TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 436: Quên Ta Đi, Được Không?

- Đây chính là duyên sao? Nếu không phải duyên, sao lại có thể gặp nhau tại Thập Vạn Đại Sơn, sao lại có thể xảy ra chuyện thay đổi cả cuộc đời của nàng; nếu không phải duyên, tối này tại sao hắn vốn tuyệt đối không thể xuất hiện lại xuất hiện trước mặt nàng.

- Hai lần đều vì trúng xuân dược, lần đầu là hắn trúng, lần này là ta trúng, như vậy là hòa rồi.

Tâm tư Nam Cung Linh Vân cũng bay bổng cùng thân thể đang lắc lư như một con thuyền nhỏ, lúc này nghĩ tới điều này, lát sau đã nghĩ tới điều khác.

Nhưng tất cả mọi tâm tư đều dừng lại khi đợt sóng cuối cùng kéo tới, ánh mắt nàng, chỉ còn có hắn.

Cảm nhận thấy thân thể hắn đã dừng lại, Nam Cung Linh Vân mở mắt ra, nhìn thấy hắn, nhìn thấy mồ hôi đẫm trên khuôn mặt của hắn, nhìn thấy nhu tình trong ánh mắt của hắn, mũi vẫn còn có tiếng thở nặng nề, ánh mắt nàng nhìn lên làn da màu nâu đồng của hắn, nhìn lên những vết thương chằng chịt trên người hắn, những vết thương của một nam nhân.

Nhìn qua từng vết thương, đếm từng vết, rồi Nam Cung Linh Vân nhìn thấy trên lồng ngực của hắn, nơi năm xưa nàng không nhẫn tâm đâm thấu tim, nay vẫn còn một vết thương mới đỏ hồng, cứ như thể nàng vừa mới đâm vào vậy.

Nam Cung Linh Vân không khỏi há hốc miệng, kinh hô kêu lên, Sở Nam không hiểu, đang định rút ra khỏi thân thể nàng, muốn hỏi nàng, nhưng nghe thấy Nam Cung Linh Vân nói:

- Đừng động, để ta nhìn ngươi....

Khuôn mặt kiên nghị của Sở Nam lộ ra vẻ ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân nhìn như vậy.

Nam Cung Linh Vân nhìn rất lâu vào vết thương trên ngực hắn, hỏi:

- Vết thương trên ngực ngươi là thế nào?

- Cái này sao?

- Ừ!

Nam Cung Linh Vân gật đầu, Sở Nam nghĩ một lát, đáp:

- Có những việc, có những người suốt đời đều không thể quên được.

- Nhưng vết thương này giống như vừa mới đâm vào vậy!

Sở Nam rút Long Nha từ trong trữ vật giới chỉ ra, đâm vào lồng ngực, Nam Cung Linh Vân kinh ngạc, thân thể bật dậy, nắm lấy tay Sở Nam, hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Mỗi khi vết thương chuẩn bị liền lại, ta lại đâm lên đó.

Lời của Sở Nam rất bình thản, nhưng Nam Cung Linh Vân nghe thấy lại vô cùng kinh ngạc, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, mười ngón tay nắm càng chặt, lẩm bẩm:

- Vết thương liền lại, liền đâm thêm một nhát....

Lẩm bẩm mấy lần, Nam Cung Linh Vân hỏi:

- Tại sao lại phải như vậy?

- Xin lỗi, lần đó ta....

Nam Cung Linh Vân thương tâm, nhưng vẫn đưa tay lên môi hắn:

- Đừng nói xin lỗi, nếu không có ngươi, ta đã sớm chết rồi....

Nói xong, ánh mắt Nam Cung Linh Vân đầy vẻ mông lung, rồi nàng rời ra, đứng dậy, mặc y phục, ngồi ở đầu giường, Sở Nam cũng đã chỉnh đốn xong, Nam Cung Linh Vân quay đầu lại, ánh mắt đầy thâm tình, vẻ mặt lại băng lãnh, môi khẽ động, nói:

- Lâm Vân, quên ta đi, quên Thập Vạn Đại Sơn đi, quên đi mọi chuyện hôm nay, coi như chưa hề xảy ra, coi như trong cuộc đời ngươi chưa hề xuất hiện một người như ta...

Cho dù đối diện với mấy gã trung cấp, cao cấp Võ Vương, Sở Nam cũng chưa từng hoảng loạn, nhưng lúc này, lòng hắn đã bắt đầu hoảng, vội hỏi:

- Vì sao, nàng nên biết rằng, ta không quên, cũng không thể quên nổi.

Ánh mắt Nam Cung Linh Vân khẽ lay động, rồi trở nên kiên định, dùng giọng khẩn cầu, buồn buồn nói:

- Ngươi không nợ ta gì cả, do vậy, ngươi không cần tự trách mình. Ta có thể tự chịu trách nhiệm với việc ta đã làm, do đó, ngươi không cần chịu trách nhiệm cho ta. Tất cả đều là số mệnh, do vậy, ngươi cũng không cần bù đắp gì cả....

Ngưng lại một lát, Nam Cung Linh Vân nhẹ nhàng nói:

- Quên ta đi, được không?

Sở Nam đột ngột nắm mạnh lấy hai vai Nam Cung Linh Vân, nói từng từ một:

- Biết tại sao ta tên là Lâm Vân không?

Mắt Nam Cung Linh Vân khẽ lay động.

- Tên thật của ta là Sở Nam, từ sau khi ở Thập Vạn Đại Sơn, ta tên là Lâm Vân, ở trong sinh mệnh của ta, nàng đã ghi khắc rất sâu, ta sao có thể quên được nàng? Quên bằng cách nào....

Nghe thấy thanh âm như gào thét của Sở Nam, lẩm bẩm hai tiếng “Lâm Vân, Linh Vân”, trong tim Nam Cung Linh Vân cảm thấy vô cùng ấm áp.

- Ta là một nam nhân, ta làm việc gì cũng sẽ đều chịu trách nhiệm đến cũng. ở Thập Vạn Đại Sơn nàng đã bỏ đi, sau khi ta tỉnh dậy đã thề, nhất định phải tìm được nàng, phải chịu trách nhiệm, cho dù có chết trong tay nàng, để nàng tự tay giết chết....

Sở Nam nói rồi đưa Long Nha cho Nam Cung Linh Vân, Nam Cung Linh Vân không cầm, nhẹ nhàng nói:

- Ta đã không còn hận ngươi nữa rồi.

- Nàng là nữ nhân của ta, trước kia là, bây giờ vẫn là, vĩnh viễn là vậy!

Nghe thấy vậy, Nam Cung Linh Vân liền cười, nhưng khóe mắt lại có lệ tuôn ra:

- Tại sao ta lại gặp ngươi, tại sao ngươi lại cứu ta? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây, để ta chết đi có phải tốt không, chết đi rồi, mọi thứ cũng đều kết thúc.

Đột nhiên, Sở Nam cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, đau đớn, thương yêu, tất cả đều dâng lên như sóng trào, hắn ôm chặt lấy nàng, như thể muốn đưa nàng dung nhập vào trong thân thể hắn, Nam Cung Linh Vân bị hắn ôm chặt lấy, ngửi thấy khí tức nam nhân của hắn, càng trở nên yếu đuối, không khỏi giơ tay ôm lấy cổ hắn, lệ hoa không ngừng rơi trên lồng ngực hắn.

- Có ta ở đây, nàng không thể chết, ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép!

Nói rồi mười đầu ngón tay không bất giác dùng lực, nhìn hắn một cái, rồi hôn lên đôi môi nàng, vô cùng cuồng dã, vô cùng tham lam, vô cùng cuồng nhiệt.

Nam Cung Linh Vân “ư” một tiếng, cảm giác nóng bỏng quen thuộc trong lòng lại dâng lên, trong nháy mắt đã lan ra toàn thân, khiến nàng mềm nhũn; khi Sở Nam cố tìm cách thám hiểm, tìm kiếm đầu lưỡi của nàng, người nàng như tan chảy ra, nhưng nàng vẫn nhẫn tâm cắn lấy lưỡi hắn.

Đầu lưỡi là cơ quan mềm yếu nhất trên thân thể, cho dù nhục thân của Sở Nam vô cùng cường hãn cũng cảm thấy đau đớn, “a” một tiếng, nhưng hắn vẫn không rút lại, cứ để ở trong miệng nàng, Nam Cung Linh Vân nghe thấy tiếng kêu, trong lòng xót xa, định cất tiếng hỏi có đau không, nhưng rồi nàng vẫn quyết tâm nhắm mắt lại, đẩy hắn ra, nước mắt tuôn trào, kêu lớn:

- Ta chỉ là ta, ngươi chỉ là ngươi, hãy quên ta đi, hãy để chúng ta trở thành những kẻ qua đường, quên ta đi, ngươi mới có được hạnh phúc, mới được vui vẻ.

Khóe miệng Sở Nam có vết máu, nhưng hắn vẫn khẽ hỏi:

- Nàng đang lo sợ điều gì? Là Tần gia? Hay là Nam Cung gia tộc? Nàng hãy tin ta, ta sẽ trở nên cường đại hơn, nàng không cần lo sợ.

- Đó là việc của ta, không cần ngươi quan tâm, không cần ngươi lo lắng....

- Nàng là nữ nhân của ta, việc của nàng là việc của ta, ta nhất định phải quan tâm.

Sở Nam kiên quyết.

Đọc truyện chữ Full