TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 288: Liều Mạng

Sở Nam ngưng tụ viên châu thứ hai mặc dù uy lực không lớn bằng viên thứ nhất nhưng nó cũng ngang ngửa tám phần một kích toàn lực của Tần Võ Vương..

Tần Võ Vương là Võ Vương trung giai, tám phần một kích toàn lực cũng đủ khiến Lăng Vi Thiên luống cuống chân tay.

Tiếng nổ mạnh vừa mới vang lên, Sở Nam không để ý tới cắn trả, lập tức xuất sử ra Khai Thiên Liệt Địa thức thứ hai.

Lăng Vi Thiên vừa ngưng tụ ra nguyên lực hộ giáp ngăn cản uy lực hạt châu kia tự bạo, thần niệm đã cảm giác được Sở Nam đang chém tới. Sắc mặt hắn âm lệ, nói:

- Dụng tâm hiểm ác như vậy càng không thể lưu ngươi lại. Thủ đoạn của Võ Vương không phải thứ tên tiểu tử cuồng vọng như ngươi có thể tưởng tượng!

Vừa dứt lời, Lăng Vi Thiên vừa ngăn cản uy lực tiểu cầu nổ tung, vừa thúc dục Kim Hồng kiếm đánh ra Kim Nguyên Cương Trảm thức thứ mười. Vũ kỹ này trước kia Lăng Tiêu đã sử dụng, nhưng trong tay Lăng Vi Thiên uy lực của nó tăng lên gấp cả trăm lần.

Chỉ thấy kim quang bắn ra, xông thẳng lên trời.

Đúng lúc này trọng kiếm chém xuống Kim Hồng kiếm. Kim quang trên Kim Hồng kiếm lập tức ảm đạm, khóe miệng Lăng Vi Thiên rỉ máu. Vừa rồi đón một kích toàn lực của Sở Nam, hắn chịu lực phản chấn rất lớn, xương khớp rã rời, toàn thân mệt mỏi.

Kim nguyên lực nhân khi va chạm đã xâm nhập vào cơ thể Sở Nam, điên cuồng công kích xương cốt hoàng kim. Cảm giác đau đớn tột độ truyền tới, toàn thân Sở Nam không ngừng run rẩy.

Sở Nam chống kiếm, cố hết sức đứng dậy. Lăng Vi Thiên từ trong đoàn bụi đi ra, hướng về phía Sở Nam. Sở Nam cười khổ, cường giả cảnh giới Võ Vương quả nhiên không thể dùng lẽ thường để suy đoán. Đặc biệt là nguyên lực so với Võ Quân cao hơn không chỉ một chút, mà giống như hồ nước so với biển rộng vậy.

Lăng Vi Thiên cũng khiếp sợ không thôi, cũng rất kinh ngạc. Pháp bảo trên tay Sở Nam đều rất kỳ lạ, hơn nữa uy lực kinh người. Một thanh bảo kiếm có thể tự động công kích, phá vỡ phòng ngự của Võ Vương, hạt châu nghịch thiên có thể hút nguyên lực. Những đồ này lộ ra đều khiến cả giới tu luyện nổi lên một trận tinh phong huyết vũ nhưng tất cả chúng đều nằm trên tay một tên tiểu tử Võ Quân. Đặc biệt, tên tiểu tử này còn có một con Thiết Thương Hùng cấp bảy, hơn nữa còn có thể chịu một kích của Võ Quân cao cấp mà vẫn còn lực tái chiến. Cần phải biết một kích kia hắn đã sử dụng toàn lực, nếu là Võ Quân bình thường thì đã sớm chết, nhưng tên tiểu tử này vẫn còn lực đánh trả. Chẳng lẽ trên người tên tiểu tử này còn điều bí mật gì nữa hay sao?

Bất quá, tất cả những điều trên cũng không quan trọng.

Quan trọng là hắn có thể trừ đi một mối hiểm họa, có thể thu được bảo vật. Về phần tên Tần Võ Vương nếu có bất cứ tham niệm gì thì hắn cũng sẽ Tần Võ Vương đi theo Sở Nam.

Lăng Vi Thiên cách Sở Nam chỉ chừng một trăm thước. Với tu vị của Lăng Vi Thiên, chỉ trong nháy mắt là có thể tới. Nhưng Lăng Vi Thiên không làm như vậy, hắn chậm rãi bước từng bước tới gần Sở Nam.

Mục đích của Lăng Vi Thiên chính là muốn Sở Nam cảm nhận được cảm giác sợ hãi, cảm giác tử thần đang tới gần nhưng không có cách nào chạy trốn. Hắn muốn trả mối nhục ngày hôm nay!

Sở Nam hiện giờ kiệt sức, nguyên lực cạn khô, thân thể đau đớn đến run rẩy.

Nhưng hắn vẫn có ý chí chiến đấu ngút trời, thà chết không lui bước!

Bất kể là có hữu dụng hay không nhưng hai tay Sở Nam vẫn không ngừng lấy ra nguyên thạch, điên cuồng hấp thu nguyên lực. Các loại đan dược cũng điên cuồng tiến vào trong thân thể.

Chỉ cần chưa chết, Sở Nam vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu!

Lăng Vi Thiên thấy hành động của Sở Nam, ánh mắt đầy sự khinh bỉ. Hắn vẫn từng bước từng bước đi tới, càng tới gần sát khí của hắn càng nồng đậm, uy thế cũng cao hơn. Hắn quay đầu lại xem trận chiến giữa Thiết Thương Hùng và Tần Võ Vương.

Tần Võ Vương bị ép thu hồi xà kiếm, đành phải sử ra Phiên Sơn Trụy. Nhưng Thiết Thương Hùng vốn là tổ tông về hệ thổ, không chút sợ hãi, sử dụng song chưởng ôm lấy đại sơn, muốn dùng chính nó làm vũ khí tấn công Tần Võ Vương.

Tần Võ Vương đương nhiên phát hiện ra ý đồ của Thiết Thương Hùng, đương nhiên không thể để Bổn Hùng được như ý, lập tức hắn gia tăng nguyên lực, còn Thiết Thương Hùng lại liều mạng đỡ lấy. Hai bên cứ thế giằng co nhau.

Lăng Vi Thiên đứng ngoài hoàn toàn có thể ra tay trợ giúp, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định này, ngược lại trong mắt hắn còn hiện lên vẻ âm hiểm, trong lòng định ra một kế hoạch độc ác.

Đợi Lăng Vi Thiên quay đầu lại thì trước mặt hắn đã xuất hiện một thân ảnh mặc áo đen, đó chính là Tử Mộng Nhân.

Thanh âm nàng đầy khí phách:

- Lăng Vi Thiên…

- Tên của ta há có thể để cho hạng tôm tép như người gọi?!!

Lăng Vi Thiên hừ lạnh một tiếng, sử dụng up áp. Tử Mộng Nhân lập tức có cảm giác hít thở không thông. Nhưng nàng vẫn không né tránh, cố gắng kiến trì nói:

- Thái gia gia sẽ không tha cho ngươi!

Uy áp của Lăng Vi Thiên có chút giảm xuống. Với thực lực tiếp cận Võ Vương cao cấp của hắn, đứng trước mặt Võ Hoàng ngay cả lực hoàn thủ cũng không có. Nhưng hắn vẫn thản nhiên nói:

- Ngươi chết thì sẽ không ai biết được!

- Thật sao? Thái gia gia có mệnh bài của ta, chỉ cần ta xảy ra chuyện bất trắc, lập tức thái gia gia cũng sẽ cảm ứng được. Đến lúc đó ngươi chết không có chỗ chôn.

Ánh mắt Lăng Vi Thiên híp lại, sát khí tăng lên. Nhưng hắn lại nghĩ tới mệnh bài, thứ này đúng là có chút khó giải quyết.

Tử Mộng Nhân tiếp tục nói:

- Thái gia gia sớm đã hoài nghi ngươi. Nếu ta chết, thái gia gia nhất định sẽ bắt cả Lăng gia chôn cùng!

- Ngươi đang uy hiếp lão phu? Có mệnh bài thì sao nào? Cùng lắm là lão phu không giết, chỉ bắt ngươi mang cho Tiêu nhi. Ta tin tưởng Tiêu nhi sẽ đối xử “tốt” với ngươi!

Lăng Vi Thiên quả quyết, càng nói về sau hắn càng hưng phấn:

- Đến lúc đó sẽ làm cho con tiện nhân nhà ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Sắc mặt Tử Mộng Nhân không đổi, thản nhiên nói:

- Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản ta tự sát sao?

Lăng Vi Thiên liên tục xoay chuyển ý niệm. Thời gian hắn ở Thần Khí phái mặc dù chưa từng bộc lộ ra bất cứ sơ hở gì, nhưng tuyệt đối không giấu được Tử Đông Lai. Mà lời của Tử Mộng Nhân rất có thể sẽ trở thành sự thực. Hắn cần phải suy nghĩ cho Lăng gia.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn vẫn lộ vẻ khinh thường:

- Tiên nhân, ngươi quá đề cao mình rồi. Ở trước mặt ta, cho dù ngươi muốn chết cũng không được.

- Thật sao? Nhưng ta muốn biết liệu ngươi có phá được thủ đoạn của thái gia gia hay không?!!

Đọc truyện chữ Full