TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 312: Ngươi Đủ Tư Cách Sao?

Nội dung đã khai mở!

Tử Mộng Nhân muốn nói gì, Sở Nam đều hiểu, cũng rất rõ ràng, tin Tử Mộng Nhân nói được làm được, nếu đã như vậy thì không bằng hai người ở cùng một chỗ, ít nhất hắn có thể bảo vệ nàng.

Vì vậy, Sở Nam mới nói:

- Được, chúng ta cùng đi.

Vừa nghe thấy như vậy, trên mặt Tử Mộng Nhân liền tràn ngập vẻ tương cười, hai tay xiết chặt lại, trong lòng thầm nhủ:

- Không bao giờ tách rời!

Hai người mặc dù quyết định đi tìm Thủy nguyên bổn tinh, thế nhưng bây giờ bọn họ cũng không biết Thủy nguyên bổn tinh đang ở đâu.

Muốn có được tin tức thì phải qua một cửa của Vô Không lão tổ.

Kỳ thật, ngay lúc Tử Mộng Nhân biết Thủy nguyên bổn tinh là thứ gì, tiếng kinh hô đã khiến mọi người chú ý, tiếp đó tất cả tập trung về phía gian phòng của Sở Nam.

Mặc dù những người kia đều bị Vô Không lão tổ dọa sợ hãi, nhưng bọn họ cũng không cam tâm, hi vọng người kia sẽ một lần nữa ra tay.

Sở dĩ bọn hắn nghĩ vậy, ngoại trừ muốn nhìn thấy Vô Không lão tổ mất thể diện ra còn có tâm sư sâu kín khác, chính là nếu tên này có được tin tức thì bọn chúng có thể giết người đoạt bảo, bức nói ra tin tức.

Hôm nay kẻ này mua sạch mọi thứ, có nhiều pháp bảo, còn có nhiều nguyên thạch, không phải một con dê béo thì còn là gì?

Nếu như đổi lại là Vô Không lão tổ thì ai dám đi?

Ngay cả thanh niên ở phía đông cũng có tâm tư này, thành Lương Châu chính là địa bàn của hắn, hắn muốn tìm một người còn không phải dễ dàng hay sao?

Tâm tư của tên thanh niên cũng giống như những người kia, hoàn toàn đặt lên người Sở Nam, không chú ý đến vẻ mặt của nữ tử che mặt bên cạnh không giống bình thường…

Còn có Vô Không lão tổ nữa, ánh mắt cũng nhìn về phía Sở Nam, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, nhưng trong lòng lại thầm nhủ:

- Tiểu tử, đừng không biết tốt xấu!

Sau một hồi trầm mặc.

Phách mại sư cuối cùng cũng gõ xuống, mọi người sắp thấy hi vọng biến mất liền than thở. Thế nhưng, không ngờ âm thanh mà bọn chúng hy vọng lại vang lên một lần nữa.

Sở Nam bình tĩnh nói:

- Một vạn trung phẩm nguyên thạch.

Thanh âm này vừa xuất ra, toàn trường đều ngây ngẩn, trong lòng thầm nghĩ:

- Tiểu tử này thật đúng là không nể mặt Vô Không lão tổ.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, tất cả mọi người đều thở phào, trong đầu cấp tốc xoay chuyển, chuẩn bị đợi đến khi Bí thị phách tràng kết thúc, cho dù dưới đất có xây dựng thông đạo dẫn ra ngoài, mỗi tuyến mỗi khác, thế nhưng dù sao cũng có phạm vi, chỉ cần có phạm vi thì việc tìm ra tiểu tử kia cũng không phải chuyện khó.

Ánh mắt Vô Không lão tổ âm độc vô cùng, giống như độc xà, hận không thể lập tức đem chủ nhân của âm thanh vừa rồi xé nát rồi nhét vào bụng.

Sở Nam ra giá, toàn trường nếu có người cảm thấy không thoải mái thì chỉ có một người, đó là Vô Không lão tổ.

Không đúng, còn có một người nữa, đó là nữ tử che mặt.

Thân thể yêu kiều của nữ nhân che mặt thoáng run rẩy, trong lòng nghĩ:

- Ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi chỉ có một chút tu vi cũng muốn tranh đoạt với Vô Không lão tổ, cho dù ngươi tranh được thì sao? Có còn mạng mà sống không?

Đột nhiên, nữ tử che mặt cảm thấy mình không nên có suy nghĩ như vậy, thầm nghĩ:

- Ta phải hận hắn, hơn nữa ta đã từng nói, nếu gặp lại thì ta sẽ lấy mạng hắn, tại sao ta phải lo lắng cho hắn? Tại sao? Ta tuyệt đối không thể làm vậy.

Trong lòng nử tử che mặt cực kỳ mâu thuẫn, Vô Không lão tổ quát lạnh một tiếng:

- Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?

- Không biết.

Sở Nam trả lời ngắn gọn.

Vô Không lão tổ cứng họng, sau đó nói:

- Nếu như ngươi thu hồi lời vừa nói, chuyện đó ta sẽ cho qua, bảo đảm không tìm ngươi quấy rầy, ngoài ra còn chỉ điểm ngươi tu luyện võ đạo.

Vô Không lão tổ nói ra những lợi này lại càng khiến mọi người kinh hô hơn, tất cả mọi người đều biết Vô Không lão tổ mặc dù tàn bạo, khẩu phật tâm xà, thế nhưng một thân công phu là hàng thật giá thật, thực lực Võ Vương là thật, hơn nữa sắp tiến vào cảnh giới Võ Vương trung cấp, được hắn chỉ điểm thì có thể nhanh chóng từ Võ Quân tấn thăng lên Võ Vương.

Dù thì Thủy nguyên bổn tinh quan trọng, nhưng trước mắt thì thực lực bản thân vẫn quan trọng hơn, chỉ cần tấn thăng Võ Vương thì có thể giống như cá vượt long môn rồi.

Vô Không lão tổ thấy bên kia trầm mặc thì lửa giận bùng lên đến tột cùng, nhưng không thể không nhẫn nhịn, nói tiếp:

- Thêm một cái nhân tình nữa, ta sẽ nợ ngươi một nhân tình, thế nào?

Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

Mọi người đều rằng người kia đang cân nhắc, lúc Vô Không lão tổ đang chuẩn bị nói tiếp thì Sở Nam lại nói:

- Ngươi đủ tư cách sao?

- Ồ?

Mọi người lại kinh hô, sau đó trong mắt tràn ngập sự thương hại, thậm chí có người còn nói:

- Người này chết chắc rồi, đúng là quá khoa trương, không ngờ dám nói với Vô Không lão tổ như vậy, nói Vô Không lão tổ không có tư cách thì ngoại trừ chết ra không còn đường khác.

Đúng vậy, âm thanh bình tĩnh của Sở Nam quả thật quá khoa trương.

Sở Nam quyết tâm đoạt lấy Thủy nguyên bổn tinh, liền nhận định Vô Không lão tổ là đối thủ, là địch nhân, đã như vậy thì còn cần phải khúm núm hay sao? Cần thiết cho hắn mặt mũi ư?

Chỉ bởi vi Vô Không lão tổ là Võ Vương sao?

Sở Nam cũng không phải chưa từng giết qua Võ Vương, Võ Vương sơ cấp thì Sở Nam vẫn rất có lòng tin.

Hơn nữa, lúc trước Sở Nam đã làm náo động như vậy rồi, tất cả mọi người đều đánh giá hắn, Sở Nam làm vậy là muốn bọn chúng cho rằng hắn rất cuồng vọng, để bọn chúng tưởng rằng hắn rất dễ đối phó, sau đó thì mới cho bọn chúng một cái kinh ngạc.

Con mắt Vô Không lão tổ đỏ rực, gằn từng chữ:

- Ta là Vô Không lão tổ, ta không đủ tư cách sao?

- Vô Không lão tổ?

Sở Nam cười nhạt nói:

- Là cái gì?

- Tiểu tử, ta sẽ nhớ chuyện này, nhất định sẽ nhớ ngươi thật kỹ.

Vô Không lão tổ nghiến chặt răng nói.

Sở Nam đáp:

- Chỉ cần ngươi trả giá cao hơn ta thì ngươi có thể đoạt được nó, nói nhiều vậy làm gì?

Nghe thấy lời này, Vô Không lão tổ liền cảm thấy buồn bực, đây đã là cái giá mà một võ giả tán tu như hắn phải khổ cực tích cóp mới có được 5000 trung phẩm nguyên thạch, mặc dù có thể miễn cưỡng xuất ra một vạn trung phẩm nguyên thạch, nhưng hắn rõ ràng người kia sẽ vẫn đè giá hắn, đến khi đó hắn cũng không có biện pháp nào khác.

Nếu như tranh giá không được thì cũng không cần phải tranh nữa, đợi lát nữa bắt hắn, cạy thông tin từ miệng hắn, còn phải cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong.

Vô Không lão tổ đối với người đứng sau Bí thị phách mại cũng có chút cố kỵ, không muốn phát sinh tranh chấp, cho nên mới đánh chủ ý lên người Sở Nam, nói:

- Thủy nguyên bổn tinh, ta nhất định phải giành được nó.

Phách mại sư đã gõ búa xuống.

Cuối cùng kiện vật phẩm đã được bán, tin tức về Thủy nguyên bổn tinh vẫn do Sở Nam đấu giá được.

Lần Bí thị phách mại này, tất cả vật phẩm đều bị một người đấu giá, giống như lần đấu giá này là vì hắn mà tổ chức vậy.

Sau khi phách mại kết thúc, nam tử thanh y lại quay lại căn phòng của Sở Nam.

Đọc truyện chữ Full