TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 302: Lại Chém Một Người

Sắc mặt Lăng Vi Thiên trở nên khó coi vô cùng, trong lòng càng hiện lên một tia tâm tình tuyệt vọng, vốn hắn là một thợ săn, đến để giết con mồi là Lâm Vân có sức uy hiếp đến Lăng gia, muốn hủy diệt hắn trước khi hắn kịp phát triển.

Thế nhưng, không ngờ lại xảy ra một biến cố, khiến hi vọng của hắn lại lần nữa thất bại.

- Võ Vương cao cấp tự bạo cũng không giết được hắn, còn gì có thể giết được hắn đây?

Lăng Vi Thiên cảm thấy toàn thân vô lực, chỉ thấy phía sau có tiếng xé gió không ngừng đâm vào tai, không khỏi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thanh trọng kiếm kỳ quái đang đâm về phía mình, hơn nữa lão đầu Võ Vương đỉnh phong kia cũng theo sát phía sau, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ hôm nay quả thật chạy trời không khỏi nắng sao?

Lăng Vi Thiên cắn răng một cái, lấy pháp bảo trong nhẫn trữ vật ra, trung phẩm Pháp Khí hoặc hạ phẩm Pháp Khí đều được, móc hết toàn bộ ra, phun lên một ngụm máu tươi, ném thẳng về phía trọng kiếm và lão đầu kia, đợi đến khi những pháp bảo còn cách trọng kiếm không xa thì miệng quát:

- Bạo! Bạo! Bạo….

Âm thanh ầm ầm vang lên không ngừng.

Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười, cũng không biết đến tột cùng là tán thưởng hay trào phúng, lúc trước luyện chế thanh trọng kiếm này đã dẫn đến địa hỏa sơn mạch, uy năng đó tuyệt đối còn hơn gấp mấy lần, vì thế những trận nổ này không hề có hiệu quả gì với trọng kiếm.

Mà nguyên thạch bị Sở Nam không ngừng hấp thu cũng hóa thành bụi phấn, dưới hai trăm sáu mươi vòng xoáy, tốc độ hấp thu nguyên lực càng nhanh hơn.

Một người một kiếm đuổi theo Lăng Vi Thiên, bước tiến của lão đầu bị những pháp bảo nổ tung chặn lại, không thể vận lực ngăn cản, nhưng trọng kiếm vẫn phát ra một đạo quang mang ba màu, giống như lưu tinh bắn thẳng về phía Lăng Vi Thiên.

Sắc mặt Lăng Vi Thiên trắng bệch, nhiều pháp bảo cùng nổ tung tại một chỗ như vậy, uy lực đem lại tuyệt đối không phải chuyện đùa, nhưng tại sao không thể nổ tan nguyên lực trên thanh kiếm đó? Lăng Vi Thiên di chuyển theo hình chữ “s”, trọng kiếm cũng đồng dạng truy đuổi theo quỹ tích đó.

Nhìn thấy cảnh này, Lăng Vi Thiên bỗng nhiên nhớ đến thanh trọng kiếm này dường như có ý thức tự chủ, sự kinh hãi trong long không cách nào có thể hình dung, thầm nghĩ:

- Thật sự không thể trốn thoát sao? Chẳng lẽ phải bỏ mình tại đây?

Tâm tình Lăng Vi Thiên lúc này không khác gì Tần Chính Cao lắm, hắn lại nghĩ, nếu như hắn chết thì Lăng gia xem như xong, cho dù Thần Khí Phái không có hành động gì thì địa vị của bọn hắn tại Lăng gia cũng sẽ mất sạch. Còn nếu áp dụng kế hoạch kia, cho dù thành công chỉ có thể trở thành công cụ cho thế lực thần bí kia, không chút địa vị, tình thế sẽ nguy hiểm hơn…

Hối hận, giống như thủy triều bao phủ lấy Lăng Vi Thiên, hắn hối hận bản thân không nên kết thù hận với Sở Nam, hắn hối hận lẽ ra nên nhẫn nại thêm một thời gian nữa, mời thế lực thần bí kia ra tay dù sao vẫn tốt hơn là hắn tự xuất thủ.

Lúc ấy Lăng Vi Thiên cho rằng giết Sở Nam bất quá chỉ là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay, nào biết được lại xảy ra nhiều biến cố như vậy? Kết quả là hắn ngược lại trở thành đối tượng bị người ta đuổi giết.

Trong nháy mắt, trọng kiếm đã đánh đến.

Lăng Vi Thiên quay người lại, Kim nguyên lực toàn thân tăng vọt, lấy công thay thủ, trong nháy mắt phân ra ngàn vạn đạo kim mang, tầng tầng lớp lớp cản trọng kiếm lại.

Trọng kiếm giống như chủ nhân của nó, cực kỳ dũng mãnh, uy thế tột cùng.

Chặt đứt một đạo kim quang rồi lại tiếp tục lao đến.

Lăng Vi Thiên cũng không dám từ bỏ, hắn cũng không dám đem toàn bộ hi vọng ký thác vào pháp bảo phòng ngự, bởi vì trước mặt trọng kiếm này, hắn hoàn toàn không có lòng tin, hắn cắn răng một cái, phân ra một cái kiếm quang, chém rụng cánh tay trái của mình, một đoàn huyết vụ bắn ra, phun lên trên kiếm quang, kiếm quang trong nháy mắt biến thành màu đỏ, càng lúc càng bành trướng.

Cái giá phải trả là một cánh tay để kiếm quang ngăn cản trọng kiếm lại, trọng kiếm mặc dù vẫn chém đứt, nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm lại, mà Lăng Vi Thiên cũng nhân cơ hội này chóng đào thoát.

Trọng kiếm truyền đến âm thanh vù vù, giống như phát ra tiếng kêu lo lắng.

Lão đầu chạy đến, lông mày nhíu lại, biểu lộ trở nên có chút ngưng trọng, nói:

- Huyết Tuẫn? Cho dù có thể chạy thoát được thì tu vi cũng giảm xuống hai cấp, thế nhưng, làm sao có thể để hắn bỏ chạy như vậy được?

Toàn thân chấn động một cái, lão đầu bộc phát toàn bộ Thổ nguyên lực, không trực tiếp công kích Lăng Vi Thiên, mà rót toàn bộ vào bên trong trọng kiếm, hét lớn một tiếng:

- Cái đầu trên cổ của hắn, giao cho ngươi!

Trọng kiếm được quán nhập Thổ nguyên lực, phát ra một tiếng nổ lớn, tiếp đó một cỗ khí tức từ trong trọng kiếm phát ra, sát uy lẫm liệt.

- Như vậy vẫn không thể ngăn lại nó sao?

Lăng Vi Thiên đã cùng đường, lại vô kế khả thi, trong lòng sớm đã phiền muộn tới cực điểm, sớm biết không trốn được thì hắn đã ôm lấy tiểu tử kia mà cùng đồng quy vu tận, hắn không tin đến lúc đó gã còn có thể sống được.

Thế nhưng mối họa kia đã ở ngoài vài dặm, cho dù hắn có tự bạo thì cũng không thể ảnh hưởng gì đến đối phương.

Trọng kiếm đảo một cái, vang lên tiếng “xẹt”, một cái đầu lâu dính đầy máu bay thẳng lên không trung.

Như vậy vẫn chưa kết thúc.

Trong kiếm lại bay lên không trung, lúc rơi xuống đã xẻ cơ thể Lăng Vi Thiên thành hai nửa, một viên châu màu hoàng kim rớt ra.

Đáng tiếc, đường đường là một Đại trưởng lão cũng nối gót theo Tần Chính Cao, cứ như vậy bỏ mình.

Lăng Vi Thiên chết rồi.

Sở Nam thấy một màn như vậy, nội tâm vốn căng thẳng như dây cung cũng thoáng nới lỏng, cảm thấy muốn hôn mê, nhưng hắn thấy Tử Mộng Nhân ngã xuống đất ngất đi, thì lại gắng gượng đứng thẳng, ngồi xổm xuống, đem Tử Mộng Nhân ôm vào lòng.

Kéo mạng che mặt lên, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, Tử Mộng Nhân nhẹ giọng gọi:

- Mộng Nhân, Mộng Nhân….

Tử Mộng Nhân nghe thấy tiếng gọi của Sở Nam, cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Sở Nam, vội hỏi:

- Tên ngốc, chúng ta đang ở dưới Minh Ngục sao?

- Ngốc quá, nàng không chết.

- Ta không chết? Vậy sao ta còn có thể gặp ngươi?

- Ta cũng không chết mà.

- Ngươi không chết?

Trên mặt Tử Mộng Nhân lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, toàn thân như được rót vào lực lượng, duỗi tay ra vuốt mặt Sở Nam một cái, lúc đó mới tin lời Sở Nam, nói:

- Tên ngốc, chúng ta thực sự vẫn còn sống…

Không đợi Sở Nam trả lời thì Tử Mộng Nhân đã ôm chặt lấy Sở Nam, sợ tên ngốc sẽ như lúc trước, thoáng cái biến mất trước mắt nàng.

- Được quan tâm như vậy, còn cầu gì hơn?

Trong lòng Sở Nam thầm hạ một quyết định:

- Đợi đến lúc thực hiện lời hứa, sẽ ở cùng một chỗ với Mộng Nhân.

Nghĩ vậy, trong đầu Sở Nam lại hiện lên thân ảnh Nam Cung Linh Vân, cảm thấy phiền muộn, tự nhủ:

- Đó cũng là một trách nhiệm, phải gánh chịu trách nhiệm này.

Phía tây tà dương như nhuốm máu, hai người ôm nhau chặt.

Trọng kiếm đã bay trở về, thủ hộ ở bên cạnh.

Lão đầu nở nụ cười, đột nhiên nhớ đến một vài vấn đề, cảm thấy vạn phần khó hiểu, khẽ lẩm bẩm:

- Tên tiểu tử này, như thế nào lại yêu nghiệt như vậy?

Đọc truyện chữ Full