầm vang truyền tới, ngọn đại sơn kia có xu hướng ngừng lại trong chớp mắt. Nhưng cũng chỉ là dừng lại một chút, sau đó nó lại tiếp tục rơi xuống.

Sở Nam híp mắt, Kim nguyên lực đệ nhị trọng đánh ra. Đại sơn lại dừng lại, bắt đầu vỡ nát. Sau ba hơi thở, một tiếng nổ vang, đại sơn tiếp tục rơi xuống.

Kim nguyên lực đệ tam trọng đánh ra. Nhất thời, đại sơn ngừng rơi xuống, vỡ nát, bắn ngược lại.

Thấy một màn như vậy, Võ Vương áo đen nhíu chặt mày:

- Tên Bạch Sát này rất cổ quái!

Bất quá dù sao hắn cũng là Võ Vương, tự nhiên không giống nhưYến Sơn Thập Nhị Đạo. Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không làm ra bất cứ hành động gì. Nhưng y phục hắn không giómà bay, đại sơn tỏa ra tia sáng càng thêm chói mắt. Các mảnh nhỏ nhanh chóng hợp lại với nhau, đại sơn so với lúc trước càng lớn hơn một phần, tốc độ rơi xuống càng nhanh hơn. Trong chớp mắt nóchỉ còn cách Sở Nam ba thước.

Trong mắt Sở Nam hiện lên vẻ kiên nghị, huýt sáo thật lớn, xương cốt toàn thân kêu lên từng đợt, thân thể dần trở nên to lớn.

Cùng lúc đó, Sở Nam mạnh mẽ đánh ra kim nguyên lực đệ tứ trọng về phía đại sơn.

Đệ tứ trọng Sở Nam đã tìm hiểu ra. Vũ kỹ này giống như sóng biển vậy, có đệ nhất trọng, đệ nhị trọng, đệ tam trọng đương nhiên sẽ có cả đệ tứ trọng, đệ ngũ trọng…

Quyết định có mấy trọng thì phụ thuộc vào nguyên lực nhiều hay ít, có thể khu động tầng tiếp theo hay không mà thôi.

Với tình huống của Sở Nam bây giờ căn bản là không thể sử dụngđệ ngũ trọng, bởi vì hắn căn bản không đủ nguyên lực. Nhưng đệtứ trọng Sở Nam có thể liều mạng thì triển ra.

Kim nguyên lực tam trọng còn có một chiêu cuối cùng: bạo!

Nhưng theo tính toán của hắn thì cho dù kim nguyên lực tam trọng bạo thì cũng không thể phá hủy hoàn toàn đại sơn. Nếu là kim nguyên lực đệ tứ trọng mới có thể.

Cho nên, Sở Nam thúc dục kim nguyên lực cùng lực lượng toàn thân liều mạng một lần!

Võ Vương áo đen lại càng kinh ngạc hơn. Lúc trước hắn cho rằng Bạch Sát chỉ là một tên tiểu bối không biết tự lượng sức mình, muốn thu thập dễ như trở bàn tay. Nhưng một màn vừa rồi hắn đãhiểu, Bạch Sát có vốn để kiêu ngạo!

Đọc truyện chữ Full