TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 544: Lại Thêm Một Con Bài Tẩy, Hát Rong Đi

Gió yên sóng lặng, những người ngã gục xuống đất đều lục tục tỉnh lại, nam nhân đánh cược với Điệp Y Tiên Tử cũng tỉnh lại, hắn vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Điệp Y Tiên Tử đứng trước mặt hắn, hắn hồi tưởng lại lúc trước đã cùng đánh cược với nữ tử yểu điệu này, toàn thân không khỏi run rẩy, vội vã nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy Sở Nam đang nghênh gió mà đứng, tiếp đó tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng lại không phát hiện sự tồn tại của tên Võ Hoàng Thiên Nhất Tông.

Ngay lúc hắn đang đau khổ tìm kiếm thì Điệp Y Tiên Tử đã lên tiếng, âm thanh lạnh lùng truyền đến:

- Ngươi thua rồi.

- Ta… ta…

- Ngươi đánh cược thua rồi, để đầu lại đi!

Người này sợ hãi tột độ, vội vàng xoay người bỏ chạy, đáng tiếc, lúc hắn vận nguyên lực thì mới phát hiện nguyên lực trong cơ thể trống rỗng, thế nhưng hắn vẫn chạy, tuy nhiên chạy không được năm bước thì một đạo quang mang sắc bén lượt qua cơ thể, một vòi máu tươi bắn thẳng lên trời…

Máu tươi bắn tung tóe, dưới ánh tà dương chiếu rọi càng rực rỡ.

Nhìn ánh tà dương chiếu rọi phía xa giống như biển máu, Sở Nam không kìm được đắm chìm trong mảnh tà dương này, quên mất bản thân đang ở đâu, không tự chủ được suy nghĩ miên man:

- Tại sao tà dương xuất hiện, tà dương hạ xuống thì vành trăng mới nhú lên, là quy luật gì khống chế, trong thiên địa quả thật bị một loại quy tắc khống chế sao?

Trong trạng thái không linh, thần niệm của Sở Nam bất giác ngưng tụ thành một thanh kiếm, bổ về phía phiến tàn dương, như muốn chém nát quy tắc kia, chỉ có điều lúc chém đến hai trăm mét thì không thể mảy may tiến được thêm chút nào nữa.

Quang mang của tà dương dường như không nhìn thấy, vẫn bao phủ kiếm thần niệm trong đó, kiếm thần niệm của Sở Nam không được hưởng thụ tà dương chiếu rọi mà run sợ xoáy tròn.

Nhưng ánh tà dương so với cương phong trong động Cương Phong còn dày đặc hơn, tùy ý để kiếm thần niệm của Sở Nam chém như thế nào thì nó phảng phất vẫn không chút suy suyễn, dần dần, kiếm thần niệm dừng lại, lúc này Sở Nam mới khẽ nói:

- Vĩnh hằng sao?

Sau một phen đại chiến, Sở Nam ở trong cảnh giới huyền diệu, nhìn tà dương từng chút phủ xuống, cảm thấy đêm tối nhấn chìm bản thân, lúc ánh mắt trời sắp hoàn toàn hạ xuống, lúc mặt đất sắp bị bóng tối bao phủ, một âm thanh chói tai vang vọng trong hư không.

Sở Nam hồi thần lại, nhìn thấy từ xa có một thân ảnh nhanh như thiểm điện, chỉ trong nháy mắt đã đến khoảng không trên đỉnh đầu Sở Nam, thần niệm của Sở Nam thoáng quét qua một lượt…

Người đến chính là Chúc Chi Vũ.

Đồng dạng là Võ Hoàng cao cấp.

- Ngươi không ngờ vẫn chưa chết!

Chúc Chi Vũ chấn kinh thế nào có thể tưởng tượng được, nhưng nếu đối phương không chết thì Hách Liên Anh đâu?

Lập tức, thần niệm của Chúc Chi Vũ quét qua một lượt, nhìn thấy cái đầu trên đống đầu người phía xa, không phải Hách Liên Anh thì còn là ai?

- Ngươi…

Chúc Chi Vũ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, thế nhưng lúc này lại chỉ thốt ra được một chữ, trong lòng lập tức đặt sự uy hiếp của Sở Nam tăng lên đến cao nhất, thiên địa dị tượng lúc trước đến cùng là thế nào? Tên tiểu tử này làm sao có thể trảm sát Hách Liên Anh, vậy hắn…

Đang lúc Chúc Chi Vũ cảm nhận sự chấn kinh, Sở Nam không nói một lời, thao túng kiếm thần niệm bổ về phía Chúc Chi Vũ.

Thế nhưng, thần niệm của Chúc Chi Vũ quá mạnh, trong nháy mắt liền cảm ứng được, ánh mắt thoáng run một chút, nhớ đến tình báo của Thiên Nhất Tông, trong đó ngoại trừ nói Lâm Vân không thể đạp không phi hành ra thì tu vi bản thân bất quá chỉ là Võ Quân chi cảnh, nhưng có thể sử dụng bí pháp đề thăng tu vi lên rất cao, mặc dù tu vi bản thân không cao, nhưng chiến đấu lực của hắn lại khá mạnh, nhất là năng lực cận chiến càng hung hãn, cùng hắn đối kháng thì tốt nhất không nên để hắn đến gần.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chúc Chi Vũ càng thêm chắc chắn, lạnh giọng quát:

- Thật đúng là làm càn, dám ở trước mặt lão phu mà sử dụng thần niệm công kích, xem lão phu hủy diệt thần niệm của ngươi, biến ngươi thành một tên ngốc đây!

Chúc Chi Vũ mắng một tiếng, thần niệm lập tức công kích về phía Sở Nam, trong lúc vô thanh vô tức, hai người đã bắt đầu đối kháng, thần niệm của Chúc Chi Vũ giống như hung thú khổng lồ, muốn đem thần niệm của Sở Nam thôn phệ.

Kiếm thần niệm của Sở Nam đâm thẳng vào nơi trí mệnh của hung thú.

- Không biết lượng sức!

Chúc Chi Vũ hừ lạnh một tiếng trong mũi, đầy vẻ miệt thị, nhất thời hung thú của hắn tán đi, nhưng không tán loạn, đợi đến khi kiếm thần niệm của Sở Nam đâm qua thì hung thú của hắn lại hiện ra, một ngụm nuốt lấy kiếm thần niệm, muốn nghiền nát kiếm thần niệm.

Bên trong thần niệm Sở Nam truyền đến một cảm giác đau đớn, nhưng hắn vẫn không thu hồi thần niệm, cũng không đem sinh mệnh lực bảo vệ thần niệm, chỉ để đan châu xoay tròn, suy nghĩ xoay chuyển, trên kiếm thần niệm đột nhiên thiểm hiện lôi điện.

- Xẹt xẹt…

Tiếng điện xẹt vang lên, Chúc Chi Vũ nhất thời cảm thấy không đúng, nhanh chóng thu hồi thần niệm, kiếm thần niệm của Sở Nam đuổi theo, nhưng sau khi hung thú thoát khỏi phạm vi hai trăm mét thì Sở Nam liền bó tay.

Thế nhưng, một nửa cơ thể hung thú thần niệm của Chúc Chi Vũ đã bị chém nát, khi Chúc Chi Vũ thu hồi thần niệm thì trong tinh thần truyền đến cảm giác uể oải, đau nhức, trong lòng càng hoảng sợ, thầm nghĩ:

- Thần niệm của hắn tại sao lại có lực lượng lôi điện? Đây quả là chuyện chưa từng nghe qua.

Chúc Chi Vũ hoảng loạn, Sở Nam lại nở nụ cười, thầm nhủ:

- Sau này lại có thêm một lá bài tẩy bảo mệnh nữa, hơn nữa lá bài tẩy này quả thật hữu dụng, lúc đối chiến với người khác, đột nhiên thần niệm công kích, đảm bảo bọn hắn không kịp phòng bị, chỉ có điều phạm vi thần niệm công kích còn quá hẹp, chỉ mới hai trăm mét, xem ra ta phải kiếm công pháp gì đó tăng phạm vi thần niệm. Hơn nữa, sau khi đan châu thôn phệ lôi điện thì ta cũng có thể phóng xuất được, cũng có thể xem đây là một kiện lợi khí, mặt khác, thân thể của ta lại cường hóa lần nữa…

Sở Nam đem lực lượng áp súc vào nắm quyền phải, hết lớp này đến lớp khác, cho đến tận mười ba lớp mà Sở Nam vẫn không cảm thấy đau đớn, sinh mệnh lực cần thiết cũng rất ít, thầm nghĩ:

- Bây giờ thân thể ta rốt cuộc đã đạt đến trình độ gì rồi?

Đọc truyện chữ Full