Tần Dũng chưa chết ngay lập tức, chỉ Nam Cung Linh Vân, nói mấy chục tiếng “ngươi”, rồi hai mắt trợn trừng ngã về phía sau, hắn cho tới chết cũng không tin được rằng, Nam Cung Linh Vân có thể hạ sát thủ với hắn, cây gậy đất đó có thể đâm thủng phòng ngự hộ giáp của hắn, khiến giấc mơ của hắn tan vỡ.
- Người đã chết, cho dù là dã tâm hay đố kỵ cũng đều chết.
Ở trong phòng chỉ còn lại Nam Cung Linh Vân đã trúng độc Túy Xuân Phong, máu cũng đã bắt đầu đông kết lại, dược tính ngày càng cường liệt, nàng đã tới mức dục hỏa thiêu thân, không thể kiềm chế được nữa……….
Dục, không thể kiềm chế được nữa.
Trong giây phút đó, trong đầu Nam Cung Linh Vân hiện ra khuôn mặt kiên nghị của hắn, thân thể cường hãn của hắn, từng hình ảnh giữa nàng và hắn….
Thân động, tình động, tâm động, dục động, nhưng không thể tìm được nơi phát tiết.
Lúc này, Sở Nam đã đi qua nơi nghỉ chân của Tần gia, đang định quay về, chợt nghe thấy mấy tiếng “Nam Cung Linh Vân” bên tai.
Đột nhiên, Sở Nam như bị trúng phải định thân bùa chú, sững ngay tại chỗ.
Nam Cung Linh Vân, đối với Sở Nam mà nói, thực sự là một dấu mốc.
Đó là nữ nhân đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Trong tim của Sở Nam, có một vị trí vô cùng quan trọng.
Bởi vậy, Sở Nam mới lấy cái tên Lâm Vân.
Bởi vậy, vết sẹo do Long Nha khắc trên ngực chưa từng liền lại, vẫn luôn đỏ hồng.
Bởi vậy, Sở Nam ban đầu luôn trốn tránh khỏi Tử Mộng Nhi, cho tới tận sau đó cảm động bởi chân tình của nàng, nhưng vẫn không thể quên được hình bóng đó.
Bởi vậy, trong buổi sáng, Sở Nam có thể nghe thấy được tiếng “a” đó từ trong một rừng huyên náo, lập tức quay đầu lại, nhìn nàng, không thèm để ý tới công kích phía sau.
Lúc này, trong hoàn cảnh này, bốn tiếng Nam Cung Linh Vân đã động chạm tới dây thần kinh nhạy cảm nhất của Sở Nam, Sở Nam dừng chân lại, thu khí tức lại, đi về phía thanh âm phát ra, thanh âm khe khẽ đó vang lên rất rõ bên tai hắn.
- Ngươi nói, tối nay thiếu chủ có thể hoàn thành tâm nguyện hay không?
- Hì hì hì……
Người này cười quái dị, đáp:
- Nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện, ta tìm cho thiếu gia Túy Xuân Phong, dược tính cực mạnh, cho dù nàng ta là một liệt nữ kiên trinh thì cũng sẽ biến thành một dâm phụ phóng đãng, Nam Cung Linh Vân nhất định sẽ không thể chống đỡ nổi, muốn giải độc ít nhất phải giao hợp ba lần, ta dám khẳng định, lúc này thiếu chủ đang hoan lạc cũng với nàng ta.
Túy Xuân Phong thật là bá đạo, thật là lợi hại.
- Vẫn chưa phải ghê gớm nhất, Vạn Độc Môn còn có một loại độc dược gọi là Thất Thái Kỳ Dâm Hợp Hoan Tán, còn lợi hại hơn Túy Xuân Phong, nghe nói Võ Vương cường giả trúng độc cũng không ép ra được.
- Thật sao?
- Có lẽ là thật!
- Đúng rồi, ngươi còn Túy Xuân Phong không, cho ta một ít, phòng lúc cần dùng tới.
- Không còn, thiếu chủ lấy hết rồi.
- Thật sao?
- Đương nhiên là………
Thanh âm chợt ngừng bặt, trên cổ hắn đã có thêm một bàn tay, bóp chặt khiến hắn không thể thở được nữa.
Tiếp đó một thanh âm lạnh lẽo thấu xương vang lên:
- Nam Cung Linh Vân ở đâu?
- Ngươi….
Hai người đưa mắt nhìn Sở Nam, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, bọn chúng dù sao cũng là sơ cấp Võ Vương, nhưng bị người khác tới tận bên cạnh mà không hề hay biết, hơn nữa còn để người ta nắm được cổ mình, không hề có khả năng kháng cự, chỉ cảm thấy nguyên lực toàn thân không cánh mà bay.
Nghe thấy hai người nói chuyện, biết được tình cảnh của Nam Cung Linh Vân, nộ hỏa của Sở Nam đã ngùn ngụt bốc lên, trong lòng vô cùng lo lắng, nào còn thời gian dài dòng với bọn chúng.
Tay trái Sở Nam vừa dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, gã muốn xin Túy Xuân Phong để đề phòng lúc cần thiết đã bị gãy cổ, tiếp đó một ngọn lửa đen xuất hiện, Tịch Diệt Chi Hỏa mang theo cả sự phẫn nộ của Sở Nam khiến hắn nhanh chóng biến thành tro bụi.
Còn lại gã kia thấy vậy vô cùng khiếp sợ,
- Nói!
- Ở…. ở…. đi vào rẽ trái…. đi tiếp năm trăm mét…. lại rẽ phải…. đi tiếp một ngàn mét…. lại rẽ phải…. rồi đi thẳng tới….. gian phòng….. bên ngoài…. có bồn hoa……
Người này lưỡi không thẳng ra nổi, nói năng lắp bắp.
Đợi hắn nói xong, Tịch Diệt Chi Hỏa lại lóe lên, gã này định lên tiếng kêu, nhưng cổ họng vẫn bị giữ chặt, cả thân thể cũng nhanh chóng biến thành tro bụi.
Sở Nam bắt đầu chạy điên cuồng, dùng tốc độ chưa từng có trong đời để chạy.
Sở Nam rất tức giận, sau việc ở Thập Vạn Đại Sơn, sâu thẳm trong tim Sở Nam đã coi Nam Cung Linh Vân là nữ nhân của hắn, mà lúc này có người muốn giở trò với nữ nhân của hắn, là một nam nhân, Sở Nam sao có thể cho phép việc này xảy ra.
Bất kể thiếu chủ kia là thiếu chủ của thế lực nào, trong lòng Sở Nam chỉ có một ý nghĩ, khiến cho gã thiếu chủ dám giở trò khốn nạn với Nam Cung Linh Vân phải chết, chết không chỗ chôn thây.
Trong nháy mắt, rẽ trái, rẽ phải, đi thẳng……….
- Hoa, hoa ở đâu?
Nếu có người nhìn thấy cảnh Sở Nam chạy nhất định sẽ đứng im ngây ngốc, chưa nói tới tốc độ của Sở Nam, chỉ nói tới những nơi Sở Nam đi qua đều không còn vật gì khác tồn tại, bất kể là tượng đá hay giả sơn đều hóa thành tro bụi.
Đó là bởi ngọn lửa trong cơ thể Sở Nam, cùng với lửa giận, lan tỏa ra ngoài.
Hơn nữa, trên đường chạy, khuôn mặt xa lạ kia không tự chủ được cũng biến trở lại diện mạo ban đầu.
Ở trong phòng, Nam Cung Linh Vân ngày càng khó chịu, thân thể đã sớm nóng bừng, ngọn dục hỏa khiến nàng như tan chảy, khiến nàng như ngạt thở, ở trong người như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn rứt toàn thân, vô cùng khó chịu, có vô số cỗ khí lưu di chuyển tán loạn trong cơ thể.
- Hắn, sẽ không thể tới….
Nam Cung Linh Vân nghĩ như vậy, trong đầu lại vang lên một thanh âm khác:
- Tại sao ta còn nghĩ tới hắn?
Thanh âm trước đó đáp:
- Ta đã không còn hận hắn rồi.
- Không hận hắn, ta có thể nhớ tới hắn hay sao? Nếu thực sự phải tìm một người để giải độc, nếu hắn ở trước mặt ta, ta…. ta……
- Ta nhất định sẽ…. đồng ý…..
- Thật là không biết xấu hổ….
- Hắn cứu mạng ta, hắn đã bị thương vì ta, đã thổ huyết vì ta…..
……….
Trong đầu Nam Cung Linh Vân, hai thanh âm, hai tư tưởng đang đấu tranh kịch liệt, nhưng cán cân đã dần nghiêng về phía “đồng ý”, nhưng Nam Cung Linh Vân hiểu, cho dù nàng có đồng ý, hắn cũng không thể xuất hiện.
Nhiệt độ ngày càng cao, miệng Nam Cung Linh Vân không kìm được phát ra những tiếng “ưm ưm”.
- Có lẽ ta thực sự sắp chết rồi, thân thể sẽ nổ tung mà chết....
Nam Cung Linh Vân lẩm bẩm:
- Như vậy cũng tốt, không cần phải gánh vác sứ mệnh tồn vong của cả Nam Cung gia tộc, không cần phải để ý tới thế gian hỗn loạn nữa....
- Nhưng, tại sao ta vẫn cảm thấy tiếc nuối.....
- Tiếc nuối gì chứ?
- Tiếc nuối hoa lan chưa nở đã tàn, hay không nỡ rời xa phụ thân mẫu thân, hay.... hay..... tiếc nuối hắn....
Trái tim vốn đã ngổn ngang nay càng hỗn loạn.
Nam Cung Linh Vân ban đầu còn có thể cắn lưỡi, để cơn đau có thể khiến nàng duy trì sự tỉnh táo, nhưng tới lúc này, nàng đã không còn sức lực nữa, Long Nha nắm trong tay cũng đã rơi sang một bên.
Ý thức, cũng đã mơ hồ.
Chỉ có một thứ duy nhất vẫn rất rõ ràng, chính là hình ảnh tại Thập Vạn Đại Sơn.
Còn ở bên này, Sở Nam cuối cùng đã nhìn thấy hoa.
Gian phòng đối diện với bồn hoa.
Sở Nam quay người, bước chân không dừng, đi thẳng vào trong.
Cánh cửa gỗ sao có thể ngăn cản được nhục thân cường hãn của Sở Nam, không chỉ đâm rách cửa, Sở Nam cũng đâm rách luôn quầng sáng cách âm.
- Sau đó, sau đó....
Một tiếng “ư” như tiếng sáo vang lên trong tim Sở Nam.
Nghe theo thanh âm mà bước.
Sở Nam chỉ nhìn thấy một nữ tử nằm cách đó mấy trượng, mái tóc dài xõa sang một bên, che đi bờ ngực căng mọng, hai má ửng hồng như trái đào, ánh mắt tràn ngập xuân tình, làn da cũng không phải trắng mịn như ngọc mà đã đỏ hồng lên, thân hình không ngừng giãy giụa, giống như từng đợt sóng không ngừng lan ra....
Nữ tử này chính là Nam Cung Linh Vân mà Sở Nam đã khắc sâu trong tim.
Lúc này, ánh mắt của Sở Nam chỉ có nàng, máu tươi bên cạnh, thi thể ở trên đất, tất cả đều trở thành vô hình.
Nam Cung Linh Vân nghe thấy tiếng phá cửa, không khỏi đưa đôi mắt mơ hồ nhìn về phía cửa, nhưng vừa nhìn nàng đã sửng sốt, một sự sửng sốt không thể tưởng tượng nổi.
- Hắn, chính là hắn, hắn quả thực đã tới.
Trong lòng Nam Cung Linh Vân đang reo hò, mang theo cả sự hưng phấn, sự vui mừng, sự kích động, sự động tình...
Nam Cung Linh Vân hoàn toàn không để ý tới Sở Nam tại sao lại có mặt tại đây, nàng chỉ nghĩ tới, hắn thực sự đã tới.
Hai tay chống đất, Nam Cung Linh Vân muốn đứng dậy, muốn đi lại phía hắn.
Nhưng thân thể của nàng mềm nhũn vô lực, căn bản không thể đứng lên nổi, Sở Nam bước nhanh tới bên nàng.
Tuy thân thể của Sở Nam có phản ứng, nhưng ý thức của hắn lại rất tỉnh táo, lần trước ở Thập Vạn Đại Sơn trúng phải Thất Thái Kỳ Dâm Hợp Hoan Tán, Sở Nam vẫn cố gắng khống chế bản thân, lúc này, Sở Nam càng không thể nhân lúc người khác gặp nguy cấp mà làm việc đó.
Chân Sở Nam giẫm lên trên thi thể của Tần Dũng, theo bản năng, hắn liền thi triển Tịch Diệt Chi Hỏa biến thi thể hắn thành tro bụi, sau đó hai tay đỡ Nam Cung Linh Vân, hỏi đầy quan tâm:
- Linh Vân tiểu thư.....
Khi hai tay Sở Nam chạm vào thân thể Nam Cung Linh Vân, một cảm giác nóng bừng truyền tới tim Sở Nam, khiến thân hình Sở Nam không khỏi rùng mình, một cảm giác kỳ diệu dâng trào, lần trước khi như vậy, hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ làm theo bản năng, cũng không cảm thấy cảm giác kỳ diệu này.
Bởi vậy, Sở Nam nghi hoặc, trong lòng còn có một ý nghĩ:
- Ta không hề cho tuyền qua xoay chuyển, tại sao cơn nóng của nàng lại truyền sang ta.
Còn Nam Cung Linh Vân càng không chịu nổi, vốn dĩ dục hỏa đã thiêu đốt, hai tay Sở Nam vừa chạm vào, ngửi thấy mùi vị nam nhân cuồng dã của Sở Nam, nhìn thấy thân thể tráng kiện của hắn, dục hỏa lập tức bùng cháy dữ dội.
- Linh Vân tiểu thư, nàng hãy cố chịu đựng, ta truyền nguyên lực, giúp nàng kiềm chế độc tính.
Sở Nam vội rũ bỏ tạp niệm trong đầu, hắn không dám sờ vào những nơi da thịt khác của nàng, cũng không dám nhìn lên khuôn mặt khiến hắn luôn muốn đặt nụ hôn lên đó, hắn sợ không thể khống chế nổi bản thân.
Bởi vậy, Sở Nam liền nhắm mắt lại, hai tay truyền nguyên lực vào trong thân thể Nam Cung Linh Vân, nhưng trong lúc vội vàng, hắn lại truyền hỏa nguyên lực vào trong người nàng.
- Lửa!
Dục!
Lửa gặp dục!
Liền hóa thành dục hỏa!
Sở Nam lập tức cảm thấy thân thể Nam Cung Linh Vân càng nóng hơn, liền phản ứng lại, truyền thủy nguyên lực, nhưng thủy nguyên lực lúc này, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
- Phải làm thế nào? Phải làm thế nào? Lấy cái gì để khống chế. Thủy nguyên lực không được, mộc nguyên lực có được không?
Sở Nam lo lắng trong lòng, ở bên tai, ở trong lòng lại vang lên tiếng “ưm ưm”:
- Lâm Vân, ta....đẹp.... không?
- Ta...đẹp.... không?
Nam Cung Linh Vân “ưm ưm” nói, mặt đỏ hồng, ánh mắt như say, những đường nét trên cơ thể hiển hiện, thân thể còn tỏa ra một mùi thơm quyến rũ.
Nghe thấy vậy, Sở Nam trong lòng chấn động, hắn tuy nhắm mắt, tuy hai tay hắn không dám động chạm lung tung, nhưng tai hắn vẫn có thể nghe được, mũi hắn vẫn có thể ngửi được, hương thơm gần bên đó khiến hắn không thể không động lòng.
- Ta .... đẹp... không?
Lưỡi cứng ngắc, Sở Nam khó khăn lắm mới có thể thốt ra một từ: “đẹp”.
- Vậy.... ngươi ..... vì sao..... không.... mở mắt ra.... nhìn.... ta?
Hai cánh tay của Nam Cung Linh Vân đã mềm nhũn ôm lấy cổ Sở Nam, Sở Nam chấn kinh, vội vàng ngưng thần trừ bỏ tạp niệm, thầm đọc Nghịch Càn Khôn võ quyết, không ngừng truyền thủy nguyên lực, muốn khống chế cỗ dục hỏa đó.
Sở Nam không phải thánh nhân, cũng không phải quân tử, hắn có thất tình lục dục, nhưng hắn cho rằng, lần trước hắn đã làm tổn thương Nam Cung Linh Vân một lần, tuy lần này tình hình đã đổi ngược lại, nhưng nếu hắn nhân cơ hội mà làm liều thì nhất định sẽ làm tổn thương nàng, nếu như vậy, hắn sao có thể đối diện với nàng được.
Nhưng cho dù Sở Nam đọc Nghịch Càn Khôn hay Thần Hành Bách Biến, trong đầu hắn vẫn chỉ tràn ngập hình dáng đó, ánh mắt đó, nụ cười dịu dàng đó, thân thể đang giãy giụa đó....
Tim Sở Nam đột nhiên đập mạnh, hắn vội vàng cắn rang, muốn xua đuổi tất cả những hình ảnh tạp niệm đó ra khỏi đầu, nhưng đều không thành công, những hình ảnh đó vẫn hiện rõ trong đầu hắn.
- Ngươi... sợ.... ta?
Nam Cung Linh Vân nhẹ giọng, hương thơm quyến rũ không ngừng lan tới mũi Sở Nam, giống như gió xuân ấm áp lan tỏa khắp thân thể hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, cảm giác nóng bỏng trong lòng cũng ngày càng hiện rõ.
- Nhìn.... ta.... được.... không?
- Ta....
Sở Nam cất tiếng, nhưng không biết nói gì.
- Ngươi.... chê....ta?
- Không!
Sở Nam thẳng thắn đáp.
- Ngươi.... chán ghét.... ta?
- Không!
- Ngươi.... khinh thường.... ta?
- Không!
Vẫn là tiếng đáp kiên định.
- Vậy ngươi... vì sao.... không nhìn....ta?
- Ta......
- Ngươi.... muốn.... ta.... chết....sao?
- Không!
Cánh tay ôm trên cổ Sở Nam dần trượt xuống dưới, thân thể Nam Cung Linh Vân vô cùng nóng bỏng, nhìn thấy hành động của Sở Nam, nàng cảm thấy an tâm, đứng trước sắc đẹp mê hoặc mà vẫn có thể khống chế được, thiện cảm của nàng dành cho hắn đã tăng thêm mấy phần, nhưng đồng thời cũng có mấy phần chua xót, nói:
- Ta.... không.... cho.... hắn.... thành công, thân thể.... của ta.... chỉ có .... ngươi.... chạm vào, thực sự .... như vậy, thực ra.... chết đi.... cũng.... rất tốt.....
- Không được, ta không cho phép nàng chết!